Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Quyển 5 - Chương 164: Duyên phận kì diệu

Edit: Tiểu Miêu Nữ

Beta: Tiểu Mộng

Long Thiên Tuyệt cũng không lo lắng, không nóng không lạnh nói: “Đại sư chớ vội! Vũ khí ta còn chưa chế tạo ra, có thể cho ta thời gian nửa ngày được không? Nửa ngày sau, ta nhất định chế tạo ra vũ khí có tính phòng thủ, mời đại sư bình luận.”

Phùng đại sư hắng giọng cười một tiếng, đã hiểu rõ hết thảy: “Người trẻ tuổi, sợ là ngươi tạm thời nảy lòng tham, muốn được ta chú ý. Tốt, lão phu xem ở ngươi có mấy phần khả năng, lão phu phá lệ, cho ngươi một lần cơ hội. Ngươi cũng không cần trở về, ngay trước mặt lão phu hãy chế tạo ra một vũ khí tính phòng thủ, nếu lão phu hài lòng, sẽ cùng ngươi tỷ thí một chút, nếu không lọt vào mắt lão phu, như vậy xin lỗi……”

Đây là muốn ở trước mặt khảo nghiệm luyện khí thuật của hắn, có phải hay không người lành nghề, vừa ra tay là có thể đã nhìn ra.

Đề nghị của hắn, chính là hợp với ý muốn của Long Thiên Tuyệt.

Đoàn người được mời vào trang viên, Long Thiên Tuyệt may mắn được mời, tiến vào luyện khí thất chuyên dụng của Phùng đại sư quan sát, hai người Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục thì bị lưu lại bên ngoài.

Long Thiên Tuyệt vừa mới bước vào luyện khí thất, đã bị linh cẩm thạch cùng các tài liệu luyện khí trước mắt hấp dẫn, đều là luyện khí sư, nên rất yêu quý các tài liệu luyện khí. Khi hắn thấy Phùng đại sư luyện tạo các loại luyện khí rất khác biệt mới mẻ độc đáo, hắn hai mắt sáng lên.

“Phùng đại sư, ta có thể đụng binh khí của ngài một chút không?” Vừa mới dứt lời, tay của hắn đã kìm lòng không đậu mà cầm lấy một binh khí trong đó, ở trong tay loay hoay nghiên cứu.

Phùng đại sư không có nói gì, chẳng qua là lấy ánh mắt đánh giá dò xét quan sát hắn, nhìn thấy binh khí sau khi rơi vào trong tay của hắn, bị thuần thục tháo ra, lại bị thuần thục lắp ráp lại. Bấm nút khởi động, vũ khí sáng bóng, thi triển ra uy lực chân thật của nó!

Chỉ một thoáng, cả luyện khí thất đều là binh khí bén nhọn, hàn quang lóe lên.

“Tuyệt!” Long Thiên tuyệt hưng phấn quát một tiếng, hai mắt chiết xạ ra ánh sáng rực rỡ.

“Khách khách” hai tiếng âm vang, vũ khí được cất giấu, thu hồi khí lạnh cả phòng.

“Tác phẩm của Phùng đại sư quả nhiên không làm người thất vọng, thiết kế vô cùng khéo léo, dấu giếm sắc bén, không ra tay thì thôi, vừa ra tay chính là kinh thiên động địa, đây mới thực sự là cao thủ luyện khí!” Trên khuôn mặt tuấn mĩ tuyệt luân của Long Thiên Tuyệt đều là ánh sáng hưng phấn, binh khí ở trong tay hắn tinh tế chuyển động, hắn yêu thích không buông tay.

Phùng đại sư đã thành thói quen có vô số người đối với tác phẩm của hắn khen ngợi, đã sớm miễn dịch, song nghe được Long Thiên Tuyệt khen, hắn hay là không nhịn được mà mừng rỡ.

Bởi vì từ một khắc Long Thiên Tuyệt ước lượng cầm cái binh khí kia lên, hắn đã nhìn ra, đối phương đích xác là người lành nghề. Nếu không phải người lành nghề, không thể nào thuần thục nắm giữ phương pháp sử dụng vũ khí như thế. Hắn luyện tạo binh khí kia tự có chỗ độc đáo, chức năng ẩn giấu, người bình thường căn bản không cách nào sử dụng nó, mà Long Thiên Tuyệt vừa cầm lên tay, đã phát huy nhuần nhuyễn công hiệu của binh khí đó, đây mới là người hắn chân chính nhìn trúng.

“Ha ha, tiểu huynh đệ, xem ra ngươi thật là một người lành nghề! Ta sẽ để ngươi nhìn một cái binh khí khác của ta.” Phùng đại sư tâm tình vui vẻ, dẫn Long Thiên Tuyệt tiếp tục tham quan.

Vân Mộ Phàm âm thầm gật đầu, đối với Long Thiên Tuyệt nhận thức lại tăng lên một bước, nghĩ thầm người trẻ tuổi kia chẳng những thiên phú xuất chúng, đối với luyện khí  đạo cũng rất có kiến thức, đúng là khó được, chỉ không biết khả năng luyện khí của hắn có giống kiến thức xuất chúng của hắn hay không.

Vân Mộ Phàm đối với Long Thiên Tuyệt càng ngày càng cảm thấy hứng thú.

Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người chờ, chờ mãi chờ mãi…, ban ngày đã thấm thoát đi qua, sắc trời đã tối, vẫn không nhìn thấy đại ca của bọn hắn từ bên trong phòng đi ra. Hai người chờ đến có chút không nhịn được.

“Đại ca không có việc gì chứ? Thời gian đã trôi qua lâu như vậy, người còn chưa đi ra, có thể gặp phải phiền toái hay không?” Long Thiên Thần lo lắng nói.

“Không phải như thế chứ. Chúng ta nhìn một cái đi!”

Hai người nhẹ nhàng đi tới bên ngoài cửa phòng luyện khí, chợt nghe ba tiếng cười to nhất tề từ bên trong phòng truyền ra, tiếng cười lớn hùng hậu có lực, nghe tựa như giống nhau, kì thực mỗi tiếng đều mang âm sắc đặc thù.

“Ha ha ha, lão phu lúc tuổi còn trẻ đã từng chế tạo vài món vũ khí mang tính phòng thủ, tự cho là đã là vũ khí tốt nhất trong thế giới, ai ngờ tài nghệ của tiểu huynh đệ ngươi lại hơn lão phu một bậc. Vô luận là thiết kế vũ khí hay là thủ pháp chế tạo đều tinh diệu không thể so sánh! Trò giỏi hơn thầy, nói quả thật không sai! Tiểu huynh đệ, ngươi thật là quá xuất sắc ngoài sự lường trước của lão phu rồi! Tiểu bằng hữu này lão phu nhận định rồi!” Trong thanh âm phái nam, mang theo vài phần khàn khàn, đương nhiên đó là âm thanh thuộc về Phùng đại sư.

Thanh âm của hắn hơi có vẻ cao vút, vui mừng hiện ra ngoài.

“Phùng đại sư quá khen! Ở trước mặt ngài, ta chỉ là múa rìu qua mắt thợ thôi. Tại hạ chế tạo được vũ khí tinh diệu nữa, cũng đánh không lại vũ khí ngài chế tạo, một kích trí mạng.” Đó là thanh âm của Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người biết đại ca không có việc gì, bọn họ liền yên tâm nhiều.

Bên trong phòng luyện khí, Vân Mộ Phàm mỉm cười nhìn Long Thiên Tuyệt, Long Thiên Tuyệt mới vừa biểu diễn tài nghệ luyện khó một phen, để cho Vân Mộ Phàm rất là tán thưởng.

“Tiểu huynh đệ khiêm tốn rồi, lấy tu vu luyện khí của ngươi, muốn chế tạo ra một hai kiện vũ khí có tính công kích, cũng không phải là việc khó. Ngươi hôm nay cố ý chạy tới nơi này của Phùng lão, chắc là có sở cầu khác đi?”

“Không dối gạt nhị vị, tại hạ hôm nay, đích xác là có một thỉnh cầu đặc biệt.” Long Thiên Tuyệt từ trên người lấy ra một pho tượng tháp khí, rõ ràng chính là bảo vật trấn viện của học viện Thanh Lân – tháp Kim Hòa.

“Phùng đại sư, ngài có nhận ra món bảo vật trong tay của ta không?”

Phùng đại sư cùng Vân Mộ Phàm hai người ánh mắt nhất tề sáng ngời.

“Đây là bảo vật trấn viện của học viện Thanh Lân, rất nhiều năm trước ta từng may mắn thấy qua, bảo bối này mặc dù tốt nhưng vẫn còn tồn tại một chút thiếu sót. Một khi có vật còn sống bị trấn áp trong đó, chủ nhân tháp Kim Hòa chỉ có thể vô thời hạn nhốt nó mà không cách nào nắm trong tay sinh tử của nó. Đây chính là lí do tháo Kim Hòa tuy là bảo vật trấn viện của học viện Thanh Lân nhưng không cách nào uy chấn giang hồ, một nguyên nhân khác chính là, các thế hệ viện trưởng học viện Thanh Lân bình thường đều cầm nó tới nhốt trưởng lão cùng học sinh phạm sai lầm……” Vân Mộ Phàm đại khái nhận ra Tháp Kim Hòa, Long Thiên Tuyệt mâu quang chớp động, như gặp được tri âm.

“Tiền bối một câu trúng đích, Tháp Kim Hòa thiếu sót đúng là như thế! Vậy ngài có biết nên đền bù cái thiếu sót này như thế nào không?” Mục đích hắn đến đây lần này chính là vì tu bổ thiếu sót của Tháp Kim Hòa. Kể từ lần trước hắn thu phục được cung chủ xong, chẳng những không thể thuận lợi thu nạp một thân công lực của cung chủ, ngược lại để cho cung chủ có cơ hội thở dốc, giết chết cự thú trấn thủ ở bên trong Tháp Kim Hòa, từ bên trong không ngừng mà phá hư Tháp Kim Hòa, khiến cho Tháp Kim Hòa lực lượng ngày càng suy yếu.

Long Thiên Tuyệt suy nghĩ rất nhiều biện pháp, hoặc là trực tiếp phá hủy Tháp Kim Hòa, hoặc là đem cung chủ hủy diệt ở trong đó, nhưng vô luận biện pháp gì, cũng không phải là lý tưởng nhất. Hắn cần nhận được một thân công lực của cung chủ, đề cao thực lực của mình, nếu cung chủ cứ như vậy chết đi, đối với hắn mà nói là một loại tổn thất thật lớn.

Sau lại nghe nói trong thành Bạch Tịch có một vị Luyện Khí Tông sư, am hiểu chế tạo các loại vũ khí có tính công kích. Tháp Kim Hòa cũng là thuộc về loại vũ khí có tính công kích, hắn tin tưởng Phùng đại sư nhất định có biện pháp có thể giúp hắn giải quyết vấn đề trước mắt.

Cho nên, hắn tới.

Đến cầu trợ, đồng thời, hắn cũng hy vọng có thể lấy được vài vũ khí tấn công của Phùng đại sư, từ đó tiến thêm một bước tăng cường thực lực Lăng Thiên Cung.

Vân Mộ Phàm suy tư, cùng Phùng đại sư trao đổi ánh mắt, lạnh nhạt nói: “Nếu như ngươi không ngần ngại mà nói…, ta đến thử thử một chút.”

“Tiền bối ngài?” Long Thiên Tuyệt hơi kinh ngạc, nhưng là hắn rất nhanh gật đầu, lựa chọn tin tưởng ông.

Một cao thủ bên trong Nội Tông Vân tộc, lại là bạn tốt của Phùng đại sư, có thực lực bí hiểm, chỉ một câu đã nói ra khiếm khuyết của Tháp Kim Hòa, nhân vật như thế sẽ không nói bừa. Nếu vị tiền bối này nói có biện pháp tu bổ thiếu sót của Tháp Kim Hòa, đó chính là nhất định có biện pháp, hắn sẽ mỏi mắt mong chờ.

“Vậy làm phiền tiền bối.”

“Ha ha, tiểu huynh đệ, ngươi đem Tháp Kim Hòa giao cho Vân lão đệ, thành tựu luyện khí của hắn cùng so sánh với lão phu còn muốn thắng được mấy phần. Ngươi hôm nay gặp gỡ hắn, được hắn tự mình xuất thủ luyện khí, là vận khí của ngươi, cũng là nhân duyên của ngươi!” Phùng đại sư hắng giọng cười to nói.

Long Thiên Tuyệt cẩn thận đem Tháp Kim Hòa an trí ở mặt bàn, nói: “Tiền bối, không dối gạt ngài mà nói, ta có nhốt một kẻ thù của ta ở bên trong Tháp Kim Hòa. Hắn ở bên trong không ngừng phá hư Tháp Kim Hòa, cố gắng chạy trốn, người này làm nhiều việc ác, gian xảo xảo trá cực điểm. Ta đã nhốt hắn, lại không muốn để cho hắn chết, không biết ngài có biện pháp gì không?”

Hắn muốn bắt sống cung chủ, nhưng mà cung chủ thực lực quá mạnh, hắn không tuyệt đối nắm chắc. Nhưng nếu có thể thông qua tu bổ thiếu sót của Tháp Kim Hòa, để cho hắn có thể đem cung chủ thu phục dễ như trở bàn tay, đó chính là kỳ vọng lớn nhất của hắn.

Bất quá, hắn tự nhiên sẽ không nói cho đối phương biết mục đích thực sự của hắn.

“Cái này đơn giản! Bản thân Tháp Kim Hòa đã có khiếm khuyết, đền bù thế nào cũng sẽ thiếu sót, chẳng bằng một lần nữa chế tạo một chi tiết nữa, cho nó vào bên trong Tháp Kim Hòa, để nó khống chế Tháp Kim Hòa. Như thế, hai kiện luyện khí, một nội một ngoại, trong ứng ngoài hợp, vạn vô nhất thất!” Vân Mộ Phàm tự đánh giá nói.

Long Thiên Tuyệt vỗ tay, vui vẻ nói: “Ý nghĩ của tiền bối cùng tại hạ không mưu mà hợp! Nếu tiền bối không chê, tại hạ nguyện ý hỗ trợ cho tiền bối, cùng nhau chế tạo binh khí mới.”

Hai người liếc mắt nhìn nhau, thấy trong đáy mắt lẫn nhau lóng lánh quang mang, nhất tề cất tiếng cười to.

Phùng đại sư nhìn hai người hai bên một chút, đột nhiên thở dài nói: “Các ngươi hôm nay cùng nhau đến trang viên của lão phu, nếu như lần này ý chí tương hợp, các ngươi không cảm thấy đây là một loại duyên phận rất kì diệu sao?”

“Duyên phận? Đích xác là duyên phận!” Vân Mộ Phàm ôn nhuận mà cười, trong lòng đã đem Long Thiên Tuyệt coi là  tiểu lão đệ của mình.

Ba người nói những chuyện có liên quan, lại lần nữa vùi đầu vào trong việc luyện khí, hồn nhiên quên mất thời gian. Khổ cho Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người chờ chực ở bên ngoài phòng luyện khí, từ lúc trời sáng đợi đến trời tối, bụng đói đến mức trước ngực dán phía sau lưng.

Cũng không biết trải qua bao lâu, bên trong phòng luyện khí ba người cuối cùng đã đi đi ra ngoài, Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hai người vội vàng nghênh đón, bày ra một bộ dáng tội nghiệp, không tiếng động tố khổ. Long Thiên Tuyệt nhìn sắc tời một chút, lại nhìn hai đệ đệ, xoay người đối với Phùng đại sư cùng Vân Mộ Phàm nói: “Hai vị tiền bối, thời gian đã không còn sớm, chúng ta đi trước một bước. Ngày kế, tại hạ sẽ lại bái phỏng nhị vị, cáo từ!”

“Đi thong thả!” Đưa mắt nhìn huynh đệ ba người rời đi, Vân Mộ Phàm không nhịn được thở dài nói: “Người này tiền đồ vô lượng, tương lai không lâu thành tựu của hắn nhất định sẽ vượt qua ta và ngươi. Thật là năm tháng không buông tha người a! Thời đại thuộc về chúng ta cũng đã qua……”

“Thật là năm tháng không buông tha người a! Thời đại thuộc về chúng ta cũng đã qua……” Phùng đại sư cũng đi theo cảm thán.

Vân Mộ Phàm vuốt cằm, đột nhiên vỗ đầu của mình, bàn luận từ trưa đến gờ mà còn chưa hỏi thăm tên họ của đối phương, hắn không khỏi  lắc đầu cười khổ.

Không cần gấp gáp, người hữu duyên thì sẽ lại gặp nhau, hắn có dự cảm, bọn họ nhất định sẽ gặp lại.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất