Thiêu Cúc

Chương 6

Chương 6
Đêm hôm ấy, phụ hoàng đích thân đến Vân Hoa cung, để thương nghị việc chuyển cung cho Thừa quý nhân.
Ta ngồi một bên, miệng cắn viên kẹo hồ lô, giọng non nớt chen lời:
“Phụ hoàng, sao Thừa nương nương lại phải dọn sang Triều Lộ điện vậy ạ?”
Phụ hoàng xoa đầu ta, nhẹ giọng đáp:
“Vi nhi ngoan, Thừa nương nương thân thể yếu nhược, chuyển cung là để tĩnh dưỡng cho tốt hơn.”
Ta nghiêng đầu, ngây thơ hỏi lại:
“Nhưng phụ hoàng, nữ nhi nghe nói Thừa nương nương bệnh tình rất nặng, đến bước chân cũng khó. Nếu lúc này chuyển cung… chẳng phải bệnh sẽ nặng hơn sao?”
Lời trẻ thơ vô tâm, nhưng rơi vào tai người có tâm, lại khiến phụ hoàng thoáng chần chừ.
Hàm quý phi lập tức nhân cơ hội tấu trình:
“Bệ hạ, dịch bệnh hung hãn, Thừa muội bệnh đã lâu mà không thấy thuyên giảm, thần thiếp cũng thấy đáng thương.”
“Hay là… cứ để Tôn thái y đến bắt mạch một lần nữa, để tránh rủi ro không đáng có.”
Ta cũng nũng nịu lắc tay áo phụ hoàng:
“Phụ hoàng à, người cứ để các thái y đến khám lại đi, bệnh nặng như thế, không thể lơ là được đâu!”
Phụ hoàng gật đầu đáp ứng. Ngày hôm sau tới Quỳnh Phương cung, người cho Tôn thái y cùng hai vị thái y khác đi theo.
Kết quả – ba người cùng kết luận như một: phương thuốc của Thừa quý nhân đã bị động tay động chân.
Vài vị thuốc trong đơn bị gia giảm liều lượng độc hại, nếu tiếp tục uống trong một tháng nữa, ắt sẽ mất mạng.
Nếu không phải thái y hôm ấy phát hiện… chỉ sợ một tháng sau, Thừa quý nhân chết không kèn không trống tại Triều Lộ điện.
Khi ấy, cung ở gần nhất là Vân Hoa cung, Hàm quý phi làm chủ vị, ắt là người đầu tiên bị nghi ngờ.
Phụ hoàng chấn kinh, lập tức hạ lệnh điều tra ai là người đổi thuốc.
Cuối cùng – một thái y thành thật nhận tội, nói rằng là cung nữ Thụy Châu bên cạnh Lan phi sai hắn làm vậy.
Thụy Châu là cung nữ thân tín của Lan phi, hầu hạ nhiều năm, được xem là cánh tay phải.
Phụ hoàng liền gọi Lan phi tới đối chất.
Song Lan phi vẫn giữ nguyên vẻ nhàn nhã cao quý, mày không chau, sắc không đổi:
“Thần thiếp hoàn toàn không biết chuyện này.”
“Thần thiếp và bệ hạ tình sâu nghĩa nặng bao năm, sao người có thể nghi ngờ thần thiếp?”
Lúc này, Thụy Châu bỗng quỳ sụp xuống, ôm tội thay chủ:
“Là nô tỳ một mình tự làm, không liên quan đến nương nương!”
“Nương nương đức hạnh cao quý, tuyệt đối không thể làm ra việc như vậy. Xin bệ hạ trách phạt nô tỳ, tha cho nương nương đang mang thai…”
Tội hại phi là đại tội, Thụy Châu một mình gánh hết, hiển nhiên là muốn giúp Lan phi cắt đứt liên quan.
Nhưng người trong thiên hạ nào ngốc đến vậy?
Một cung nữ, dám tự tiện hại một quý nhân, mà chủ tử lại hoàn toàn không hay biết? Không ai tin.
Dẫu vậy, lời lẽ của Thụy Châu vẫn khiến phụ hoàng do dự – Lan phi hiện đang có thai, là long tự trong bụng.
Còn Thừa quý nhân thì sao? Đã không còn được sủng, giọng nói cũng tàn tạ, thân thể hao mòn – phụ hoàng chẳng còn chút thương tâm.
Lan phi cứ ngỡ chuyện sẽ được bỏ qua.
Ai ngờ – ngay lúc phụ hoàng chuẩn bị ban tử cho Thụy Châu, định xử nhẹ nhàng cho xong – Thừa quý nhân bỗng vùng dậy, gắng gượng quỳ xuống, nước mắt tuôn rơi như mưa:
“Bệ hạ… thần thiếp muốn tố cáo Lan phi!”
Hôm ấy, Thừa quý nhân nói ra toàn bộ chân tướng.
Nàng không chỉ tố cáo Lan phi sai người đổi thuốc, khiến mình mất giọng, nằm liệt giường, còn nói rằng Thụy Châu chỉ là người thừa hành.
Nàng còn vạch ra âm mưu từ nhiều năm trước – mẹ ruột của Lan phi từng tặng cho các trắc phi một loại hộp trang điểm, bên trong cất giấu hàn dược gây vô sinh.
Vì thế, Hàm quý phi sảy thai một lần, lần thứ hai lại mất con khi mới chớm lớn.
Còn các phi tần từng bị mất thai, đa phần đều từng nhận quà từ tay Lan phi hoặc mẫu thân nàng.
Sự việc liên quan đến hoàng tự, phụ hoàng nổi giận long trời lở đất, lập tức sai người đến tất cả các cung lấy hộp trang điểm cũ ra tra xét.
Mỗi chiếc mở ra, đều có tầng ngăn bí mật chứa đầy thuốc bột đỏ sậm.
Chứng cớ rành rành. Thừa quý nhân phủ phục bên chân phụ hoàng, vừa khóc vừa kể:
“Năm đó là thần thiếp thay Lan phi bày mưu hãm hại Hàm quý phi, dùng tập dâm thi, tung tin đồn hãm hại nàng ấy tranh sủng không từ thủ đoạn…”
“Từng việc, từng việc… đều do thần thiếp vì Lan phi mà làm.”
Mỗi lời nàng thốt ra, đều là máu, là nước mắt.
Mà Lan phi thì sao?
Vẫn giữ dáng vẻ thanh cao như tuyết, chẳng nói lấy một câu.
“Thần thiếp không biết chuyện này. Thần thiếp bị oan.”
“Bệ hạ và thần thiếp từng là thanh mai trúc mã, sao có thể vì lời của người khác mà nghi ngờ thần thiếp?”
Phụ hoàng khi ấy đã không còn kiên nhẫn.
“Nếu bị oan, thì mang chứng cớ ra rửa sạch tội. Trẫm là vua, không phải thẩm phán trong hình bộ, không phải xử án thay ngươi!”
Phụ hoàng lập tức ra lệnh triệu mẫu thân của Lan phi – Hỉ Tháp Lạp thị – vào cung thẩm vấn trước mặt.
Ban đầu Hỉ Tháp Lạp thị còn chống chế:
“Thần phụ không biết thuốc bột trong hộp là gì cả…”
Phụ hoàng đập mạnh một chiếc hộp vào mặt bà ta, giận dữ quát lớn:
“Không biết? Vậy thì ăn đi!”
“Nào, ăn đi! Sao lại không dám ăn?!”
Hỉ Tháp Lạp thị hoảng loạn quỳ rạp, vừa khóc vừa dập đầu, cuối cùng thừa nhận:
“Là thần phụ một thời hồ đồ… chỉ vì muốn tốt cho Lan nhi…”
Bà ta run rẩy níu lấy tay áo Lan phi, vừa khóc vừa cầu:
“Lan nhi, nói một lời giúp mẫu thân đi, cũng là cứu lấy cả gia tộc chúng ta!”
“Mọi việc mẫu thân làm… đều là vì con… Giờ không thể khoanh tay đứng nhìn được!”
Nhưng Lan phi – vẫn mặt lạnh như sương, rũ tay áo, thản nhiên đáp:
“Ta chưa từng bảo mẫu thân làm những chuyện ấy.”
“Tất cả đều là do người gieo gió gặt bão mà thôi.”
Hai câu – hoàn toàn phủi sạch liên quan.
Phụ hoàng một lời quyết định – Hỉ Tháp Lạp thị lập tức bị ban tử.
Tiếng khóc thê lương vọng khắp chính điện, bị lôi đi giữa ánh mắt khinh bỉ.
Từ đầu đến cuối, Lan phi chỉ rơi một giọt lệ.
Nhưng trong mắt nàng – tuyệt nhiên không có chút xúc cảm.
Ta ngồi nhìn mọi chuyện, chỉ cảm thấy nực cười đến tột cùng.
Năm xưa tiễn ta hòa thân, Lan phi còn giảng đạo nghĩa, nói gì là vì gia tộc, là trách nhiệm công chúa phải gánh.
Mà giờ đến lượt nàng, vì bảo toàn bản thân, ngay cả mẹ ruột cũng dứt khoát bỏ mặc.
Thế mới thấy, kẻ giả dối như nàng, vĩnh viễn chỉ biết ích kỷ thủ lợi, vứt bỏ tất cả.
Ngay cả máu mủ ruột thịt… cũng không bằng thanh danh và địa vị trong mắt nàng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất