Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 196: Gia tài vạn quan

Chương 196: Gia tài vạn quan
Ngoài phòng truyền đến tiếng cười sung sướng của Thanh Nô.
Tiếng ưng, tiếng chó sủa, ngựa hí tập hợp cùng một chỗ, khiến cho trạch viện đã nhiều ngày yên tĩnh trở nên đầy sức sống.
Tống Bình ở bên ngoài, Dương Thụy, Thanh Nô cùng Dương Mạt Lỵ chơi đùa với hai đứa con của Tống Tam Lang.
Cát Đạt thì phải chú ý Đại Ngọc và bốn con chó Ngộ Không, bởi vì chúng nó không quen nhau, thường xuyên sẽ xảy ra xung đột.
Dương thị ôm Nhất Nguyệt, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành.
Dù sao cũng không phải là trình độ gà mờ như Dương Thủ Văn, Dương thị từng nuôi lớn Dương Thủ Văn và Ấu Nương, đương nhiên rất rõ ràng dỗ trẻ con như thế nào. Nhất Nguyệt rất ngoan nằm trong lòng Dương thị, đã sớm ngủ rồi. Dương thị vừa dỗ bé, vừa cười nói với Tống thị và vợ con của Tống Tam Lang ở một bên, khiến cho tiếng cười không ngừng vang lên trong đình viện, lộ ver ấm áp và an nhàn.
Tống Tam Lang thì dẫn theo Tống An, ngồi xổm ở ngoài chuồng ngựa, chơi trò oẳn tù tì.
Dương Thừa Liệt uống một ngụm canh giải rượu, nhìn Dương Thủ Văn nói:
- Nói như vậy, con chuẩn bị thu dưỡng Nhất Nguyệt à?
- Vâng!
Dương Thủ Văn không uống rượu, chỉ cầm một chén nước.
Hắn có chút lười nhác ngồi trên ghế, hạ giọng nói:
- Chưa tìm được Ấu Nương trở về, tuy rằng thẩm nương không nói, nhưng con biết trong lòng bà ấy rất khổ sở. Để Nhất Nguyệt ở với bà ấy cũng có thể khiến cho bà ấy được an ủi. Hơn nữa, con cũng không thể vứt bỏ Nhất Nguyệt thêm một lần nữa, cha mẹ của nó đều mất rồi, hơn nữa đã bị vứt bỏ một lần, nếu bị vứt bỏ thêm lần nữa thì rất đáng thương.
- Đúng vậy, thật sự rất đáng thương.
Dương Thừa Liệt gật đầu, hạ giọng nói:
- Nếu con đã có quyết định thì cứ làm theo lời của con.
- Nhưng chuyện của Ấu Nương có thể có manh mối gì sao? Ta ở bên này hỏi thăm một chút, lại rất ít người biết về Tuế hàn tam quân. Cữu phụ con ở Lạc Dương cũng đang tìm, xem tình thế trước mắt thì Tuế hàn tam quân có vẻ rất thần bí.
- Một chút tin tức cũng không có sao?
Dương Thừa Liệt cười khổ gật đầu nói:
- Thật không có!
Hắn thay đổi tư thế, khiến cho mình có thể ngồi thoải mái hơn.
- Cữu phụ con là Giáo Úy Hà Nam, mạng lưới quan hệ khá rộng.
- Nhưng khi ta hỏi y thì vẻ mặt của y cũng mờ mịt… Tuế hàn tam quân cũng không phải là hiệp khách giang hồ đơn giản. Ta cũng đã nhờ Lư Ngang tìm hiểu tung tích của bọn họ. Chỉ có điều cho tới bây giờ vẫn không nhận được hồi âm của gã. Mộ Dung Huyền Trắc nói, Trúc Lang Quân trong Tuế Hàn Tam Quân ở Ba Châu đúng không? Manh mối như vậy ta có thể sai người đi tìm hiểu.
- Trần Tử Ngang sao?
Dương Thừa Liệt liếc mắt nhìn Dương Thủ Văn, gật đầu.
- Ta biết con không thích Bá Ngọc, nhưng... con có thể tiếp nhận Quản Hổ xuất thân từ tiểu Loan Đài, vì sao không thể tiếp nhận Bá Ngọc chứ?
Dương Thủ Văn hạ giọng nói:
- Hai việc này không giống nhau.
- Mặc dù Quản thúc phụ làm việc trong Tiểu Loan Đài, nhưng lòng dạ rất rộng rãi. Ông ấy giấu diếm cha cũng không phải là cố ý, chẳng qua là tuân theo mệnh lệnh. Kỳ thật cẩn thận ngẫm lại thì những năm gần đây, Quản thúc phụ cũng không làm ra việc gì bất lợi với cha và con, đúng không?
Đối với Quản Hổ, trong lòng Dương Thừa Liệt luôn có một vướng mắc.
Nhưng ông lại không thể không thừa nhận, Dương Thủ Văn nói không sai.
Chỉ là tiểu Loan Đài kia… trong đầu Dương Thừa Liệt lại xuất hiện một người.
Khi đó, ông ta vừa mới trở thành Phụng Thần Vệ, ngẫu nhiên gặp được nàng ấy ở Dịch đình. Khi đó nàng vừa mới mười hai tuổi, bị thái giám trong cung quở trách, rất đáng thương, giống như một con báo con bị dọa đến vỡ mật sắp chết.
Lúc đó Dương Thừa Liệt còn trẻ khí thịnh, liền ra mặt cầu xin.
Tên thái giám kia tên là gì nhỉ? Đúng rồi, Cao Diên Phúc...
Lần thứ hai nhìn thấy tiểu cô nương kia, nàng lại thay đổi nhanh chóng, biến thành tài tử.
Thời gian trôi qua quá lâu, trí nhớ của Dương Thừa Liệt thậm chí có chút mơ hồ. Chỉ nhớ mang máng, đêm đó khi ông ta cưới Trịnh Hi Văn làm vợ thì nàng xuất hiện. Nàng khi đó trổ mã rất duyên dáng yêu kiều, chói lọi, hơn nữa được Thánh nhân coi trọng. Nàng nói đến đây để chúc mừng ông ta, đồng thời cũng cảm tạ ông ta lúc trước ra tay trượng nghĩa, vì nàng cầu xin.
Sau đó, hai người liền không còn liên hệ.
Dương Thừa Liệt mang theo thê tử đi Quân Châu, mà nàng…
Nghe nói, hiện giờ nàng được xưng là Nội Xá Nhân, là cận thần bên người Thánh nhân, quản lý tiểu Loan Đài.
- Phụ thân?
- À?
- Con đang nói chuyện với cha đấy.
Dương Thừa Liệt nghe vậy, lập tức lộ ra vẻ tươi cười xấu hổ.
Vô sỉ, ta đang nói chuyện với Hủy Tử, tại sao lại đột nhiên nhớ tới nàng đây? Nhiều năm như vậy, chắc nàng đã không còn nhớ ta nữa rồi.
Nghĩ đến đây, ông ta vuốt nhẹ khuôn mặt.
- Buổi tối uống nhiều rượu, vì thế đầu óc không tỉnh táo lắm. Vừa rồi con nói gì vậy?
- Con hỏi cha, tình hình trong nhà bây giờ như thế nào?
Dương Thủ Văn không hỏi ông ta vì sao thất thần, mà hỏi lại một lần nữa.
Dương Thừa Liệt cười khổ nói:
- Huỳnh Dương này rốt cục cũng không phải là Xương Bình, chi phí mỗi ngày cực cao, vì thế tình hình trong nhà thật sự không tốt.
- Hả?
- Trước khi đến đây, ta đã bán hết mấy con ngựa ở Xương Bình, coi như là có chút tích góp.
- Nhưng a nương con muốn ủ rượu, đầu tiên là phải tạo ra bộ dụng cụ. Con cũng biết, mặc dù a nương con không quá rõ ràng những chuyện khác, nhưng chuyện buôn bán lại rất có thiên phú. Bà ấy nói bộ dụng cụ đó không thể tạo ra ở cùng một chỗ, vì thế ta đành phải tìm người chia ra chế tạo ở Huỳnh Dương, Huỳnh Trạch, Thành Cao, Quản Thành và huyện Củng, sau đó mang về lắp ráp.
- Sau đó, a nương con sai người mua một lượng lớn tị thủy xuân, còn đặt làm theo yêu cầu hơn hai ngàn vò rượu.
- Cứ như vậy, chi tiêu quá nhiều… Tiền bạc chúng ta mang đến gần như đã dùng hết, hiện giờ trong nhà cũng chỉ còn lại khoảng hai trăm quan. Hai trăm quan này ngoại trừ chi phí hằng ngày, còn phải bao gồm một ít chi tiêu thêm vào, cùng với tiền thuê căn trạch viện này.
- Tuy rằng cữu phụ con không muốn lấy tiền thuê nhà, nhưng lại không thể không trả… Mấu chốt là rượu này ít nhất là phải đến tháng chín mới hoàn thành. Trước khi con trở về thì ta còn đang nghĩ cách kiếm tiền về, nếu không ta lo lắng sẽ không trụ được đến tháng chín.
Dương Thủ Văn gật đầu, trầm ngâm một chút, liền đứng dậy đi ra cửa.
Một lát sau, hắn mang một túi da đi tới, thả túi da xuống mặt đất.
- Chuyến đi tái Bắc lần này của con được thu hoạch không nhỏ.
- Ha hả, cha chắc chắn không thể tưởng tượng được, con cùng với Cát Đạt đi hai tháng, đoạt được không ít vàng từ tay người Đột Quyết. Chỗ này có khoảng hai trăm đĩnh vàng, cũng đủ cho chi phí sinh hoạt của chúng ta. Hai ngàn vò rượu quá ít, đến tháng chín chúng ta phải đưa ra ít nhất là mười ngàn vò rượu. Hơn nữa, toàn bộ những vò rượu kia trả lại, chúng ta đặt hàng theo yêu cầu một lần nữa, con có ý tưởng rõ ràng rồi.
Một đĩnh là mười lượng, hai trăm đĩnh thì bằng… hai ngàn lượng?
Dù Dương Thừa Liệt là người từng trải, nghe được số lượng như vậy cũng không khỏi hoảng sợ.
Huỳnh Dương và Xương Bình khác nhau, giá vàng ở Huỳnh Dương vượt xa giá vàng ở Xương Bình, một lượng vàng thì bằng khoảng tám quan Khai Nguyên thông bảo.
Hai ngàn lượng, một vạn sáu ngàn quan?
Ở cổ đại, thường có cách nói gia tài vạn quan để hình dung những gia đình giàu có.
Mới vừa rồi còn lo lắng vì tiền tài, trong nháy mắt lại trở thành gia tài vạn quan?
Dương Thừa Liệt dùng sức lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
- Nếu không đủ dùng thì phụ thân cứ nói với con. Chỗ con còn có khoảng hơn hai trăm đĩnh, trong tay Đại huynh cũng có khoảng ba trăm đĩnh. Con nghĩ số tiền này cũng đủ để chúng ta sinh hoạt đến tháng chín.
- Chậm đã chậm đã, đầu có chút choáng váng.
Dương Thừa Liệt nuốt nước miếng một cái, hạ giọng nói:
- Ý của con là nói ngoại trừ hai trăm đĩnh vàng này thì còn có năm trăm đĩnh nữa sao?
Dương Thủ Văn gật đầu, cười nói:
- Phụ thân, số tiền này đủ không?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất