Chương 194: Gặp lại (3)
Một tòa nhà gồm hai tiểu viện, dòng suối từ trên núi chảy xuôi xuống xuyên qua đình viện, sau khi hội tụ ở một góc sáng trong tiền viện thành một hồ nước lại chảy ra ngoài tường từ một ngọn núi giả, hòa vào dòng suối phía sau thôn. Đây là một ao nước, chiếm khoảng hơn một trăm mét vuông. Gió nhẹ thổi tới khiến cho mặt ao gợn dập dờn, lăn tăn, có một loại thú vị riêng biệt.
Tiền viện rộng khoảng hơn một ngàn mét vuông, có hai viện độc lập.
Một toà Minh Đường thì nằm trong đình viện, từ trong phòng có thể nhìn thấy đình nghỉ mát bên cạnh hồ nước.
- A Lang đã về rồi!
Dương Mạt Lỵ đi vào sân, liền la lớn.
Chỉ có điều thanh âm gã còn chưa dứt, chợt nghe đến một trận tiếng chó sủa, từ trong viện chạy đến bốn con chó.
Chúng nó lớn tiếng sủa, khiến cho chim ưng lập tức sinh ra cảnh giác, một tiếng ưng rít lên, sau đó từ trên vai Dương Thủ Văn giương cánh bay lên không trung.
- Đại Ngọc đừng nhúc nhích.
Dương Thủ Văn hoảng sợ, vội vàng lớn tiếng hô.
Từ xưa đến nay, chó và ưng là thiên địch của nhau.
Bốn con chó nhìn chim ưng ở trên không trung, lập tức ngửa đầu sủa.
Dương Thủ Văn không đợi Dương Mạt Lỵ tiến lên, liền chạy tới ngồi xổm xuống, lớn tiếng nói:
- Ngộ Không, Bát Giới, Sa Hòa Thượng, Tiểu Bạch Long... Lại đây.
Nghe được thanh âm của Dương Thủ Văn, bốn con chó kia lập tức dừng sủa.
Con chó cầm đầu có bộ lông trắng tinh là Ngộ Không. Nửa năm không gặp, Ngộ Không đã lớn hơn, rất có phong phạm của đại sư huynh. Nó mang theo ba con chó, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Dương Thủ Văn, sau đó chạy tới vòng vo hai vòng quanh Dương Thủ Văn. Sau khi cái mũi co rúm hai cái thì phát ra tiếng kêu vui mừng, bốn con chó liều mạng chen vào trong ngực của Dương Thủ Văn, cái đầu của Ngộ Không khá lớn nên chiếm thế thượng phong. Chui đầu vào trong ngực của Dương Thủ Văn phát ra tiếng kêu ẳng ẳng.
Ba con chó kia thì thi triển thủ đoạn, chen chúc qua.
Dương Thủ Văn không kìm nổi cười ha hả, trong chốc lát giơ tay xoa nắn đầu của Ngộ Không và Bát Giới, trong chốc lát lại thân thiết với Sa Hòa Thượng và Tiểu Bạch Long. Mà Đại Ngọc thấy bốn con chó không có địch ý, liền bám vào trên lưng của Kim Tử, ngẩng cao đầu.
- Hủy Tử!
Một thanh âm ngạc nhiên vui mừng vang lên.
Dương Thủ Văn ngẩng đầu nhìn thì thấy Dương thị mặc y phục hoa, khuôn mặt lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, trong mắt chớp chớp ầng ậng nước.
- Thẩm nương!
Dương Thủ Văn đứng dậy đi mau hai bước, lại đột nhiên dừng lại, lộ ra vẻ xấu hổ.
- Thẩm nương, xin lỗi.
Hắn cúi đầu, thậm chí không dám đối diện với ánh mắt của Dương thị.
Nào biết được, Dương thị lại đi lên trước, ôm hắn vào trong ngực. Dương thị thấp hơn Dương Thủ Văn một cái đầu, vỗ nhè nhẹ phía sau lưng của Dương Thủ Văn, hạ giọng nói:
- Hủy Tử, thẩm nương biết tất cả rồi. Việc này không trách con! Nửa năm qua con vất vả rồi. Chịu đủ giá lạnh ở tái Bắc, Quản thúc thúc đã viết thư nói tất cả, ông ấy còn nói, Hủy Tử con nhất định sẽ nghĩ cách tìm Ấu Nương về.
- Hủy Tử, vậy là đủ rồi, vậy là đủ rồi! Thẩm nương không trách con, là trong mệnh của Ấu Nương nhất định có một kiếp nạn như vậy.
- A?
Trong mắt Dương thị hàm chứa nước mắt, hạ giọng nói:
- Con còn nhớ pháp sư Huyền Thạc ở chùa Di Lặc không?
- Khi ông ấy ở Xương Bình từng xem tướng cho Ấu Nương, nói nàng sẽ có một trận kiếp nạn, nhưng sẽ không có nguy hiểm.
- Trước kia thẩm nương không tin, nhưng bây giờ tin rồi... Con cũng không cần lo lắng, một ngày nào đó, Ấu Nương sẽ trở về tìm chúng ta.
Pháp sư Huyền Thạc sao?
Dương Thủ Văn biết người này, nhưng ấn tượng không quá khắc sâu.
Nhìn Dương thị như vậy, hắn càng thêm áy náy, hạ giọng nói:
- Thẩm nương yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được Ấu Nương trở về.
- Ừ, thẩm nương tin tưởng con!
Cuối cùng Dương thị bình tĩnh trở lại, buông Dương Thủ Văn ra.
- Mau đi gặp A Lang đi, ông ấy rất nhớ con.
- Dạ!
Dương Thủ Văn gật đầu, đang muốn mở miệng, lại nghe thấy một thanh âm rụt rè vang lên bên tai.
- Đại huynh, huynh đã trở về.
Cúi đầu nhìn, là Dương Thanh Nô.
Không biết khi nào nàng đã đi tới bên cạnh của Dương Thủ Văn, bàn tay nhỏ bé nắm vạt áo của Dương Thủ Văn, khuôn mặt nồng đậm vui mừng.
Mà ở trước cửa hiên chính đường, Tống thị dẫn theo Tống Tam Lang và Tống Bình, đang mỉm cười nhìn hắn.
Bên cạnh cửa của tiểu viện một vị phụ nhân đứng, bên người còn nắm hai đứa bé. Hai đứa bé này khá lạ mắt, nhưng Dương Thủ Văn lại nhận ra vị phụ nhân này, là vợ con của Tống Tam Lang. Đều ở đây, toàn bộ đều ở nơi này!
Dương Thủ Văn ngồi xổm xuống, ôm Dương Thanh Nô vào trong ngực.
- Đúng vậy, ta đã trở về!
- Đại huynh, Thanh Nô rất nhớ huynh... Huynh không ở nhà, cha luôn nghiêm mặt, có đôi khi uống say còn mắng chửi người, Thanh Nô rất sợ hãi!
Kèm với cái ôm này của Dương Thủ Văn, tủi thân đọng lại trong lòng Thanh Nô dường như lập tức tìm được cách phát tiết.
Nàng ôm thật chặt Dương Thủ Văn, khóc lớn.
Ở cửa hiên, đôi mắt Tống thị cũng đỏ, nhưng nụ cười trên khuôn mặt lại vô cùng rạng rỡ.
- Thanh Nô ngoan, Đại huynh đã trở về, sau này cha sẽ không say khướt nữa rồi.
- Vâng vâng.
Thanh Nô khóc giống như một con mèo nhỏ, khiến cho vạt áo của Dương Thủ Văn ướt sũng. Hắn ôm lấy Thanh Nô, khuôn mặt như mèo con cũng theo đó mà lộ ra nét tươi cười. Đại huynh vẫn rất thương Thanh Nô mà.
- Hủy Tử, con đã trở về.
Dương Thủ Văn đứng lên, Tống thị liền đi lên trước.
- A nương, nửa năm qua, vất vả cho nương rồi.
Tống thị muốn nói không vất vả, nhưng lời này tới bên miệng lại hóa thành hai hàng nước mắt tràn mi mà ra.
Vất vả hay không, tự bà rõ ràng.
Sau khi Dương Thủ Văn rời đi, trong nhà giống như sụp đổ.
Trong lúc vô tình, Dương Thủ Văn đã chống đỡ một nửa gia đình Dương gia. Mà lần này hắn đi cũng chỉ còn lại một Dương Thừa Liệt. Ở Xương Bình, cái loại cảm giác trời sập vẫn chưa rõ ràng. Nhưng sau khi đến Huỳnh Dương, loại cảm giác này lại càng lộ ra rõ ràng. Dương Thừa Liệt đang cố gắng chống đỡ cái nhà này, nhưng thiếu một định hải thần châm khiến ông yên tâm. Khi Dương Thủ Văn còn ở thì tác dụng cũng không rõ ràng, nhưng Dương Thủ Văn vừa đi, Dương Thừa Liệt lại càng lộ ra sự nóng nảy.
Còn lại Tống thị, may mà huynh đệ nhà mình cùng đi với bà, mới miễn cưỡng duy trì được.
Cuộc sống tại vùng trung tâm ở Trung Nguyên cũng không phải tốt đẹp như bà tưởng tượng. Đi vào Huỳnh Dương, bà mới cảm nhận được áp lực trong cuộc sống.
- A nương đừng khóc, ta đã trở về.
- Đúng vậy, lần này Hủy Tử con trở về, trong lòng ta cũng kiên định hơn rất nhiều.
- Phụ thân đâu rồi?
Tống thị sửng sốt, lau nước mắt trên mặt.
- Cha con đang ở hậu viện đấy… Kỳ thật, vừa rồi ông ấy là người đầu tiên muốn đi qua, nhưng lại sợ mất mặt, vì thế tự giam mình ở trong phòng. Hủy Tử, con không biết con đi lần này, trên mặt cha con không còn nụ cười nữa.
- Ông ấy rất quan tâm con, rất nhớ con, nhưng lại không biết nên làm như thế nào.
- Hai ngày trước ông ấy nhận được tin tức của Quản thúc phụ, vui sướng không kìm được, còn uống say bí tỉ. Con đi xem ông ấy một chút đi, cho ông ấy thể diện… Ha hả, lúc trước con lén chạy đi, sau đó lại ở tái Bắc xa xôi, ông ấy cảm thấy rất mất thể diện.
Dương Thủ Văn mỉm cười, gật đầu, xoay người thả Thanh Nô xuống đất.
- Tam cữu, Bình Ca nhi, đa tạ các người.
Dương Thủ Văn khom người vái chào Tống Tam Lang và Tống Bình, hai cha con hoảng sợ, vội vàng xua tay, cũng nghiêng người lui qua bên cạnh.
Đi vào Huỳnh Dương, bọn họ mới biết được thân thế của Dương Thủ Văn.
Huỳnh Dương Trịnh thị đó! Đây chính là hào môn quý tộc chân chính không kém Lư gia. Mà mẫu thân thân sinh của Dương Thủ Văn lại là người của Trịnh gia. Điều này làm cho Tống Tam Lang rất giật mình, đồng thời cũng quyết định, nhất định phải nghĩ cách tạo mối quan hệ tốt với Dương Thủ Văn.
- Ta đi gặp phụ thân.
Dương Thủ Văn lấy túi đồ trên người xuống, đưa cho Dương Mạt Lỵ.
Tống thị gật đầu, hạ giọng nói:
- Nhanh đi đi, cha con là một người lòng dạ hẹp hòi, nếu không qua ông ấy lại tức giận đấy.