Chương 4
Khi xưa, bên cạnh Lan phi từng có một nha hoàn hồi môn, diện mạo có vài phần tương tự nàng, lại thông minh lanh lợi, từ nhỏ đã được dạy dỗ như người thân cận nhất.
Một lần nọ, phụ hoàng vô tình khen kiểu thêu nơi cổ áo của nha hoàn ấy, nói thêu hoa lan đơn sơ mà tinh xảo, rất vừa ý.
Chỉ mấy ngày sau, nha hoàn kia liền đột tử vì sốt rét.
Nghe nói là lúc thu dọn trong kho bị chuột cắn, lây nhiễm mà chết.
Song chuyện đó... quá đỗi trùng hợp.
Hoàng gia tàng khố xưa nay luôn được quét dọn cẩn thận, có nội giám chuyên phụ trách – làm sao lại có chuột?
Ngày nàng ta chết, Lan phi chẳng biểu lộ bi thương, chỉ lạnh nhạt phất tay:
“Tâm cao hơn trời, mệnh mỏng hơn giấy.”
“Tìm một nơi sạch sẽ, chôn đi là được.”
Ngay đến người theo nàng từ nhỏ, cũng có thể vô tình giẫm đạp mà bỏ lại. Một kẻ như thế… lại xứng được gọi là “người trọng tình trọng nghĩa” sao?
Sau này, cung nữ quản sự của Hàm quý phi bí mật tra xét thì phát hiện:
Thừa quý nhân nhiễm bệnh là do không được phát thuốc.
Số thảo dược lẽ ra cấp cho nàng ta, đã bị Lan phi “mượn” danh nghĩa ân tình, đem biếu cho một bà vú già từng theo phụ hoàng chinh chiến nhiều năm.
Sau đó chính bà vú ấy thường lui tới trước mặt phụ hoàng, không ngớt lời ca ngợi Lan phi:
“Nếu không có Lan phi nương nương, lão thân sớm đã ôm bệnh mà chết rồi.”
Phụ hoàng nghe vậy, lòng cảm kích lại càng sâu sắc.
Dùng người khác làm thang danh vọng, đó chính là thủ đoạn quen thuộc của Lan phi.
Ta nhớ như in – kiếp trước, người gánh thay cho Thừa quý nhân… chính là ta.
Khi đó dịch bệnh lan khắp hậu cung, Lan phi chẳng hề do dự, đem phần thảo dược của ta phân cho các phi tần khác để lấy lòng.
Còn ta – một đứa bé thân thể yếu ớt – bệnh đến mức thập tử nhất sinh.
Thái y được lệnh tới kê đơn, nhưng cung nữ thân cận của Lan phi là Thụy Châu đã lén đổ hết thuốc ta.
Nàng ta còn dịu dàng lừa gạt:
“Công chúa không muốn hoàng thượng đến thăm mẫu phi và người thường xuyên sao?”
“Nô tỳ làm vậy… cũng là vì muốn tốt cho người và nương nương.”
Ta nghe rồi, vì muốn Lan phi được sủng, tự nguyện không uống thuốc.
Bệnh kéo dài chẳng dứt, cơ thể ta mỗi lúc một yếu, nhiều lần suýt không qua khỏi.
Lan phi lại lợi dụng điều đó giả vờ rơi lệ trước mặt phụ hoàng, nói nàng vì thương ta mà dùng chính máu ngón tay để chép kinh cầu phúc.
Phụ hoàng cảm động, không những ban thưởng hậu hĩnh, mà còn sắc phong mẫu thân nàng làm nhất phẩm cáo mệnh phu nhân.
Chờ đến khi ta khỏi bệnh, Lan phi đã trở thành phi tần được sủng ái nhất trong cung.
Phụ hoàng đêm nào cũng ở lại Quỳnh Phương cung, tình thâm ý trọng.
Còn ta – một trưởng công chúa từng nằm trên giường bệnh co quắp run rẩy, đau đớn từng hơi thở – không một ai đoái hoài.
Thân thể ta cũng vì vậy mà sinh bệnh, chỉ cần đi nhanh một chút liền tức ngực, khó thở, tim đập dồn dập.
Khi ấy, ta ngây thơ cho rằng chuyện thuốc bị đổ là chủ ý của Thụy Châu, Lan phi hoàn toàn không hay biết.
Mãi đến sau này mới hiểu – ta thật quá đỗi ngu xuẩn.
Là người thu được mọi lợi ích, Lan phi tuyệt đối không vô tội.
Nàng chỉ là kẻ ẩn sau bức màn, khéo léo khoác lên chiếc áo khoan dung giả tạo, để người khác hành sự thay mình, rồi đứng từ xa… thu hoạch mọi thành quả.
Vừa có tiếng, vừa có miếng.
Theo lời Thừa quý nhân từng nói:
“Vị có, tình có – người như thế mới là kẻ chiến thắng chân chính.”
Kiếp trước, Lan phi dẫm lên máu tươi của ta, bước từng bước lên ngôi vị Quý phi, rồi trở thành Hoàng hậu.
Nhưng nay, ta đã không còn là con cờ mặc nàng bày đặt.
Không có ta để thế thân, Lan phi bị giam lỏng, liền xoay sang lợi dụng Thừa quý nhân – con chó trung thành kia.
Một tháng sau, từ cung Quỳnh Phương truyền ra một tin động trời:
Lan phi… đã mang thai.
Mà Thừa quý nhân tuy bệnh tình chuyển biến tốt, song giọng nói đã hoàn toàn hỏng mất.
Trong hậu cung, nói đến vũ khúc, không ai sánh được với Hàm quý phi.
Nhưng nếu luận về ca xướng, kẻ đứng đầu lại là Thừa quý nhân.
Thừa quý nhân xuất thân bình thường, dung mạo chỉ thuộc hàng thanh tú, nàng ta được sủng ái hoàn toàn nhờ giọng hát uyển chuyển lay lòng.
Nàng ta từ trước đến nay coi giọng nói như tính mạng, một chút đồ ăn cay nóng hay tanh tưởi đều kiêng kỵ tuyệt đối.
Vào mùa thu đông, chỉ cần tiết trời se lạnh, nàng liền choàng khăn lông giữ cổ, sợ nhiễm phong hàn làm tổn thương yết hầu.
Ngày thường trong cung yến, nếu phụ hoàng cao hứng, ắt sẽ gọi nàng ra hát trợ hứng.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, mới có thể nhìn thấy ánh đắc ý trong đôi mắt nàng.
Nhưng nay… giọng nói nàng đã hỏng.
Thừa quý nhân ngày đêm khóc than, bi thương không dứt, tiếng nức nở khản đặc, nghe như dạ quỷ gào thét, khiến cung nhân ban đêm chẳng ai dám bén mảng đến gần Quỳnh Phương cung.
Phụ hoàng vài lần nghỉ tại đó đều bị đánh thức giữa đêm, từ đó chán ghét cực điểm, liền lấy cớ bận việc triều chính mà không lui tới nữa.
Lan phi sợ chuyện này làm ảnh hưởng thánh ân, bèn lấy lý do mang thai, thỉnh cầu phụ hoàng chuyển cung cho Thừa quý nhân.
Nàng còn đặc biệt đề xuất:
“Triều Lộ điện gần Vân Hoa cung, lại không có người ở, vô cùng thích hợp.”
Một chiêu hiểm độc.
Thừa quý nhân giờ chẳng khác gì củ khoai bỏng tay – ai cũng tránh như tránh tà.
Dẫu sao, phụ hoàng đã ghét giọng nàng đến tận xương tủy, kẻ nào ở gần nàng… tức là cách xa thánh tâm một bước.
Ngày thường, nếu Hàm quý phi thẳng thừng từ chối thì cũng chẳng ai nói gì. Nhưng nay Lan phi mang thai, vì an thai, dẫu vô lý đến đâu, phụ hoàng cũng nửa phần nể mặt.
Cung nữ thân tín đã lặng lẽ báo tin cho Hàm quý phi. Ta nghe xong, không tránh được lo lắng.
Hàm quý phi thấy được tâm tư ta, liền nhẹ nhàng xoa đầu an ủi:
“Vi nhi đừng lo. Mẫu thân tuyệt đối không để nữ nhân kia dọn tới Triều Lộ điện.”