Chương 4
Nhưng bây giờ không phải lúc để bận tâm về chuyện nam chính là ai.
Sau khi biết kết cục thảm hại của Diệu Tổ trong tương lai, tôi chỉ khẽ bật cười.
Quay sang “gia đình” của mình, tôi nhẹ nhàng gật đầu:
“Con biết rồi bố mẹ, con và Thẩm Viện nhất định sẽ chăm sóc cả nhà thật tốt.”
Bố mẹ lập tức cảm động đến rơi nước mắt, ba câu năm lời là khen tôi lên tận mây xanh.
“Đúng là con ruột có khác, hiểu chuyện hơn hẳn đứa con nuôi mười tám năm!”
“Nếu năm đó nhà họ Hạ không cố tình làm loạn, nhà mình có được một đứa con gái ngoan ngoãn như Sinh Sinh, chắc chắn đã là một gia đình hạnh phúc rồi!”
Hừ.
Thật coi tôi như con nít ba tuổi dễ dụ chắc?
Mặc dù trong lòng cười khẩy, nhưng bên ngoài tôi vẫn làm bộ xúc động.
Đôi mắt hơi ngấn lệ, chớp nhẹ chớp nhẹ với hàng mi cong vút.
Khi còn nghèo rớt mồng tơi, chẳng có cơm ăn, tôi đã từng dùng ánh mắt này nhìn người khác — và nó luôn có hiệu quả.
Ngay cả Lý Nhiễm, kẻ ghét tôi nhất lớp, cũng vì ánh mắt đó mà mềm lòng, phá lệ đưa tôi chép bài một lần.
Tuy sau đó nghĩ lại thấy nổi da gà — chắc cậu ta cũng thấy ghê nên về sau càng lúc càng gay gắt với tôi hơn.
Trong lúc trò chuyện, bên ngoài bắt đầu mưa rả rích.
Trời vẫn u ám đến mức đèn đường bên ngoài cũng không soi nổi ánh sáng vào sân.
Trước mặt Cố Tranh, Diệu Tổ lại biến thành cái đuôi siêu cấp.
Lấy cớ thời tiết xấu, nó liên tục xun xoe, năn nỉ chị ở lại ăn cơm.
Thẩm Viện chỉ lắc đầu nhìn tôi với vẻ bất lực.
Tôi mím môi, trong đầu bắt đầu tính toán phải làm sao để moi được thông tin về nam chính từ cô ấy.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên báo có tin nhắn.
【Lý Nhiễm: Thông báo mới nhất của trường — tất cả học sinh tự học tại nhà, không được mở cửa sổ hay cửa chính, không tạo tiếng động. Cảnh giác với bất kỳ tiếng gõ cửa nào. Nếu gặp nguy hiểm, liên hệ ngay với người gửi. (Tin nhắn tự động, vui lòng phản hồi nếu đã nhận được.)】
Tôi trả lời đại một chữ: 【Đã nhận】.
Mất vài lần gửi lại mới thành công.
Vừa định tắt màn hình thì Thẩm Viện đã tò mò ghé đầu sang:
“Ai nhắn tin vậy?”
【Lý Nhiễm? Mình không nhìn nhầm đấy chứ?】
Tôi nhướn mày.
Cố ý nghiêng màn hình cho cô ấy xem:
“Thông báo của trường thôi.”
Vừa liếc mắt nhìn, Thẩm Viện đã cứng đờ cả người.
【Aaaaaa tui chết mất! Chính là cậu ấy, nam chính thầm yêu ngọt nhất trường đây rồi!】
【Tên này đúng kiểu âm hiểm nham hiểm đó! Nhắn tin thì làm bộ gửi theo nhóm, nhưng lại chốt hạ bằng câu “có gì thì liên hệ” — tưởng ai không biết là đang gài kèo riêng với Sinh Sinh chắc?!】
Tôi cau mày.
Ngay lập tức lấy lại điện thoại, mở lại đoạn chat lèo tèo giữa tôi và Lý Nhiễm để xem kỹ từng chữ.
Và rồi, tôi bắt đầu chìm vào trầm tư...
Lý Nhiễm? Cậu ta mà xứng làm nam chính á?
Thứ nhất — cậu ta có bệnh!
Cứ mỗi lần bạn cùng bàn muốn nói chuyện với tôi, y như rằng Lý Nhiễm lại gọi thẳng tên tôi với ánh mắt lạnh băng như đang canh trộm.
Thứ hai — bệnh còn không nhẹ!
Rõ ràng biết tôi ghét toán, vậy mà còn xúi giáo viên giao chức lớp phó môn toán cho tôi, làm tôi stress rụng cả nắm tóc.
Thứ ba — coi thường người khác!
Lịch trực nhật do cô chủ nhiệm sắp xếp, cả lớp không ai có ý kiến, chỉ mình cậu ta không chịu trực với tôi.
Mỗi lần đến phiên tôi với cậu ta trực, cậu ta lại trưng ra vẻ mặt lạnh như băng, cái này không cho làm, cái kia không được động.
Nói thật, tôi thà tin mình là Tần Thủy Hoàng sống lại còn hơn là tin cậu ta có thể làm nam chính!
Thế nhưng... khi ngước lên bắt gặp ánh mắt mơ màng của Thẩm Viện, tôi lại nảy ra ý muốn thử một chút.
Tôi gõ một tin nhắn gửi cho Lý Nhiễm:
【Vừa dọn về nhà mới, chưa quen, tự dưng lại thèm bát bún ba vị của tiệm bún trước cổng trường quá.】
Cậu ta trả lời bằng một dấu hỏi: 【?】
Tôi gõ đầu mình một cái — trời ạ, sao tôi lại ngu đến mức gửi tin nhảm như vậy chứ!
Đang định thoát khỏi ứng dụng thì thấy một dòng tin nhắn mới hiện lên:
【Gửi địa chỉ.】
【Tôi cần đảm bảo có thông tin địa chỉ của từng học sinh trong lớp, để tiện cứu trợ sau này.】
Tôi khẽ cười, mím môi.
Vung điện thoại lên rồi lại bắt lấy — cảm giác bay nhẹ như lông nhưng lại rơi đúng vào lòng bàn tay tôi.