Chương 193: Gặp lại (2)
- Trịnh Lượng là ai?
Khuôn mặt Dương Thủ Văn không chút cảm xúc.
Dương Thụy vội vàng nói:
- Trịnh Lượng là Trịnh Trường Dụ, chính là con trai cả của Tạp Nhất thúc chi thứ hai, tuổi xấp xỉ với ta, tính cách cũng rất tốt. Sau khi chúng ta chuyển đến chỗ này, bởi vì nhà của cữu cữu đều ở tại Lạc Dương nên Tạp Nhất thúc giúp đỡ chúng ta không ít.
- Trịnh Lượng ở trong nhà đứng hàng thứ chín, vì thế ta gọi gã là Trịnh Cửu Lang, hôm qua gã cho người truyền tin với ta, hẹn ta cùng xem chọi gà.
Thời Đường, trò vui chơi mà mọi người có thể tham dự kỳ thực cũng không nhiều.
Trừ đi một số trò truyền thống thì chọi gà đấu chó, đấu vật cùng với xiếc ảo thuật là những trò vô cùng được hoan nghênh ở trong thành.
Dương Thủ Văn có chút giật mình, không nghĩ tới Nhị Lang nhà mình mới đến đây không được bao lâu đã có bạn bè rồi sao?
Ăn nhờ ở đậu khó tránh khỏi nhụt chí.
Gia đình Trịnh Linh Chi không ở tại Huỳnh Dương, một nhà già trẻ của Dương Thừa Liệt từ Xương Bình chuyển đến, lạ nước lạ cái tự nhiên sẽ có nhiều thứ không tiện. Dù cho Dương Thừa Liệt là con rể của Trịnh gia, nhưng đã mười mấy năm không có liên hệ. Quan trọng nhất là hiện giờ Dương Thừa Liệt đã không còn là Dương Phụng thần khí phách của năm đó, vì thế khó tránh khỏi sẽ bị lạnh nhạt.
Dương Thụy thân thiết với Trịnh Lượng, thật ra là một phương pháp để ổn định ở Huỳnh Dương.
Trịnh Trường Dụ?
Trong đầu Dương Thủ Văn lập tức hiện ra tên Trịnh Trường Dụ thấp béo trong quán rượu, nhưng lại có khí chất phi phàm.
Hiện giờ y đảm nhiệm chức thứ sử Hứa Châu, kết giao với Trịnh Lượng đích thật là một biện pháp tốt.
Dương Thủ Văn mỉm cười, hắn nhẹ thở dài, xoay người nhìn về phía Cát Đạt.
Cát Đạt ngầm hiểu, lập tức từ trên người lấy ra một nén bạc đưa cho Dương Thủ Văn.
- Nếu là bạn thì phải quan hệ cho thật tốt.
- Mặc dù Dương gia ta từ Xương Bình đến đây, nhưng sẽ không thấp kém. Lúc cần hào phóng thì sẽ hào phóng, đừng cứ ở sau lưng người ta ăn chực. Hai chữ bạn bè sẽ không còn ý nghĩa nữa, đệ hiểu chưa?
Dương Thụy nghe vậy, ánh mắt sáng lên.
- Đại huynh dạy bảo, Nhị Lang nhớ kỹ.
- Đi đi, đừng trở về quá muộn, nếu không cha lại tức giận đấy.
- Vâng!
Dương Thụy lấy nén bạc từ trong tay Dương Thủ Văn, nhét vào trong túi áo muốn đi.
- Chậm đã!
- A?
Dương Thụy quay đầu, kinh ngạc nhìn Dương Thủ Văn.
Chỉ thấy Dương Thủ Văn xoay người, đi đến bên cạnh con ngựa Đột Quyết, từ trên lưng ngựa lấy xuống túi đồ, đặt trên thân con ngựa Đột Quyết còn lại. Hắn nắm thật chặt đai yên trên thân con ngựa Đột Quyết, lại sửa sang lại cương ngựa, sau đó đưa dây cương cho Dương Thụy.
- Những mười dặm đường, đi bộ rất vất vả, ta nhớ kỹ thuật cưỡi ngựa của đệ không kém lắm.
- Đây là...
- Cho đệ đấy!
Dương Thủ Văn cười, nhét dây cương vào trong tay Dương Thụy.
Trên mặt Dương Thụy lập tức lộ ra nụ cười sáng lạn, y nhận lấy dây cương, xoay người ngồi lên ngựa, sau đó quay đầu ngựa.
- Đại huynh.
- Hả?
Dương Thụy cười nói:
- Đệ trở về thật tốt!
Dương Thủ Văn nghe những lời này của y, cũng nhịn không được cười …
Tuy rằng Dương Thụy không nói gì thêm, nhưng Dương Thủ Văn có thể cảm giác được, sau khi Dương gia chuyển đến Huỳnh Dương, cuộc sống cũng không thoải mái.
Phải biết rằng, Huỳnh Dương ở Trung Nguyên, từ Huỳnh Dương đến Lạc Dương không đến ba trăm dặm, xem như Đại Đường... Không đúng, là yếu địa trung tâm của Đại Chu. Giá hàng hóa ở nơi này cũng không phải là Xương Bình có thể so sánh được. Giữa trưa chi phí mà bọn họ ăn một bữa ở Quan Thủy Các thì có thể ăn được nửa tháng trong quán ăn tốt nhất ở Xương Bình. Như vậy xem ra cuộc sống của Dương gia chỉ sợ không tốt lắm.
Dương Thừa Liệt là anh vợ của Trịnh Linh Chi, dựa vào thể diện của mẫu thân Dương Thủ Văn, Trịnh Linh Chi tuyệt sẽ không để ý mà thu nhận và giúp đỡ gia đình Dương Thừa Liệt.
Nếu, nói là nếu, nếu mẹ của Dương Thủ Văn còn sống, tất cả sẽ không thành vấn đề.
Nhưng vấn đề là Trịnh Hi Văn đã chết hơn mười năm, mà Dương Thừa Liệt lại tái giá rồi, hơn nữa lại bị trục xuất ra khỏi tông tộc Dương thị.
Cứ như vậy, trọng lượng của Dương Thừa Liệt tự nhiên giảm bớt.
Trịnh Linh Chi có thể thu nhận và giúp đỡ gia đình của Dương Thừa Liệt, cũng không có nghĩa y sẽ giúp đỡ tất cả mọi việc.
Mà với tính tình kiêu ngạo của Dương Thừa Liệt, chỉ sợ cũng sẽ không tiếp nhận sự bố thí của Trịnh Linh Chi.
Dương Thủ Văn nhìn theo Dương Thụy rời đi, quay đầu nhìn thoáng qua Cát Đạt, lại nhìn Dương Mạt Lỵ, giơ tay ra hiệu chim ưng bay xuống dưới, dừng ở trên vai của hắn. Trên vai của Dương Thủ Văn có một tấm lót vai bằng da trâu, có thể phòng ngừa móng vuốt của chim ưng xé rách y phục của hắn.
- Dương Mạt Lỵ, chúng ta trở về thôi.
- Vâng.
Dương Mạt Lỵ đi tới, giơ tay dắt cương ngựa của con ngựa Đột Quyết còn lại.
Gã ở phía trước dẫn đường, hai người Dương Thủ Văn và Cát Đạt dắt ngựa theo ở phía sau, đi vào thôn trang Hoàn Thuý Dụ yên lặng này.
Nhân khẩu trong thôn không nhiều lắm, khoảng sáu mươi bảy mươi gia đình, tổng nhân khẩu khoảng hai ba trăm người.
Lúc này, phần lớn mọi người trong thôn đều đang trồng trọt ở đồng ruộng, vì thế trong thôn rất yên lặng. Đoàn người Dương Thủ Văn đi vào, ven đường liền nhìn thấy một vài đứa trẻ mở to hai mắt, tò mò đánh giá bọn họ. Có mấy tên nhóc lá gan lớn, chạy tới nói:
- Dương Mạt Lỵ đi chơi với chúng ta không?
Mà Dương Mạt Lỵ thì lén nhìn Dương Thủ Văn, giả vờ giận nói:
- A Lang nhà ta đã trở về, hôm nay không chơi.
- Dương Mạt Lỵ!
- Hả?
- Nhân duyên của ngươi không tệ lắm.
- Ha hả, đại nương tử cho ta không ít thức ăn ngon, có đôi khi Dương Mạt Lỵ sẽ chia cho bọn họ, vì thế mọi người đối xử với ta rất tốt.
- Tình hình trong nhà như thế nào?
- Rất tốt, chỉ có điều Đại A Lang thường xuyên nổi giận.
- Hả?
- Khi Đại A Lang nổi giận rất đáng sợ, ngay cả đại nương tử cũng không dám nói.
- Thẩm nương nói, nếu A Lang ở đây thì tốt rồi... A Lang, ngươi đi đâu vậy? Lâu như vậy, Dương Mạt Lỵ rất nhớ ngươi.
Khi một tên cao lớn thô kệch, cao hơn rất nhiều so với mình nói với bạn, gã rất nhớ bạn.
Cái loại cảm giác này thực sự có chút quỷ dị.
Nhưng Dương Thủ Văn biết, lời Dương Mạt Lỵ nói là thật lòng.
Hắn đột nhiên nhớ ra cái gì đó, dừng bước lại, từ trong túi đồ lấy ra một bộ quần áo và một đôi giày, đưa cho Dương Mạt Lỵ.
- Ta ở Nhiêu Nhạc gặp được Nguyên đại nương.
- Đại nương khoẻ không?
Dương Mạt Lỵ hiển nhiên còn nhớ rõ Nguyên đại nương, lập tức lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng.
- Bà ấy rất tốt, nhưng hiện tại bà ấy đã không còn ở Cô Trúc, đã dọn đi Xích sơn rồi. Đây là quần áo và giầy bà ấy làm cho ngươi, chỉ là không biết có vừa với ngươi hay không. Ngươi cầm lấy, chút nữa về thử đi… Đây là tấm lòng của Nguyên đại nương, ngươi đừng quên.
Dương Mạt Lỵ nhận lấy quần áo và giầy, lại khóc.
- Hu hu hu, A Lang... Dương Mạt Lỵ nhớ đại nương.
Dương Thủ Văn lập tức luống cuống tay chân, liền vội vàng tiến lên vỗ về Dương Mạt Lỵ nói:
- Dương Mạt Lỵ đừng khóc, nếu đại nương biết bộ dạng ngươi thế này sẽ không vui đâu. Đợi tương lai có cơ hội, ta sẽ dẫn ngươi đến Xích Sơn, chúng ta đi tìm Nguyên đại nương.
- Thật vậy sao?
- Đương nhiên.
Dương Mạt Lỵ lập tức nín khóc mỉm cười, ra sức gật đầu.
- Vậy A Lang không được quên đấy, đến lúc đó nhất định phải mang theo Dương Mạt Lỵ!
Gã lau khô nước mắt, tiếp tục ở phía trước dẫn đường.
Ba người cưỡi ngựa đi đến cuối đường mòn trong thôn, liền nhìn thấy một toà đình viện dưới chân núi cao lớn hiện ra trong tầm mắt.
Viện tử này rất đơn giản, cũng không trang trí xa hoa, cửa chính vô cùng mộc mạc.
Tường viện cao một thước năm, xây bằng đất, ở trên đó còn mọc cỏ dại và dây leo xanh nhạt, nhìn qua có một loại hương vị đặc biệt.
Dương Mạt Lỵ buộc chặt ngựa ở cửa viện, đi qua đẩy cửa viện ra.
- tới nhà cháu rồi!