Chương 187: Thái tử
Lý Hiển đi qua cung thành vắng vẻ, trong lòng vẫn có cảm giác nghĩ tới mà sợ.
Y cảm thấy ngày hôm nay Võ Tắc Thiên thật sự rất giận dữ. Y không biết vì sao sau đó bà lại giơ cao đánh sẽ, nhưng trong lòng vẫn hết sức hoảng sợ, thậm chí, dù đã rời khỏi Tử Thần các, nhưng vẫn không yên tâm.
Lý Hiển bị lưu đày ở Lư Lăng nhiều năm, từ lâu đã còn là người dám hô to “Ta là hoàng đế” trước mặt Võ Tắc Thiên nữa rồi. Mặc dù y biết, thật ra Võ Tắc Thiên sẽ không làm gì mình, nhưng nỗi ám ảnh trong lòng thì không sao xua tan được.
Mãi tới lúc trở về Đông cung, rốt cuộc y mới yên tâm được một chút.
Chỉ có điều, nhìn dáng vẻ của y, Vi thị lập tức biết có chuyện không ổn.
- Thái tử, sao dáng vẻ căng thẳng quá vậy, bộ xảy ra chuyện gì sao?
- Dáng vẻ ta thế nào?
- Chàng xem chàng kìa, cứ như hồn bay phách lạc, thiếp còn tưởng đã xảy ra chuyện gì chứ!
Lý Hiển nghe vậy, xua tay cười lớn:
- Có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ là, hôm nay hoàng thượng nổi giận trước mặt ta, trong lòng ta cũng hơi e ngại. Tuy nhiên chuyện qua rồi! Ta rất yên phận ở Lạc Dương, làm sao có thể có chuyện gì?
Nói xong, y chợt mỉm cười.
Nụ cười này cũng xuất phát từ nội tâm, mặc dù có phần hơi khổ sở.
- Dáng vẻ hiện giờ của ta, thật đúng là càng ngày càng nhát gan.
- Thái tử không nhát gan, đó là dè dặt, thận trọng.
Vi thị thấy thái độ y như vậy, vội an ủi.
Một lát sau, nàng không kìm được sự tò mò, hỏi:
- Nhưng, rốt cuộc là vì sao mà hoàng thượng tức giận?
- Hình như là một số chiến báo (bản tin chiến sự) bị thất lạc, cho nên lần luận công ban thưởng này, rốt cuộc xuất hiện sai sót. Không biết từ đâu, hoàng thượng có được tin tức, liền chất vấn chúng ta, vì sao không trình báo đủ số người có công. Nhưng vấn đề là, ngay cả Địch quốc lão cũng không thấy bản chiến báo đó, có lẽ nó bị thất lạc khi chuyển đi trên đường, bởi vậy mới có sai sót.
- Sai sót?
Trong lòng hơi hồi hộp, nhưng vẻ mặt Vi thị vẫn bình tĩnh, thậm chí còn lộ vẻ tươi cười.
- Người bên dưới làm việc thật sự là không cẩn thận…Tuy nhiên, rốt cuộc đã xảy ra sai sót gì?
Lý Hiễn gãi gãi đầu, nhìn Vi thị đáp:
- Nhắc tới cũng kỳ lạ, tên hai người bị sót, ta nghe hơi quen tai.
- Ồ?
- Một người tên là Dương Thừa Liệt, một người tên là Dương Thủ Văn, là hai cha con.
- Ta cảm thấy, ta đã từng nghe hai cái tên này ở đâu đó, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghĩ ra. Nàng thấy có lạ không nào?
Quả nhiên!
Trái tim Vi thị đập thình thịch như trống làng, lại làm ra vẻ đang suy nghĩ.
Người ta nói, người phụ nữ này có tài đóng kịch trời sinh. Tuy nhiên, dù diễn hay cỡ nào, cũng nhất định phải có sự lắng đọng lại qua năm tháng và qua cuộc sống.
Diễn đến mức tuyệt diệu như Vi thị, thì người bình thường hoàn toàn không thể làm được.
Sau một lúc lâu im lặng suy nghĩ, nàng lắc lắc đầu:
- Thiếp nghĩ không ra, hơn nữa cũng không thấy có gì quen tai. Thiếp còn nhớ, Thái tử chưa bao giờ đi qua U Châu, hơn nữa cũng không liên quan gì với U Châu, sao có thể biết một viên huyện úy nho nhỏ ở Xương Bình được chứ?
Lý Hiển nghe vậy, thấy cũng xuôi tai, gật gật đầu chấp nhận.
- Ái phi nói có lý.
- Hơn nữa, Thái tử mới trở lại Thần Đô, được hoàng thượng lập làm Thái tử.
- Càng là như vậy, lại càng phải cẩn thận, cố gắng tối đa không dính líu tới ngoại quan (quan lại ở các tỉnh, ngược lại với kinh quan). Nếu không, bị ngự sử ngôn quan dâng sớ tố cáo, hoàng thượng không tránh khỏi lại tức giận. Đến lúc đó, Thái sử sẽ phải hốt hoảng lo sợ.
Từ xưa đến giờ, bậc đế vương đều không thích Thái tử và ngoại quan liên hệ với nhau.
Lý Hiển gật gật đầu:
- Ái phi nói rất đúng, ta đã thật sự sơ suất. Ừ, có lẽ trước đây từng nghe có người nhắc tới tên hai người kia, cho nên mới có chút ấn tượng. Tuy nhiên, việc này không liên quan gì với ta, ta cứ cố gắng hết sức không dính vào là hay nhất.
- Thái tử làm thế mới đúng là biện pháp phòng thân của người quân tử.
- À, hôm nay Thái Bình tới Thần Đô, ta làm anh cả, dù thế nào cũng phải đi đón cô ấy một phen, nếu không lại bị người ta nói không niệm tình huynh muội. Bên ngoài mưa lớn, ái phi không nên đi, sau khi đưa Thái Bình vào cung, ta sẽ trở về.
Lúc này Lý Hiển đã hoàn toàn bình tĩnh lại, tên của hai cha con Dương Thủ Văn đã bị y gạt qua một bên.
Y đứng dậy rời khỏi đại điện, Vi thị ở lại, thở ra một hơi dài. Lúc này nàng mói nhận ra, chẳng biết từ lúc nào, lưng mình đã ướt đẫm mồ hôi…
- Người đâu!
- Da, Thái tử phi dạy bảo.
Từ bên ngoài đại điện, một tiểu thái giám mặt mày tuấn tú chạy vào, khom lưng bước nhanh tới trước mặt Vi thị.
Vi thị nói:
- Đi mời Hoàng thái tôn tới…Ừ, bảo hắn tới phía sau thư phòng gặp ta, nói ta có chuyện muốn hỏi hắn.
- Dạ!
Tiểu thái giám vội đáp ứng, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Đột nhiên Vi thị gọi gã lại, trầm giọng hỏi:
- Tá thấy ngươi rất lạ mắt, ngươi mới tới sao?
- Hồi bẩm Thái tử phi, nô tài nhập Đông cung còn chưa đầy một tháng.
- À?
- Nô tài tên là Cao Lực Sĩ, Ty cung đài Cao Diên Phúc là nghĩa phụ của nô tài.
- Nô tài vốn làm việc ở Ngự thiện phòng, về sau theo lệnh nghĩa phụ, đến Đông cung này hầu hạ Thái tử, bởi vậy Thái tử phi thấy nô tài lạ mắt.
- Hóa ra là người của Cao Diên Phúc à? Ừm, làm việc cho tốt, đi đi.
- Nô tài tuân mệnh.
Cao Lực Sĩ vội vã lui ra, chỉ còn lại một mình Vi thị trong đại điện. Trên mặt nàng lộ ra một nụ cười khổ.
Tòa Đông cung to lớn này, giờ đây đã trở thành nơi tai vách mạch rừng, không giữ được bất cứ bí mật nào. Cung nữ, thái giám trong cung, nếu không phải do Võ Tắc Thiên đưa tới, thì cũng là Lý Đán hoặc Thái Bình công chúa đưa tới, dù thế nào cũng đều có người của các thế lực. Cao Diên Phúc vốn là môn khách của Võ Tam Tư, chưởng ty cung đài, chuyên phụ trách mua nguyên liệu nấu ăn trong cung.
Nếu gã Cao Lực Sĩ này là do Cao Diên Phúc tiến cử, ắt hẳn cũng là tai mắt của Võ Tam Tư.
Đối với loại cục diện này, Vi thị cũng không có cách nào.
Ở triều đình, nền tảng của Thái tử Lý Hiển quá nhỏ bé, thậm chí còn không bằng Lý Đán. Y ở Lư Lăng hơn mười năm, gần như ngăn cách với nhân thế. Lần này trở lại, thể diện đã bị tổn hại, hơn nữa, tính y vốn yếu đuối, đương nhiên không cách nào từ chối “thiện ý” của người khác.
Xem ra, về sau càng phải cẩn thận hơn nữa mới được!
Không lâu sau khi Vi thị trở lại thư phòng, Lý Trọng Nhuận vội vàng đi tới.
Y bước vào thư phòng, cười ha hả hỏi:
- Mẫu thân, gọi con đến có chuyện gì?
Vi thị đứng lên, đi tới cửa nhìn ngó xung quanh, rồi nghiêm mặt nói:
- Còn cười? Chuyện đó không ổn rồi!
- Chuyện gì vậy?
- Là chuyện con lấy chiến báo đi, hoàng thượng đã biết việc thiếu sót tên hai cha con Dương Thừa Liệt.
- Không thể nào!
Lý Trọng Nhuận lập tức biến sắc, hoảng sợ nhìn Vi thị:
- Mẫu thân, thế con nên làm thế nào bây giờ?
- Xem bộ dạng của con kìa!
Vi thị không kìm được, khẽ mắng một câu:
- Sợ cái gì? Chuyện này không liên quan đến chúng ta, hiểu không? Sau này bất kể ai hỏi tới con, con cũng đừng nhận là đã xem qua bản chiến báo đó, coi như không biết gì cả!
- Thế…
- Nhưng mà, hai cha con nhà đó thật quá may mắn, chúng ta ngăn trở tin tức của bọn họ như vậy, không ngờ vẫn tới được tai hoàng thượng.
Lý Trọng Nhuận hơi do dự một chút, chợt hạ giọng nói:
- Mẫu thân, hay là chúng ta đã lỡ phóng lao thì theo…
- Theo cái đầu của ngươi ấy!
Vi thị cốc lên đầu Lý Trọng Nhuận một cái, hạ giọng nói:
- Đã nói rồi, chuyện đó không liên quan tới ngươi và ta, cũng không liên quan gì tới Thái tử. Nếu ngươi vọng động, chẳng phải là thừa nhận chuyện này có liên quan tới Thái tử sao?
- Vậy phải làm sao bây giờ?
- Làm sao bây giờ ư?
Vi thị đi tới đi lui trong thư phòng một lát, rồi dừng bước lại, nói:
- Không phải con nói hai cha con nhà đó đã đi Huỳnh Dương rồi sao? Nghĩ biện pháp phái người theo dõi bọn họ, tuyệt đối không để cho bọn họ lại có cơ hội thành danh lần nữa. Chờ phía Lương Vương mời người làm mai tới, sau khi hôn sự đã được xác định rồi, dù hắn có lại xuất hiện, cũng không còn ảnh hưởng gì tới đại cục nữa. Cùng lắm, chúng ta bồi thường cho hắn một chút là xong.
Nói tới đây, Vi thị hít sâu một hơi, nghiến răng nói:
- Nhưng trước đó, ta không muốn nghe nhắc tới tên hai cha con hắn nữa!