Chương 195: Gặp lại (4)
Diện tích tòa trạch viện này không nhỏ, nhìn bên ngoài thì rất mộc mạc, nhưng vào bên trong lại rất tinh xảo.
Nhìn ra được, Trịnh Linh Chi cũng không phải rất lãnh đạm đối với cả nhà Dương Thừa Liệt, ít nhất thì trạch viện này cũng không phải là người thường có thể sở hữu.
Chỉ có điều, Trịnh Linh Chi hàng năm ở Lạc Dương, vì thế khó tránh khỏi có vẻ lãnh đạm.
Dương Thủ Văn xuyên qua cửa chính, đi vào hậu trạch, liền nhìn thấy hậu trạch này có diện tích nhỏ hơn ba lần so với tiền đường, có hai viện độc lập, còn có một vườn hoa có diện tích không nhỏ. Tường ở hậu viện khá cao, nhưng vẫn có thể nhìn xuyên qua tường, thưởng thức phong cảnh hồng hạnh màu trắng nở đầy núi. Trên tường còn có một cái cửa nhỏ, dường như có thể nối thẳng lên núi.
- À, tiểu viện kia là giữ lại cho con đấy, bình thường Dương thẩm sẽ ở nơi đó, mỗi ngày đều quét dọn.
Tống thị chỉ vào viện tử cách đó không xa, sau đó lại chỉ vào đại viện kia, hạ giọng nói:
- Mau đi đi, cha con chắc chắn là rất nóng lòng rồi.
- Vâng!
Dương Thủ Văn gật đầu, liền cất bước đi tới.
Khi hắn đi vào cửa vòm thì nhìn thấy vẻ mặt nóng vội của Dương Thừa Liệt đứng chờ ở ngoài phòng.
Chợt ngẩng đầu, nhìn thấy Dương Thủ Văn đi tới.
Dương Thừa Liệt lập tức thu hồi vẻ mặt nóng vội, sau khi hừ một tiếng liền chắp tay sau lưng từ tốn trở về phòng.
Oành!
Ông đóng cửa phòng lại.
Ai nha, cha thật có cá tính!
Dương Thủ Văn ngẩn ra, chợt mỉm cười.
Cha mình có tính cách kiêu ngạo, Dương Thủ Văn sao lại không biết chứ.
Hắn đi lên cửa hiên, nhẹ nhàng gõ cửa:
- Phụ thân, con đã trở về!
Trong phòng không có tiếng trả lời, Dương Thừa Liệt giống như không nghe thấy, cũng không mở cửa phòng ra, bỏ mặc Dương Thủ Văn đứng ở ngoài cửa.
- Phụ thân, con đã trở lại.
- Phụ thân, con biết sai rồi, lúc ấy không nên không nghe theo mệnh lệnh của ngài, tự tiện ra khỏi thành, còn chạy tới Nhiêu Nhạc lâu như vậy.
- Phụ thân, người mở cửa ra đi.
Dương Thủ Văn có nói thế nào thì Dương Thừa Liệt cũng không trả lời.
Điều này làm cho Dương Thủ Văn cũng cảm thấy bất đắc dĩ, xem ra thuộc tính kiêu ngạo của cha càng lợi hại hơn khi ở Xương Bình rồi.
Dương Thủ Văn ngẫm nghĩ một chút, liền ngồi xuống ở cửa.
- Phụ thân, con biết người tức giận, chỉ là tình hình lúc đó…
- Lại nói tiếp, lần này con đi Nhiêu Nhạc có thu hoạch không nhỏ, nhưng cũng gặp phải không ít nguy hiểm. Người cũng biết, Nhiêu Nhạc còn lạnh lẽo hơn cả Xương Bình, hơn nữa phần lớn là người Hề, thường xuyên gặp bọn họ đến cướp bóc. Vì thế, con và Cát Đạt đánh nhau nhiều lần với bọn họ. Trong đó có nhiều lần, con thiếu chút nữa bị thương, may mắn có Cát Đạt che chở, mới có thể thoát thân.
Dương Thủ Văn dựa vào khung cửa, lải nhải về chuyến đi lên bắc của hắn.
Từ Quy Châu đến Nhiêu Nhạc, từ Nhiêu Nhạc đến tái Bắc. Cuộc hành trình mấy ngàn dặm bị hắn nói nước miếng tung bay, nhấp nhô thoải mái.
Đột nhiên, Dương Thủ Văn dừng lại câu chuyện.
Trong phòng im lặng, một lát sau chợt nghe ầm một tiếng cửa phòng mở ra, sau đó Dương Thừa Liệt từ trong phòng đi ra, tức giận nói:
- A Súc Nô!
- Phụ thân, con đây.
Lúc này Dương Thừa Liệt mới nhìn thấy, Dương Thủ Văn ngồi ở cửa, đang ngẩng đầu, trên mặt mang vẻ tươi cười.
- Ngươi...
Dương Thừa Liệt sao còn có thể không biết, bị Dương Thủ Văn đùa giỡn rồi.
Nhưng ông ta không mất hứng, chỉ là mặt lại trầm xuống, hừ một tiếng xoay người đi vào phòng.
- Phụ thân!
Dương Thủ Văn giơ tay kéo vạt áo của ông lại.
Tiếng gọi này khiến oán khí đầy ngập của Dương Thừa Liệt lập tức tan thành mây khói. Ông ta đột nhiên ngồi xổm xuống, hai tay ôm mặt Dương Thủ Văn, lớn tiếng mắng:
- Tên nhóc khốn kiếp này, tại sao gan lớn như vậy? Hai người, hai ngươi mà dám đuổi theo giết Mộ Dung Huyền Trắc, hơn nữa lại đi lâu như vậy, ngay cả một bức thư cũng không gửi về, ngươi có biết ta lo lắng như thế nào hay không?
Nói xong, ánh mắt của Dương Thừa Liệt đỏ lên.
Thanh âm cũng có chút nghẹn ngào, ông run giọng nói:
- Nếu ngươi thực sự gặp chuyện gì đó không may, cho dù ta chết cũng không còn mặt mũi đi gặp mẹ của ngươi nữa.
- Tên khốn kiếp ngươi, trước đây si ngốc ngơ ngác để ta lo lắng hết lòng.
- Vốn tưởng rằng ngươi tỉnh rồi sẽ tốt lắm, ta có thể bớt lo rồi, kết quả... Sớm biết như vậy, ta nên bóp chết ngươi từ lâu.
Nói đến chỗ xúc động, Dương Thừa Liệt khóc không thành tiếng.
Nước mắt tràn mi mà ra, thân thể run rẩy.
Ông ta đột nhiên ôm lấy Dương Thủ Văn:
- Hủy Tử, hứa với cha cha, sau này dù thế nào cũng không được mạo hiểm, biết chưa?
Trước kia, Dương Thừa Liệt quan tâm Dương Thủ Văn là ở trong lòng, kín đáo, cũng không biểu đạt sự quan tâm ra ngoài.
Nhưng tại thời khắc này, Dương Thủ Văn mới biết được, cha thương hắn biết bao nhiêu.
Hắn cũng ôm lấy Dương Thừa Liệt, cái mũi cay cay, thanh âm run rẩy:
- Cha, con cũng rất nhớ người.
Lời kia vừa thốt ra, Dương Thừa Liệt mặc kệ bất mãn như thế nào thì cũng tan thành mây khói. Ông ta ôm Dương Thủ Văn, lại không kìm nổi khóc lớn.
Ngoài cửa viện, Thanh Nô thò đầu vào nhìn xung quanh.
Chỉ có điều không đợi nàng thấy rõ ràng, Tống thị liền níu lấy cổ áo của nàng xách ra ngoài.
- A nương!
- Để cha và đại huynh con ở riêng trong chốc lát.
Lúc này, từ trong viện tử truyền đến tiếng khóc của Dương Thừa Liệt.
Dương Thanh Nô tò mò nhìn Tống thị, hạ giọng nói:
- A nương, phụ thân làm sao vậy? Vì sao cha khóc? Có phải đại huynh chọc giận cha hay không?
Tống thị lại cười lắc đầu, hạ giọng nói:
- Cha con không phải tức giận, ông ấy là vui mừng đấy.
Khói mù tích tụ nửa năm ở Dương gia cũng biến mất!
Ánh nắng tươi sáng, gió nhẹ thoải mái. Trên núi, rừng đào hạnh đầy khắp núi đồi tranh nhau phát sáng, càng khiến cho thanh sơn tăng thêm một phần quyến rũ.
Đêm đó, Dương gia cười nói vui vẻ.
Dương thị đặc biệt chạy tới trong thôn, mua hai mươi cân thịt bò trở về.
Luật pháp Đại Đường, không thể giết bò để làm thức ăn. Nhưng trên có chính sách, dưới có đối sách... Chỉ cần muốn ăn thịt bò thì luôn có thể nghĩ ra biện pháp. Nhưng loại biện pháp này trong lòng mọi người đều biết rõ, ngươi không nói, ta không nói, tất cả mọi người đều tốt.
Dù sao là ở nhà, lại cũng không có người đi báo quan.
Trong ngoài Dương gia, tất cả đều là người Dương Thừa Liệt dẫn đến từ Xương Bình, đều là người một nhà, cũng không cần lo lắng sẽ có người đâm thọc. Hơn nữa, cho dù ngươi mách lẻo thì thế nào? Huỳnh Dương, là Trịnh gia Huỳnh Dương. Cho dù là quan phủ cũng phải cho Trịnh gia thể diện. Tuy rằng Dương Thừa Liệt không phải là người của Trịnh gia, nhưng ông ta cũng là anh vợ của Trịnh Linh Chi, ai lại vì hai mươi cân thịt bò mà vô duyên vô cớ đắc tội với Giáo Úy Hà Nam? Điều này không liên quan đến nhân tính, mà là lẽ thường mọi người đều biết.
Ngoại trừ thịt bò, còn có thịt gà, thịt heo và thịt dê.
Dương thị cũng trổ hết tài năng của bản thân, làm một bàn thức ăn và rượu thịnh soạn.
Dương Mạt Lỵ ngồi ở cửa hiên, một tay cầm một đùi dê nướng, đang ăn ngấu nghiến, miệng đầy dầu mỡ.
Ha hả, A Lang trở về thật là tốt!
Gã vừa ăn vừa cười ngây ngô, lâu như vậy tới nay, bữa tiệc hôm nay không thể nghi ngờ là khiến cho Dương Mạt Lỵ vui mừng nhất.
Dương Thủ Văn thì ngồi trên tiệc rượu, nhưng bên cạnh lại rất náo nhiệt.
Bốn con chó vây bên cạnh hắn, trên vai còn Đại Ngọc đang đứng, con khỉ kia cũng được tắm rửa sạch sẽ, ngồi xổm ở trên bàn.
Trong chốc lát ném xương cho chó, trong chốc lát lại lấy một miếng thịt trâu cho Đại Ngọc.
Con khỉ cầm lấy một quả mọng, ăn ngon lành.
May mắn, ở bên cạnh Dương Thủ Văn còn Thanh Nô ngồi đó, nàng nhìn đại huynh mà đau lòng, đêm nay đều bận cho đám súc sinh này ăn.
Nhưng Dương Thanh Nô lại cười tươi như hoa, trên mặt tràn đầy hạnh phúc…