Chương 191: Thơ danh chấn Huỳnh Châu
Dương Thủ Văn sử dụng thơ vịnh liễu, có nguồn gốc từ bài “Bản kiều lộ” của Bạch Cư Dị.
Trong thơ thể hiện chủ yếu là tình cảm ân ái đơn giản của nam nữ, nhưng mượn dùng cây dương liễu để biểu đạt. Đây đương nhiên không phải là tình yêu của Dương Thủ Văn, ở trong mắt đám người Trịnh Kính Tư, đây đúng hơn là tình cảm mong nhớ của Dương Thừa Liệt với Trịnh Hy Văn. Dương Thủ Văn là con của hai người, có thể là hiểu được tình cảm này, mới làm ra bài thơ như vậy.
Từ ngữ trong thơ hợp với tình cảnh, càng có thâm ý khác.
Trịnh Kính Tư và Trịnh Trường Dụ cùng trầm trồ khen ngợi, con cháu Trịnh gia liên tục ủng hộ.
Nếu lấy thơ ứng với cảnh mà nói thì hai bài thơ của Dương Thủ Văn đều không bằng bài “Vịnh liễu” của Hạ Tri Chương. Nhưng vấn đề là hiện tại Dương Thủ Văn đại biểu cho Trịnh gia, mà “Vịnh liễu” là do Hạ Tri Chương làm, không quan hệ gì với Phan gia. Đây là cuộc so tài và tranh đấu của hai nhà Phan, Trịnh. Vì thế mọi người không để ý tới những thứ không liên quan, lấy thi từ của hai nhà phân cao thấp là được.
Ánh mắt Phan Hoa dại ra.
Còn con cháu Phan gia thì câm như hến.
Nhưng màn biểu diễn của Dương Thủ Văn cũng không chấm dứt như vậy, ngược lại sau khi làm bài “Bản kiều lộ”, hắn chợt nhúng bút vào mực nước, ở trên tường viết lên ba chữ “Liễu chi từ”.
- Hủy Tử đây là muốn...
Trịnh Kính Tư lập tức thẳng lưng, lộ ra vẻ mừng như điên.
Y có một loại dự cảm, bài thơ kế tiếp chắc chắn sẽ giống với trận đấu thơ hôm nay, trở thành sự kiện lớn trong dân chúng.
- Động lâm hồ thượng liễu thùy kiều, phong dẫn thiền thanh tống tịch liêu.
A, bài thơ này...
Trịnh Kính Tư ngạc nhiên, đây dường như là để phụ họa cho bài thơ “Bản kiều lộ” trước đó của Dương Thủ Văn.
- Bất bỉ như ti thiên vạn lũ, chích cấm ly hận lưỡng tam điều.
- Hay!
Cũng là thơ ly biệt, nhưng lại có một loại tư vị khác.
Mấu chốt nhất chính là Dương Thủ Văn chỉ trong một thời gian ngắn đã sáng tác ra ba bài liễu chi từ, cho dù con cháu Phan gia làm ra những bài thơ khác thì Trịnh gia đều đứng ở thế bất bại. Điều này cũng làm cho Trịnh Kính Tư và Trịnh Trường Dụ không khỏi vỗ tay cười to, lộ ra vẻ đắc ý.
- Ngươi!
Phan Hoa chỉ vào Dương Thủ Văn, môi mấp máy hai cái, đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi, liền té xỉu trên mặt đất.
Dương Thủ Văn thì thở dài, buông bút lông trong tay xuống, nhìn Phan Hoa hôn mê bất tỉnh lẩm bẩm:
- Thơ từ chẳng qua là một con đường nhỏ để giáo dục thiên hạ. Khiến cho dân chúng có thể an cư lạc nghiệp mới là chuyện đời ta theo đuổi. Vị huynh đài này vì thơ từ lại nôn ra ba lít máu, không khỏi cũng có chút quá mức… Sách viết tu thân tề gia trị quốc bình thiên hạ, huynh đài còn cần đọc nhiều sách nữa mới được.
Con cháu Phan gia á khẩu không trả lời được.
Mà tên Phan Hoa kia từ từ tỉnh lại, nghe thấy những lời này của Dương Thủ Văn, không kìm nổi phun ra một ngụm máu tươi, lại hôn mê.
Con cháu Trịnh gia thì im lặng ở một bên nhìn.
Phan Hoa xong rồi!
Gã trộm thơ từ của người khác, lại trong cuộc đấu thơ thua đến thương tích đầy mình, hộc máu hôn mê.
Phan Hoa là con cháu rất có tài hoa của Phan gia, gã muốn giẫm lên vai của Trịnh gia nổi tiếng, lại không nghĩ đến Dương Thủ Văn được lợi.
Phan gia tuyệt đối sẽ không cho phép một tên con cháu như vậy tồn tại.
Có lẽ gã sẽ trở thành thành thanh niên đoản mệnh nhất trong Phan gia… Qua đêm nay, cũng không biết Phan gia có còn người này nữa hay không.
Nhưng tất cả những việc này tựa hồ cũng là gã gieo gió gặt bão.
Con cháu Trịnh gia hay con cháu Phan gia cũng không toát ra một chút xíu thương hại nào.
Dương Thủ Văn thở dài một hơi, đi đến trước người Trịnh Kính Tư nói:
- Nhập cửu thúc, may mắn không làm nhục mệnh.
- Tốt tốt tốt!
Trịnh Kính Tư kích động gật đầu liên tục, đột nhiên cười to nói:
- Hủy Tử không hổ là con trai của tam tỷ, hôm nay ba bài Quan Thủy Các này đủ để vang danh thiên hạ. Như vậy Tam tỷ dưới cửu tuyền biết có một đứa con trai giỏi như vậy cũng sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nói xong, Trịnh Kính Tư lại không kìm nổi khóc lớn lên.
Mà Trịnh Trường Dụ ở bên cạnh cũng gật đầu liên tục, lộ ra vẻ vui mừng.
Nhìn ra được, hai người này đều rất kính trọng với mẹ của Dương Thủ Văn. Vì thế mới có thể thất lễ trong trường hợp như thế này.
Dương Thủ Văn mỉm cười ngượng ngùng, bộ dáng thơ ngây chân thành này càng làm cho người ta sinh ra ý muốn thân cận.
Hội thi thơ Quan Thủy Các cứ như vậy đầu voi đuôi chuột mà kết thúc.
Con cháu Phan gia không để ý đến Phan Hoa đang hôn mê, mà vội vàng chạy về nhà, báo cáo việc này với các trưởng bối trong tộc.
Xảy ra loại chuyện này, đối với Phan gia mà nói thì tuyệt đối là một tai nạn.
Có thể tưởng tượng, qua hôm nay chuyện Phan Hoa trộm thơ nhất định sẽ truyền ra ngoài nhanh giống như ôn dịch. Mặc dù Trường An ở xa Quan Trung, nhưng Hạ Tri Chương biết được tin tức này, chỉ sợ không cần đến hai ngày, đến lúc đó, Hạ Tri Chương nhất định sẽ khởi binh hỏi tội, nếu Phan gia không có sách lược ứng đối thỏa đáng thì chỉ sợ rất nhanh sẽ trở thành trò cười cho con cháu nhà quyền quý.
Chớ xem thường Hạ Tri Chương, mặc dù gã chỉ là một bác sĩ Quốc tử tứ môn, nhưng mạng lưới quan hệ cũng không nhỏ.
Quan trọng nhất là Hạ Tri Chương là người Giang Chiết đầu tiên thi đậu tiến sĩ từ khi khoa cử được mở ra đến nay. Từ một góc độ nào đó thì sau lưng Hạ Tri Chương là toàn bộ Giang Chiết, là sĩ tộc và người đọc sách ở Ngô Việt.
Gã cùng với Trương Nhược Hư, Trương Húc, Bao Dung Tịnh được xưng là Ngô Trung tứ sĩ.
Có thể tưởng tượng, một khi Hạ Tri Chương biết được tin này mà nổi giận gây khó dễ thì toàn bộ danh sĩ Ngô Trung cũng sẽ không lùi bước.
Mặc dù Phan gia là hào môn ở Trung Nguyên, đến lúc đó đối mặt với loại cục diện này chỉ sợ cũng khó có thể gánh vác.
Mà đối với Dương Thủ Văn mà nói, sau khi chấm dứt hội thi thơ thì đã không còn quan hệ gì với hắn nữa.
Trịnh Trường Dụ bởi vì khởi hành đi tới Hứa Châu, vì thế việc tiễn Dương Thủ Văn liền giao cho cha con Trịnh Kính Tư phụ trách.
Sau khi đi ra khỏi Quan Thủy Các, Trịnh Kính Tư nói không ngừng dọc suốt dọc đường.
Y bỗng nhiên hỏi về quá khứ mấy năm nay của Dương Thủ Văn ở Xương Bình, bỗng nhiên lại hỏi hắn chuyện đi tới Nhiêu Nhạc, lộ ra vẻ vô cùng nhiệt tình.
Trịnh Kiền thì ở bên cạnh Trịnh Kính Tư, rất hứng thú nhìn Dương Thủ Văn.
Ánh mắt khi thì từ trên người Dương Thủ Văn chuyển đến con khỉ đang cưỡi trên lưng ngựa Đột Quyết, bỗng nhiên lại ngẩng đầu nhìn lên con chim ưng đang bay lượn ở phía chân trời.
- Hủy Tử, đứa bé này là…
Trịnh Kính Tư đột nhiên chuyển chủ đề, chuyển dời đến Nhất Nguyệt đang nằm trong bọc vải trên ngựa của Dương Thủ Văn.
Ở đời Đường, bằng tuổi Dương Thủ Văn vợ sinh con cũng không phải là việc gì kỳ quái. Chỉ có điều Trịnh Kính Tư nhớ mang máng, Dương Thừa Liệt từng nói qua Dương Thủ Văn chưa cưới vợ, cũng không có con. Sao bên người lại đột nhiên xuất hiện…
Dương Thủ Văn nghe vậy cười khổ, kể lại một lần chuyện hắn gặp được ở Bình Cức.
- Đứa nhỏ này rất đáng thương, mẫu thân bị giết, sau đó lại bị bỏ rơi ở ven đường.
- Nếu ta không nhìn thấy thì cũng thôi, nhưng ta đã thấy được thì không thể để nó bị vứt bỏ lần thứ hai. Dù sao cũng là một sinh mệnh, nếu làm như không thấy thì sao có thể làm người? Vì thế tiểu chất giữ nó ở bên người, may mắn đứa bé này rất hiểu chuyện.
Sau khi Trịnh Kính Tư nghe xong, không khỏi thở dài một tiếng.
- Hủy Tử có phong độ của hào hiệp, thật khiến người ta khâm phục.
Dương Thủ Văn cười nói:
- Những chuyện ta làm đều vì không thẹn với lương tâm. Về phần phong độ hào hiệp, tiểu chất sợ không đảm đương nổi.
- Được chứ, sao lại không đảm đương nổi?
Trịnh Kính Tư lắc đầu liên tục:
- Nếu Hủy Tử không đảm đương nổi hai chữ hào hiệp thì trong thiên hạ này sợ không có ai có thể đảm đương được.
Từ thời Hán đến này, khinh hiệp làm việc nghĩa là một tục lệ.
Nhưng tại thời Lưỡng Tấn, sau khi nam bắc giằng co thì tục lệ hào hiệp làm việc nghĩa cũng không bị loại bỏ, ngược lại càng phát triển hưng thịnh.
Du hiệp ở Đại Đường rất nhiều, được rất nhiều người ca tụng.
Mặc dù Trịnh Kính Tư là hậu duệ của danh môn quý tộc, nhưng rất thích làm du hiệp, càng gia tăng vài phần thiện cảm với Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn còn muốn khách sáo hai câu, với Trịnh Kính Tư.
Lại thấy y chỉ phía trước, cười nói:
- Hủy Tử, tới nhà cháu rồi!