Thiên Kim Thật Pháo Hôi Tự Cứu Nhờ Tiếng Lòng

Chương 5

Chương 5
Buổi trưa, mưa càng lúc càng to.
Tiếng mưa ào ào như tiếng trắng át đi hết mọi âm thanh bên ngoài, hơi nước bốc lên phủ kín cả khung cửa sổ sát đất.
Căn biệt thự như bị tách biệt hẳn khỏi thế giới, bên trong đèn đuốc sáng trưng.
Từ dưới bếp, mùi thơm nồng của canh thịt cừu bay khắp nơi.
Để mừng việc cả nhà trở về an toàn sau một ngày “kề cận hiểm nguy”, bố mẹ đặc biệt bảo dì giúp việc chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn.
Chỉ có điều — tất cả những món ngon đó lại cách tôi và Thẩm Viện cả một trời một vực.
Đặt trước mặt chúng tôi là một dĩa salad rau trộn to như núi.
Thấy tôi mãi không động đũa, mẹ nhiệt tình khuyên nhủ:
“Hai đứa con cũng biết giờ đồ ăn quý thế nào mà, rau là loại dễ hỏng nhất nên phải tranh thủ ăn sớm.
“Diệu Tổ còn nhỏ, đang tuổi ăn tuổi lớn, không thể để nó thiệt thòi. Hai đứa là chị thì phải nhường cho em chứ.”
Nghe vậy, tôi im lặng gắp hai cọng rau lên.
Chỉ một miếng thôi, tôi đã nhận ra ngay mùi vị của loại sốt salad lạ lạ quen quen.
Trước đây khi không có tiền ăn cơm, tôi từng làm thêm trong siêu thị.
Công việc lương không cao, nhưng giúp tôi lấp đầy cái bụng đói cồn cào — nhờ vào những món sắp hết hạn được nhân viên mua với giá rẻ bèo.
Nhưng có một lần, tôi ăn nhầm sốt salad đã quá hạn lâu ngày.
Kết quả là tiêu chảy suốt ba ngày, tiền viện phí suýt tiêu hết tiền tích cóp.
Vì thế, tôi chẳng thể nào quên được cái vị tanh tanh quái gở này.
Không biết nói gì cho phải.
Tôi đẩy mạnh dĩa salad ra xa, cảnh báo Thẩm Viện:
“Đừng ăn nữa, sẽ bị tiêu chảy đấy.”
Tay cầm đũa của Thẩm Viện khựng lại giữa không trung, nét mặt thoáng vẻ bối rối.
Cố Tranh thấy vậy bèn đẩy bát cơm đầy ụ trước mặt sang cho chúng tôi:
“Cùng ăn nhé, tớ không đói lắm.”
Tôi không ngại ngần gắp ngay một miếng thịt kho tàu.
Miếng thịt tan trong miệng khiến tôi vừa ngạc nhiên vừa dè dặt.
Bố mẹ ngồi ở bàn trên nhìn nhau, khẽ bĩu môi đầy chán ghét.
Diệu Tổ thấy tôi ăn ngon lành, cũng tò mò nếm thử một miếng.
Kết quả ngay giây sau đã phun “phụt” xuống sàn:
“Cái thứ quái gì vậy? Mặn đến muốn chết! So với thịt kho ăn hồi trước đúng là rác rưởi!”
“Mẹ, mẹ nhanh gọi đồ ăn ngoài cho con đi, con nuốt không nổi cái này đâu!”
Mẹ lúng túng ngẩng đầu lên:
“Diệu Tổ, bên ngoài đang phong tỏa rồi, hàng quán đều đóng cửa, có làm cũng không giao được, con ráng ăn tạm đi.”
Tôi cũng gật đầu góp lời:
“Không ăn nổi thì nhịn đi, đói đến mức phát điên thì cái gì cũng ăn được — chị từng trải qua rồi.”
Không ngờ bố lại là người đầu tiên nổi đóa.
Cái đũa còn dính dầu đỏ suýt nữa chọt thẳng vào mặt tôi.
“Mày nói thế là có ý gì? Trách tao và mẹ mày bỏ đói mày à? Đồ súc sinh, ra ngoài học được cái kiểu vô ơn bất hiếu ở đâu đấy?"
“Tao nói cho mày biết, muốn trách thì trách ba mẹ con nhỏ Thẩm Viện kia, chính tụi nó cố tình tráo con, lại không muốn nuôi mày nên mới thế!”
Tôi chống tay lên bàn, đứng dậy hỏi thẳng:
“Vậy ông có thể nói cho tôi biết, năm đó tôi bị mất tích là vì sao không?”
Bố mẹ mặt đỏ phừng phừng, nói năng ú ớ.
Thẩm Viện thì nhẹ giọng nói trong đầu:
【Năm đó không cho sinh con thứ hai, nên họ cố tình bỏ rơi cậu để xin sinh thêm.】
【Ba mẹ của Thẩm Viện biết chuyện nên tráo đổi hai đứa, rồi còn lấy việc đó ra uy hiếp họ, moi được một khoản tiền.】
Tôi giận đến mức toàn thân run rẩy, trong mắt Diệu Tổ lại là đắc ý.
“Chuyện lông gà vỏ tỏi mà làm lớn làm gì? Nhìn cái thái độ chẳng coi ai ra gì của chị kìa? Tôi nói thật nhé, nếu có người hỏi, tôi thà nhận Thẩm Viện là chị ruột còn hơn.”
Tôi lập tức hất cả hai dĩa salad vào mặt nó.
“Không ai thèm làm chị của mày đâu."
"Đã bỏ rơi tôi, còn lấy đi dị năng sinh tồn của tôi — giờ coi như nợ nần xong xuôi rồi đấy.”
Dứt lời, tôi xoay người bước đi.
Ai ngờ ngay lúc tôi chạm tay vào cửa, Diệu Tổ đã nhanh tay kích hoạt dị năng, hàn chết cánh cửa.
Rồi nó nhướng mày đắc ý:
“Đi đi, sao không đi nữa? Đừng có bám víu nhà tao nha?”
Tôi nghẹn một hơi, vô thức kích phát dị năng bản thân.
Cả phòng như khựng lại — tất cả mọi người đều ngẩn ra.
Mất ba giây sau đồng tử mới lần lượt có tiêu cự lại.
Nhưng vô dụng — cửa vẫn đóng chặt.
Diệu Tổ hoàn hồn, cười nham hiểm:
“Mất mặt thật đấy, đến em trai ruột còn quyến rũ — không biết chiêu này có tác dụng với zombie không nữa?”
Tôi biến sắc.
Bất ngờ, cánh cổng lớn bên ngoài biệt thự bị đạp tung ra, tiếng gầm gừ trầm thấp dội vào từng góc phòng.
Sắc mặt tất cả mọi người lập tức thay đổi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất