Thiếp Thân Đặc Công

Chương 1: Rình coi không có kết quả

Phương Dật Thiên rất ít dậy sớm, hắn luôn cảm thấy cái loại dậy sớm bon chen sinh tồn không thích hợp với hắn, hắn có một sinh tử huynh đệ tên là Tiểu Đao, hắn từng nghe Tiểu Đao nói qua một câu: " Ngủ, ngủ xong tự nhiên sẽ dậy, kiếm tiền đếm tới tay bị co gân, tán gái đến lúc hai chân nhũn ra, đây là cuộc sống mà ta nghĩ !"

Nhớ tới Tiểu Đao, Phương Dật Thiên khẽ thở dài, thầm nghĩ không biết Tiểu Đao ngày xưa hiện giờ thế nào, có lẽ vẫn như thế nhiệt tình với bằng hữu giúp bạn bè không màng mạng sống.

Phương Dật Thiên đi vào đại thô thị kinh tế các mặt đều phát triển tốc độ chóng mặt đã ba tháng, tại đây ba tháng hắn đã đổi qua ba cái công tác, bất quá hiện tại cũng đang trong trạng thái chờ sắp xếp việc làm, trên cơ bản là mỗi cái công tác làm một tháng.

Thất nghiệp là đau khổ, dù sao thất nghiệp cũng nghĩa là mất đi chén cơm, bất luận kẻ nào đánh mất chén cơm sẽ có thể có chuyện gì cao hứng cho được? Nguyên nhân đơn giản bởi vì không ai đói ăn mà có thể cao hứng a.

Phương Dật Thiên tuy không nghèo túng đến độ không có cơm mà ăn nhưng cũng là hầu bao khô quắt nhịn không được phải phát sầu, ít nhất hắn cũng không nghĩ mình đang ngủ say mơ mĩ nữ thì bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa dồn dập, sau đó là tiếng bà chủ nhà là một thiếu phụ đã luống tuổi có chồng vang lên âm thanh bén nhọn: " Phương Dật Thiên, tiền thuê nhà tháng này khi nào tính toán? Tới ngày quy định nếu ngươi không giao cả tiền tháng trước với tháng này thì đừng trách lão nương trở mặt vô tình, ngươi có nghe không???"

Nghĩ tới bà chủ nhà lớn tiếng nói trong lòng hắn một trận sợ hãi, bởi vì âm thanh kia đủ để cho người ta đêm gặp ác mộng.

Mà sáng hôm nay hắn có mấy cuộc phỏng vấn, mấy hôm trước hắn đi đến thị trường tuyển dụng lao động tùy tiện tìm mấy công ti nộp hồ sơ, không nghĩ ngày hôm qua lại nhận được điện thoại mời đi phỏng vấn của một công ti, nói hắn sáng nay 8h thì tới. Ai, đành cố kiếm tiền nuôi mình tạm sống qua ngày thuận tiện tìm vài cô nương giải quyết sinh lý, huống hồ sớm như vậy hắn đã thức dậy nhưng vốn cố nằm.

Hắn thuê phòng bên phải của một hộ, nhà này có cô con gái tên là Tô Uyển Nhi, năm nay mới vừa độ tuổi tươi đẹp nhất, bộ dạng thanh thuần xinh đẹp rất động lòng người, theo lời Phương Dật Thiên nói "Vẻ đẹp thật sự thuần khiết", đối với loại nữ hài tử này Phương Dật Thiên vẫn là yêu thích hơn, xem như hắn bề ngoài nhã nhặn nhưng trong dạ có sở thích bất lương ah.



Tô Uyển Nhi mỗi cuối tuần đều từ trường học về nhà, sau đó buổi sáng hôm sau lại lên trường học, bởi vậy buổi sáng hôm nay đúng lúc Tô Uyển Nhi rời giường, sau đó rửa mặt đánh răng, sau đó mới thay quần áo. Mà Tô Uyển Nhi thay quần áo ngủ đúng là phút giây Phương Dật Thiên chờ mong.

Theo lý thuyết tiểu cô nương thay quần áo là quá trình bí mật, cho dù là Phương Dật Thiên có muốn cũng không nhìn thấy a, cái này đâu liên quan đến hắn? Một tháng trước không liên quan bất quá hiện tại đã liên quan. (hehe)

Chỉ vì tháng trước của thông gió trong WC hỏng, hắn liền định chui vào sửa chữa bỗng nhìn xuyên ra đầu bên kia, ông trời có mắt, cư nhiên lại bắt gặp cảnh Tô Uyển Nhi trong phòng ngủ, hơn nữa hơn đó hắn gặp phải số cứt chó lại thấy được Tô Uyển Nhi kia mặc nội y trắng noãn đang trong phòng ngủ đi qua đi lại, làm hại hắn nhiệt huyết sôi trào, buổi tối mơ xuân mộng, tục ngữ nói xuân mộng vô ngân ( không để lại dấu vết ), không ngờ hắn một hồi xuân mộng ở dưới lại phải đổi quần lót !

Lúc này đương nhiên Phương Dật Thiên đang đứng lên bồn cầu lặng lẽ nhìn đầu kia của cửa thông gió, hai mắt mở trừng trừng, bất quá khiến hắn nuối tiếc nhất là bị bức màn trong phòng ngủ che hơn phân nửa, làm trở ngại tầm mắt nghiêm trọng, thật là phá hoại hảo sự của hắn! Bởi vậy hắn cũng chỉ có thể chuyển qua chỗ còn lại chưa bị bức màn che chắn một khe nhỏ hẹp để nhìn vào, ẩn ẩn một thân ảnh yểu điệu trong phòng đi qua đi lại, hình như là thu thập đồ vật.

"Ta dám cá là Uyển Nhi hiện tại mặc chính là một kiện áo ngủ hai dây bán trong suốt, ách, mỗi khi nàng mặc cái ảo ngủ thì bên trong cái gì cũng không mặc, trực tiếp nhìn thấy ẩn hiện nụ hoa phóng đãng kinh người kia, chính là hiên tại............ ta kháo, bức màn làm hỏng đại sự của lão tử!" Phương Dật Thiên thay đổi vài góc độ vẫn như cũ không thể nhìn thấy Tô Uyển Nhi bên trong, nhịn không được lên tiếng nói thầm.

Lúc này Phương Dật Thiên nhìn thấy cô gái giữa hướng cửa sổ không bị tấm màn che khuất, đang muốn cảm thán trời cao không tuyệt đường sống của người chậm rãi thưởng thức mĩ cảnh đột nhiên lại thấy Tô Uyển Nhi giơ tay lên, liền đó bức màn kêu lên một trận "lao xao" , toàn bộ cửa sổ đều bị bức màn che phủ, chỉ để lại Phương Dật Thiên ánh mắt kinh ngạc vẫn như cũ dừng trên tấm màn lục sắc kia.

"Khổ, khổ rồi chả lẽ ta trốn chỗ này rình coi bị Uyển Nhi chú ý tới? Cho nên mới treo mành? Trời ơi, nếu là thật vậy ta trước mặt nàng tạo ấn tượng nhã nhặn chẳng phải không còn lại chút gì?" Phương Dật Thiên nghĩ vậy không khỏi đầu 'Ông' lên một tiếng .


" Không được, tìm cơ hội tìm nàng giải thích, ách, giải thích? Nếu vậy từ sau sao có thể rình coi nàng? Nàng hẳn là không biết ta ở trong toilet rình coi nàng đi, huống hồ căn cứ vào hình tượng quanh minh chính đại của ta trong lòng nàng đã thâm căn cố đế, nàng như thế nào cũng sẽ không tin ta núp trong WC nhìn trộm người khác!" Nghĩ vậy Phương Dật Thiên thoáng cái đã yên tâm đi nhiều, chuông đồng hồ điểm 7 giờ, nhớ tới sáng nay có cuộc phỏng vấn hắn vội rửa mặt đánh răng.

Hai tay quờ hệ thống cung cấp nước phía sau bỗng Phương Dật Thiên thấy mu bàn tay một trận đau đớn, hắn nâng tay phải lên, nhìn rõ ràng trên đó có một vết thương tụ huyết.

Hắn lại nhớ đến chuyện đêm qua, không khỏi cảm thán nói: "Đình chỉ một năm, thân thủ trở nên chậm chạm rất nhiều, trước kia ngay cả bốn kẻ bắt cóc cũng có thể chế phục trong nháy mắt, trên mu bàn tay mới trúng một đao, ách, không ngờ suy sụp như vậy !"

Phương Dật Thiên nói xong lời này đã đánh răng rửa mặt xong xuôi, hắn nhìn chính mình trong gương, tóc dài hỗn loạn, hai mắt thâm thúy, cái mũi thẳng, khuôn mặt tuấn tú góc cạnh, diện mạo cơ bản coi là anh tuấn, bất quá một ít râu ria nham nhở lại tạo cho hắn dáng vẻ hào sảng, lập tức hắn cười khổ nói: " Mang bộ tóc đầy gàu với bộ ria nham nhở này vào phòng phỏng vấn? Nói không chừng còn đem mĩ nữ phỏng vấn dọa chạy !"

Dứt lời hắn gội sạch đầu, dùng một ít nước hoa xịt lên.

Tóc tạo thành kiểu dựng ở trên, sau đó dùng dao cạo hết râu ria nham nhở, hết thảy xong xuôi ngắm lại một lần trong gương, hắn không khỏi vừa lòng gật gật đầu.

Lúc này bên cửa phòng bên kia mở cửa ra, đi ra là một cô gái ,người này là Tô Uyển Nhi, nàng thấy phòng Phương Dật Thiên sáng đèn không khỏi nhíu mày, thì thào: " Phương ca ca ngủ như heo thế nào nay lại dậy sớm như vậy? Chả lẽ có thêm ý đồ bất lương gì? Không được! đi học xong quay về phải hỏi hắn một chút."


Tô Uyển Nhi sau khi nói xong liền nhanh chân hướng trường học đi tới, buổi sớm gió nhẹ thổi tung bay mái tóc nàng, nhìn qua có điểm phiêu dật tiên tử.

Ách, một cô gái rất đẹp !

Lúc này Phương Dật Thiên cũng ăn mặc chỉnh tề, hắn chuẩn bị ra ngoài ăn bữa sáng rồi đi phỏng vấn, bất quá trong lòng hắn cũng bất bình, bởi vì hắn gặp một số chuyện kìa quái, hắn phát giác chung quy gần đây hắn rất dễ gặp những chuyện khó hiểu trong tình ái.

Nói ví dụ sự kiện kì quái gần đây nhất chính là ngã tư đường phía đối diện có quả phụ Liễu Ngọc xinh đẹp không có việc gì lại gọi hắn qua trông nom nữ nhi. Nghĩ đến thiếu phụ Liễu Ngọc khuôn mặt đầy đặn, dáng người thành thục, tai họa nhân gian kia hắn lại một trận đau đầu.

Ai, đi bước nào hay bước đấy! Phương Dật Thiên nghĩ vậy liền đẩy cửa, đi ra ngoài.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất