Thiêu Cúc

Chương 7: [HOÀN]

Chương 7: [HOÀN]
Sau khi sinh mẫu của Lan phi bị ban chết, phụ hoàng cũng hạ chỉ bãi miễn chức vị của phụ thân nàng.
Từ ngoài cung, phụ thân nàng sai người gửi thư vào, khuyên nàng nên quỳ gối cầu xin phụ hoàng tha thứ.
Nhưng Lan phi chỉ liếc nhìn rồi ném thư vào lửa.
“Nếu phải van xin mới khiến hoàng thượng tin tưởng ta… thì tình cảm giữa ta và người, quả thực quá mức đáng thương.”
Dẫu sao nàng cũng đang mang thai, lại từng là thanh mai trúc mã với phụ hoàng, cho nên dẫu thịnh nộ, phụ hoàng cũng chỉ ra lệnh cấm túc trong cung, không xử tội thêm.
Thừa quý nhân cuối cùng vẫn bị dời khỏi Quỳnh Phương cung. Nhưng nàng không được chuyển đến Triều Lộ điện, mà bị đưa đến tận tẩm điện xa xôi nhất – Di Tâm quán.
Nơi đó âm u ẩm thấp, dẫu thái y hết lòng cứu chữa, bệnh tình của nàng vẫn không có tiến triển.
Chưa đầy mấy ngày, người đã trút hơi thở cuối cùng.
Ta đoán, phụ hoàng vẫn mang oán với nàng, nên mới để mặc nàng tự sinh tự diệt như thế.
Sau đại án Lan phi, hậu cung thiếu người chưởng quản, phụ hoàng và thái hậu thương nghị, quyết định sắc phong Hàm quý phi làm Hoàng quý phi.
Từ đó, nàng nắm quyền lục cung, chỉ dưới một người mà trên vạn kẻ.
Năm ấy, yến hội Trung Thu được giao toàn quyền cho nàng chủ trì.
Không ngờ, ngay trong đêm hội, pháo hoa chuẩn bị cho yến tiệc đột nhiên phát nổ, tàn lửa bắn ra bốn phía, trực tiếp lao vào đám người.
Ta lập tức lao ra, đẩy mạnh thái hậu sang bên, mới tránh được cảnh người bị lửa bén lên y bào.
Giữa tiếng hò hét hỗn loạn, trong lúc ta choáng váng đầu óc, bỗng thấy mình đang được Hàm quý phi ôm chặt trong lòng.
Vì bảo vệ ta, vạt váy nàng cháy xém rách nát, trông vô cùng thê thảm.
May mắn thay – người không bị thương.
“Vi nhi không sao là tốt rồi… Mẫu thân vừa rồi sợ đến chết khiếp, sợ lửa làm hại con.”
“Ngoan, đừng sợ, lửa đã tắt, mẫu thân ở đây rồi.”
Thật ra ta đã có tính toán sẵn – nếu cứu được thái hậu, tất sẽ được trọng thưởng. Ta sẽ mượn đó xin chỉ ban hôn sự tự do cho bản thân, cũng để mở đường cho Hàm quý phi đăng hậu vị.
Công chúa như ta, không thể như người thường, thoải mái tự do trong tường cung ngoài phố. Nhưng ít nhất… ta cũng muốn tự nắm lấy số mệnh.
Ta không ngờ, Hàm quý phi lại đẩy ngã thị nữ hộ vệ, liều mạng bảo vệ ta.
Hai đời người, ta rốt cuộc cũng nhận được một lần yêu thương chân thật.
Ôm lấy nàng, ta bật khóc đến nghẹn ngào.
Máu ta từng đổ ở kiếp trước, nay hóa thành từng giọt nước mắt, thấm ướt tay áo nàng.
Tổng quản thái giám điều tra, phát hiện pháo hoa đã bị đánh tráo từ trước, nên mới phát sinh tai họa.
Người làm loạn – chính là đệ đệ ruột của Lan phi, thuộc cấm vệ quân bên cạnh phụ hoàng.
Hắn khai:
Lan phi sai hắn hướng pháo hoa về phía Quỳnh Phương cung, hòng tạo ra một “tai nạn” để phụ hoàng lo lắng chạy đến.
Nếu thành công, nàng có thể nhờ đó khơi lại tình xưa, cộng thêm việc đang mang long thai – biết đâu có thể phục sủng.
Tiếc thay… nàng không biết ta đã trọng sinh.
Ta nhớ rõ nàng có một người đệ, liền sai thái giám thân tín theo dõi, bắt được hắn chính là người tráo pháo.
Sau khi hắn rời đi, ta bí mật điều lại hướng pháo, để pháo hoa bắn thẳng về đám đông.
Ván cược này, ta thắng rồi.
Lan phi chưa kịp đắc sủng, đã bị kết tội mưu hại thái hậu và phụ hoàng, bị giáng vào lãnh cung.
Phụ hoàng vốn định đợi nàng sinh xong sẽ ban tử.
Nhưng vừa nghe chỉ, Lan phi ngây ngốc lẩm bẩm không ngừng, lảo đảo ngã xuống bậc đá, sảy thai tại chỗ.
Nàng tưởng tình cảnh bi thảm có thể khiến phụ hoàng thương xót – nào ngờ, chén rượu độc vẫn được đưa tới.
Ngay cả trước khi chết, nàng vẫn khóc lóc, miệng không ngừng gọi:
“Hai lòng đã tương hứa… Người sao có thể như thế với thiếp…”
Nhưng số trời đã định. Kẻ hại người, rốt cuộc cũng hại chính mình.
Quả báo đến nơi, nàng trốn không thoát.
Đêm ấy, khi Lan phi bị ban chết, ta lặng lẽ nhìn lên trời cao.
Kiếp trước nơi biên tái, ta chịu đủ dày vò nhục nhã, bao lần muốn tự kết liễu. Mỗi khi như thế, ta lại ngẩng đầu nhìn trăng:
“Ít nhất… ta và người nhà còn có thể cùng ngắm một vầng trăng.”
Nhưng nào ngờ – nỗi đau nhớ nhà, khát khao trở về của ta, trong mắt Lan phi lại chẳng là gì, chỉ là sự yếu đuối và tiện hèn.
Nàng từng tự xưng đoan trang quý phái, mà cuối cùng lại chính vì giữ gìn vẻ “đoan trang” ấy, mà tự đào huyệt cho chính mình.
Sau khi Lan phi bị xử tử không lâu, phụ hoàng có ý sắc phong Hàm quý phi làm Hoàng hậu.
Ta từng cứu mạng thái hậu, bà từ đó đối với ta càng yêu thương, không phản đối.
Lễ sắc phong được định vào đầu tháng sau.
Song đời không trọn vẹn – dẫu được sủng ái, dù dùng hết danh dược quý hiếm, Hàm quý phi cũng không thể mang thai lần nữa.
Phụ hoàng áy náy trong lòng, hứa sẽ chọn một tông thất tử đem về, danh nghĩa làm con nàng.
Hàm quý phi không mấy mặn mà, chỉ nhẹ giọng xin phụ hoàng ban một ân chỉ:
“Xưa nay bao nhiêu công chúa nhìn bề ngoài cao quý, nhưng thực ra khổ mệnh.”
“Thần thiếp chỉ mong… hoàng thượng hứa rằng, tương lai Vi nhi có thể tự mình lựa chọn phò mã.”
“Thần thiếp không muốn nó bị ép gả, càng không muốn nhìn con bé cười gượng gạo khi lòng tan nát.”
“Vi nhi là con của thần thiếp… thần thiếp chỉ cầu con bé được sống vui vẻ cả đời.”
Khi ấy đêm khuya, chỉ có hai người trong điện.
Không ai biết – ta đứng ngoài, vô tình nghe hết.
Phụ hoàng nay xem trọng Hàm quý phi nhất, cũng quý trọng cuộc sống yên bình ở Vân Hoa cung.
Sau một hồi im lặng, người gật đầu, khe khẽ than:
“Năm xưa trẫm muốn gửi Vi nhi cho Quỳnh Phương cung… Nay nghĩ lại, đúng là quá sai rồi.”
Hàm quý phi nhoẻn cười mãn nguyện.
Còn ta – lòng dâng đầy cảm kích.
Năm mười sáu tuổi, ta – trưởng công chúa được yêu thương nhất trong triều – xuất giá.
Khoác lên mình phượng quan hà sa, nhạc khánh vang trời, ngồi kiệu gấm bước ra, được một đôi tay ấm áp đón lấy.
Ta ngẩng mặt nhìn người ấy – chính là ý trung nhân trong lòng ta.
Từ nay về sau, người là phu quân của ta. Người nói sẽ bảo hộ ta cả đời, yêu thương ta, không để ta chịu nửa phần ủy khuất.
(Hoàn)

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất