Chương 192: Gặp lại (1)
Trên dãy núi kéo dài nhấp nhô có một Dụ Cốc rừng cây tùng bách trùng điệp xanh mướt, giống như một khối ngọc bích, được khảm ở giữa dãy núi.
Ngoài cổng dụ cốc là một thôn trang.
Lúc này đang là buổi trưa, ánh nắng tươi sáng.
- Sau khi cha cháu tới Huỳnh Dương, nói là thích nơi thanh tĩnh, vì thế thập cửu ca liền bố trí cho cả nhà các cháu ở nơi này.
- Nơi này tuy không phải là thị trấn, nhưng dựa núi kề sông, phong cảnh vô cùng xinh đẹp.
- Tuy hơi chút vắng vẻ nhưng được cái là cảnh sắc hợp lòng người. Thập cửu ca lúc đầu muốn để Văn Tuyên đại ca vào ở trong huyện thành, nhưng sau khi Văn Tuyên đại ca thấy cảnh sắc ở nơi này thì lập tức quyết định ở đây, thập cửu ca cũng không có cách nào.
Dường như là lo lắng Dương Thủ Văn hiểu lầm, Trịnh Kính Tư liền giành trước giải thích.
Nếu như nói, lúc trước khi một nhà Dương Thừa Liệt chuyển tới đây Trịnh Kính Tư cũng không có quá để ý. Dương Thủ Văn trở về, khiến y không thể không phấn chấn tinh thần. Dương Thủ Văn không giống với Dương Thừa Liệt, hắn tài năng xuất chúng, cũng không phải là kẻ tầm thường. Tuy rằng hiện giờ bọn họ đã cắt đứt quan hệ với Hoằng Nông tứ tri đường, nhưng có thể tưởng tượng, một khi đám người trong Dương gia tứ tri đường biết được trong gia tộc xuất hiện nhân vật như vậy, nhất định sẽ nghĩ cách khiến Dương Thủ Văn quy tông nhận tổ, trở về Hoằng Nông Dương thị.
Dương gia có lẽ không hưng thịnh bằng Trịnh gia.
Nhưng nếu luận về lịch sử thì lịch sử của tứ tri đường lâu đời hơn rất nhiều so với kinh đường.
Đó cũng là một hào môn đẳng cấp. Từ sau khi một trong tứ kiệt Dương Quýnh qua đời thì Dương gia không có xuất hiện nhân vật tài năng nào nữa. Hiện tại Dương Thủ Văn ngang trời xuất thế, nếu đám lão già của tứ tri đường biết thì sao có thể tùy ý để Dương Thủ Văn lưu lạc ở bên ngoài? Một khi Dương Thủ Văn trở về Hoằng Nông, chắc chắn sẽ nhận được ủng hộ của Dương gia, tiền đồ rộng lớn.
Cũng chính là vì nguyên nhân này, Trịnh Kính Tư cũng không hy vọng Dương Thủ Văn sinh ra ý tưởng gì đó không tốt.
Dương Thủ Văn nhận ra Dụ Cốc ở trước mắt này, dường như là Hoàn Thúy Dụ ở đời sau.
Nhưng ở thời đại này, Hoàn Thúy Dụ vẫn là một Dụ Cốc vô danh hoang vắng, mãi cho đến đời Thanh mới có cái tên Hoàn Thúy Dụ.
Đây chính là một nơi tốt, non xanh nước biếc, cảnh sắc hợp lòng người.
Cây đào hạnh đã nở rộ khắp núi, đang đung đưa trong gió. Đỏ tươi và trắng giao nhau, cùng với suối nước trong núi, xen lẫn với kỳ thạch, giống như một bức tranh sơn dầu sống động.
- Nhập cửu thúc, nơi này rất tốt. Ta cũng rất thích.
- Ha ha, ta biết cháu sẽ thích mà.
Trịnh Kính Tư nhìn Dương Thủ Văn lộ ra vẻ tươi cười, cũng nhẹ nhàng thở ra.
Y dẫn Dương Thủ Văn đi vào cửa thôn, liền nhìn thấy một thiếu niên từ trong thôn chạy ra, phía sau còn một đại hán cường tráng đi theo.
- Nhị Lang, A Lang gọi ngươi trở về.
- Ta không muốn về, không về, không về, không muốn về.
- Nhị Lang, A Lang nói nếu ngươi không quay về thì bảo ta bắt ngươi trở về.
- Dương Mạt Lỵ, nếu ngươi dám bắt ta, đợi đại huynh trở về, ta nhất định sẽ tố cáo với đại huynh.
- Vậy làm sao bây giờ?
- Ngươi nói không nhìn thấy ta không phải tốt rồi sao? Dương Mạt Lỵ nghe lời, ngươi trở về nói như vậy cha ta nhất định sẽ không tức giận.
- Thật vậy sao?
Đại hán thật thà chất phác lộ ra vẻ do dự, dường như có chút động lòng.
- Dương Mạt Lỵ, chỉ cần ngươi không bắt ta trở về, buổi tối trở về, ta mang gà nướng ở trong huyện thành về cho ngươi ăn.
- Thật sự có gà nướng ăn sao?
- Ta lừa ngươi ta là con chó nhỏ…
Vừa nhắc tới ăn, Đại hán cũng có chút nhịn không được.
- Dương Mạt Lỵ, hôm nay nếu ngươi dám thả người đi thì sau này đừng mơ ăn no bụng.
Lúc hai người một lớn một nhỏ đang cò kè mặc cả, một thanh âm thanh u đột nhiên vang lên bên tai bọn họ.
- Tên khốn khiếp nào dám xen vào việc của người khác?
Thiếu niên giận tím mặt, không quay đầu liền chửi ầm lên.
Mà đại hán cường tráng thì lộ ra vẻ mừng rỡ, xoay người lại nhìn, vui mừng kêu một tiếng nói:
- A Lang, cuối cùng ngươi đã trở về!
- Dương Mạt Lỵ luôn không nhìn thấy ngươi, còn tưởng rằng A Lang không cần Dương Mạt Lỵ nữa... Hu hu hu.
Đại hán kia có thân cao khoảng sáu thước, trong nháy mắt nhìn thấy Dương Thủ Văn liền chạy tới ôm lấy Dương Thủ Văn, giống như đứa nhỏ mà khóc òa lên thành tiếng.
- Đại huynh?
Thiếu niên cũng thấy rõ người tới, lập tức sợ tới mức câm như hến.
- Dương Mạt Lỵ ngoan, A Lang sao lại không cần ngươi chứ?
A Lang đi làm việc, ngươi xem không phải bây giờ đã trở về rồi hay sao! Nhưng Dương Mạt Lỵ ngươi tại sao càng lớn càng mập vậy?
Trên mặt của Dương Thủ Văn cũng lộ ra vẻ tươi cười rạng rỡ, dùng sức vuốt đầu đại hán.
Đại hán khôi ngô cường tráng này chính là Dương Mạt Lỵ, mà thiếu niên kia là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Dương Thủ Văn, Dương Thụy.
- Hủy Tử, nếu đến nhà cháu rồi thì ta sẽ không tiễn nữa.
- Ta còn phải chạy về thị trấn, báo cho người trong tộc về chuyện hôm nay. Cháu nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai ta sẽ tới thăm.
- Con cũng muốn đến!
Trịnh Kiền lập tức lớn tiếng quát, chọc cho Trịnh Kính Tư và Dương Thủ Văn đều mỉm cười.
Tiễn Trịnh Kính Tư, lúc này Dương Thủ Văn mới xoay người lại, đánh giá Dương Thụy từ trên xuống dưới.
- Đệ đây là muốn đi đâu?
- Ta...
Cách nửa năm, Dương Thụy từng lần lượt tự nói với mình, khi gặp lại Dương Thủ Văn, y tuyệt đối sẽ không lộ ra vẻ nhát gan nữa.
Không thể không nói, chuyện ở Bình Cức đối với Dương Thụy mà nói là một kinh nghiệm khó có được.
Lá gan của y trở nên lớn!
Càng đừng nói hiện giờ ở sau lưng Dương Thụy còn có một cha nuôi là Quốc Tử Giám Tế Tửu. Y đã từng cho rằng, khi y gặp lại Dương Thủ Văn sẽ giống như một nam tử hán, đối diện trực tiếp với Dương Thủ Văn, không hề sợ hãi.
Nhưng...
Sau nửa năm nhìn lại, đại huynh nhìn qua cao hơn rất nhiều so với trước kia, nhưng cũng gầy không ít.
Một thân y phục trắng, tay áo tung bay, càng làm nổi bật một loại phong độ hào hoa phong nhã của người trí thức. Hiện giờ hắn nhìn qua rất phóng khoáng, ấm áp như ngọc. Nhưng không biết tại sao, khi ánh mắt của Dương Thủ Văn dừng ở trên người Dương Thụy, đôi mắt giống như hồ nước mùa thu có một loại gì đó khiến cho Dương Thụy cảm thấy sợ hãi từ trong lòng. Loại sợ hãi này còn nhiều hơn so với lúc trước.
- Tại sao không nói chuyện? Đệ muốn đi đâu?
- Ha hả, Nhị Lang nói muốn đi thị trấn, mua gà nướng cho Dương Mạt Lỵ.
- Ăn, ăn, ăn!
Dương Thủ Văn đưa tay, gõ ba cái vào đầu của Dương Mạt Lỵ:
- Sao ngươi chỉ biết ăn vậy?
Ánh mắt của Dương Mạt Lỵ, lập tức đỏ lên, thậm chí còn chứa nước mắt.
- Không được khóc, còn khóc nữa thì không có cơm chiều ăn đâu.
- Dương Mạt Lỵ không khóc, A Lang đừng tức giận.
Vóc dáng của người lớn, nhưng lại giống như một đứa bé.
Con khỉ ngồi xổm trên lưng ngựa, tò mò nhìn Dương Mạt Lỵ, dường như có chút kỳ quái. Mà Nhất Nguyệt thì ở trong lòng ngực Cát Đạt, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Dương Mạt Lỵ. Nhưng hình như bé biết Dương Thủ Văn đang dạy dỗ Dương Mạt Lỵ, vì thế im lặng không lên tiếng.
Trường hợp gặp lại này dường như có chút cổ quái.
Cuộc gặp lại ở trong tưởng tượng của Dương Thủ Văn cũng không phải thế này.
Hắn vươn tay, vuốt tóc rối bời của Dương Mạt Lỵ, nhìn Dương Thụy nói:
- Nếu đệ không nói, sau khi về nhà ta có vô số loại biện pháp để đệ nói. Đừng tưởng rằng có một cha nuôi là Quốc Tử Giám Tế Tửu thì có thể không nghe lời, nếu để ta biết ngươi ăn chơi đàng điếm, không làm việc đàng hoàng thì cẩn thận ta đánh cho ngươi ba ngày không xuống được giường… Nói.
- Là Trịnh cửu lang, Trịnh Lượng.
Dương Thụy thật sự sợ, dùng thanh âm yếu ớt trả lời:
- Trịnh Lượng hẹn đệ đi Bắc thị Thanh Sơn xem chọi gà.