Chương 3
Từ khi phụ hoàng bắt đầu lưu lại Vân Hoa cung mỗi đêm, hậu cung bắt đầu dậy sóng những lời đồn.
Có người nói Hàm quý phi vì thu dưỡng trưởng công chúa nên khí thế ngày càng lên cao, nay hậu vị còn khuyết, e rằng nàng đã có tâm tranh ngôi mẫu nghi.
Lại có kẻ xì xào rằng Hàm quý phi để quyến rũ hoàng thượng, chuyên chọn mấy khúc kỹ nhạc trần tục từ chốn thanh lâu để dâng lên lấy lòng.
Lời đồn lan truyền ngày một kịch liệt.
Một ngày kia trong cung yến, Thừa quý nhân dưới trướng Lan phi liền trước mặt Thái hậu bóng gió mỉa mai Hàm quý phi:
“Quý phi nương nương say mê ca vũ, vốn là thú thanh nhã.”
“Nhưng thần thiếp nghe nói, nương nương từng sai người đến kỹ viện ngoài cung tìm kiếm điệu vũ, trong đó có không ít vũ khúc khó nghe, khó xem.”
Lời vừa dứt, chúng phi tần xôn xao.
Còn Lan phi ngồi một bên, thần sắc bình tĩnh, dáng vẻ cao quý đoan trang:
“Quý phi nương nương làm vậy… quả thực có phần thất nghi.”
Ta hiểu rõ, Thừa quý nhân chẳng qua là con chó trung thành nhất của Lan phi, nếu không có sự xúi giục ngầm, sao nàng ta dám cắn người như thế?
Thái hậu chau mày, hỏi thẳng Hàm quý phi có việc đó thật chăng.
Hàm quý phi điềm nhiên:
“Chỉ là lời đồn thất thiệt. Nếu Thái hậu nương nương lo lắng, thần thiếp xin tự thỉnh tra xét cung phòng để chứng minh thanh bạch.”
Thái hậu bèn ra lệnh lục soát Vân Hoa cung.
Không tìm được “dâm vũ đồ”, ngược lại, lại phát hiện vài bức Phật mẫu đồ do Hàm quý phi tự mình chiêm nghiệm và vẽ nên.
Thái hậu khen nàng tâm hướng Phật, trách Thừa quý nhân khẩu nghiệp, chuyên gieo chuyện thị phi.
Thừa quý nhân vội hô oan, nói là Hàm quý phi vu tội, muốn hại nàng. Ta bèn dựa vào thân phận cháu gái, làm nũng với Thái hậu:
“Hoàng tổ mẫu, gần đây tôn nữ mới học được một từ – ‘vừa ăn cắp vừa la làng’.”
Thái hậu trầm ngâm một lúc, lệnh người lục soát cung phòng của Thừa quý nhân – liền tìm được mấy quyển tập thơ dâm tục dân gian.
Kiếp trước, chính là Thừa quý nhân bày kế, len lén đặt những cuốn sách này vào phòng ngủ Hàm quý phi, khiến nàng bị hiểu lầm nặng nề.
Cho nên kiếp này, ta sớm mách với Hàm quý phi rằng:
“Có một tỷ tỷ cung nữ trông rất lạ, đêm khuya thường xuyên xuất hiện, dáng vẻ rất kỳ quặc…”
Hàm quý phi tra ra sự tình, bèn lấy độc trị độc – lệnh cung nữ kia lập công chuộc tội, đem sách giấu ngược lại dưới giường Thừa quý nhân.
Vật chứng rành rành, sắc mặt Thái hậu sa sầm:
“Lan phi, hiện nay tang chứng đầy đủ. Ngươi là chủ vị của một cung, có điều gì muốn biện bạch thay Thừa quý nhân không?”
Không buồn liếc đến vẻ mặt hoảng hốt của Thừa quý nhân, Lan phi chỉ nhàn nhạt đáp:
“Công đạo tự có người định, thần thiếp không tiện phân bua.”
Lúc ấy, hoàng thượng đến. Biết rõ ngọn nguồn, lại muốn mở miệng biện hộ cho Lan phi – chung quy vẫn là vì xưa kia hai người có tình nghĩa thuở niên thiếu.
Song Lan phi vẫn cao ngạo không nói một lời. Thừa quý nhân thấy thế mới chịu nhận tội.
“Hoàng thượng… tất cả là lỗi của thần thiếp. Là thần thiếp nhất thời hồ đồ, hoàn toàn không liên quan gì đến Lan phi tỷ tỷ…”
Thái hậu nổi giận, hạ lệnh Lan phi cấm túc suy xét, lại sai cung nhân tát Thừa quý nhân mỗi ngày trong suốt một tháng:
“Ngươi gièm pha, giăng bẫy hãm hại quý phi, thật đáng đánh!”
Ta nhìn sắc mặt không cam lòng của Thừa quý nhân, không khỏi nhớ đến kiếp trước – khi ta chỉ vì một câu phản bác nhẹ, liền bị nàng tát thẳng mặt.
Khi ấy nàng lạnh lùng nói ta bất kính Lan phi, là bất hiếu, còn bắt ta thề suốt đời không được cãi lời Lan phi nửa câu.
Sau khi ta chết, nàng lại tung tin ta từ nhỏ đã không biết giữ lễ, tư thông với thị vệ, dụ dỗ công tử Lư gia…
Một kẻ miệng mồm độc địa như thế, bị đánh vài cái chỉ là tiện nghi cho ả thôi.
Mà đến chết ả cũng không tố một câu nào về Lan phi – thật khiến ta tò mò, vài tháng sau, liệu ả còn trung thành không đổi?
Sau sự kiện bôi nhọ, Thái hậu càng thêm chán ghét Thừa quý nhân, kéo theo Lan phi cũng bị lạnh nhạt.
Ngược lại, Thái hậu dần dần ưu ái Hàm quý phi, thường ghé đến Vân Hoa cung.
Trong cung trẻ con ít ỏi, ta luôn quấn quýt bên Thái hậu, nói những lời non nớt khiến bà vui vẻ, nên lại càng thêm thương mến ta – cũng chính là thương mến Hàm quý phi.
Kiếp trước, Hàm quý phi vì thẳng tính nên không được Thái hậu yêu mến. Trong khi đó, Lan phi khéo giả vờ, ngoài miệng luôn nói:
“Con của hoàng thượng… đều là con của thần thiếp. Thần thiếp sẽ chăm sóc chu đáo như nhau.”
Thái hậu cho rằng nàng rộng lượng bao dung, có khí độ mẫu nghi thiên hạ, nên khi biết hoàng thượng có ý sắc phong nàng làm hoàng hậu, cũng đồng tình thuận theo.
Phụ hoàng là minh quân lấy nhân nghĩa làm gốc, rất coi trọng lời Thái hậu.
Vậy nên kiếp này, ta nhất định phải thay đổi ấn tượng của Thái hậu về Hàm quý phi – càng khiến bà chán ghét Lan phi càng tốt.
Thêm một minh hữu, là thêm một phần thắng.
Quả nhiên, vì sự bất mãn của Thái hậu, cộng thêm Lan phi bị cấm túc, hoàng thượng vốn định tìm thời cơ sắc phong nàng làm quý phi, nay cũng đành tạm hoãn.
Chẳng bao lâu, kinh thành đột nhiên phát dịch bệnh. Cả hoàng cung cũng có người nhiễm, ai nấy đều lo sợ.
May mắn thay, dịch bệnh không lan rộng. Thái y nhanh chóng tìm được phương thuốc – phát thảo dược cho các cung dùng đều đặn để ngừa bệnh.
Vì Hàm quý phi đã được sủng ái trở lại, Nội vụ phủ không dám sơ suất – cấp thuốc đầy đủ, lại còn thường xuyên xông dấm thanh trùng, nên cả cung không ai mắc bệnh.
Nhưng các cung khác… lại chẳng được như vậy.
Một đêm, khi phụ hoàng vừa cùng Hàm quý phi nghỉ tại Vân Hoa cung, cung nhân báo tin:
“Thừa quý nhân ở Quỳnh Phương cung nhiễm dịch bệnh, sốt cao không lui, nguy cấp vô cùng.”
Phụ hoàng vội vàng chạy tới, gặp Lan phi quỳ giữa sân, lệ rơi đầy mặt.
“Hoàng thượng, thần thiếp nguyện thân chăm sóc muội ấy đến khi khỏi hẳn. Chỉ cầu người đừng đưa nàng ra khỏi cung này…”
Vì lời lẽ đẫm tình, phụ hoàng không hạ lệnh dời cung.
Từ đó Lan phi ngày ngày không thay xiêm y, tận tâm hầu hạ Thừa quý nhân – cả hậu cung tán thưởng nàng nghĩa khí thâm hậu, phụ hoàng cũng rất cảm động:
“Lan phi quả thật là người trọng tình trọng nghĩa.”
Hàm quý phi nghe vậy chỉ khẽ hừ lạnh. Nàng – cũng như ta – hiểu rõ Lan phi là người thế nào.