Chương 197: Ta muốn nổi tiếng
Niềm vui tới quá đột ngột, rất kích thích, khiến Dương Thừa Liệt có chút như trong mộng.
- Đủ rồi, vậy là đủ rồi!
Ông trả lời theo bản năng, nhưng khi khôi phục tỉnh táo, nhìn Dương Thủ Văn, trong lòng không khỏi âm thầm cười khổ không ngừng.
Đứa con trai này, quả nhiên là...
- Sao ngươi lại kiếm được nhiều vàng như vậy?
Dương Thủ Văn nói:
- Không phải mới vừa nói rồi sao, cướp được của người Đột Quyết ở tái Bắc.
- Người Đột Quyết bây giờ có nhiều tiền như vậy sao?
Dương Thừa Liệt không khỏi lắc đầu nói:
- Nếu người Đột Quyết giàu có như vậy, ta cũng muốn đến tái Bắc cướp bóc một phen.
- Này…
Đặc tính hài hước của cha quả nhiên rất mạnh!
Nhưng hắn biết rõ, Dương Thừa Liệt cũng không phải là kẻ tham tiền. Ông chỉ dùng loại phương pháp để biểu đạt sự cẩn thận trong lòng ông. Bảy trăm đĩnh vàng, mặc kệ để ở nơi đâu thì đều là một khoản tiền lớn đủ để người ta điên cuồng. Nếu lai lịch của khoản tiền này có vấn đề thì Dương Thừa Liệt nhất định phải biết được trước tiên, thuận tiện đưa ra đối sách.
Dương Thủ Văn nói:
- Phụ thân cứ yên tâm sử dụng số vàng này, lai lịch tuyệt đối không có vấn đề.
- Thực không dám giấu giếm, số vàng này có được là do ta cùng với Cát Đạt tập kích sứ đoàn người Mạt Hạt. Năm ngoái Tộ Vinh xây thành lập quốc ở Đông Mưu sơn, phái người tới Đột Quyết tặng lễ. Không chỉ là số vàng này, Đại Ngọc cũng có được nhờ đó.
- Hiện giờ, người Đột Quyết và người Mạt Hạt còn đang ở tái Bắc tìm số vàng này. Nếu phụ thân dùng thì tốt nhất là đổi số vàng này lấy hoàng kim hướng nam. Tóm lại, không có vấn đề gì đâu! Người Đột Quyết và người Mạt Hạt cho dù biết thì làm gì được ta chứ?
- Các ngươi... Ôi, thật đúng là to gan lớn mật.
Dương Thừa Liệt nghe được thì hết hồn, nhưng vẫn nhẹ nhàng thở ra.
Vàng của người Mạt Hạt, vậy thì không vấn đề gì! Cho dù tin tức lan truyền ra ngoài, Dương Thừa Liệt cũng không sợ. Năm trước, người Mạt Hạt và người Đột Quyết liên kết với nhau gây chuyện ở nam đạo Hà Bắc, triều đình đã sớm hận bọn họ thấu xương. Loại chuyện này nếu truyền đi, chẳng những không gây hại gì với Dương Thủ Văn, chỉ sợ sẽ còn có ích lợi rất lớn.
Nhưng…
Dương Thừa Liệt lại nói:
- Hủy Tử, hai ngàn vò rượu đã không ít rồi.
- Mặc dù rượu của con ngon nhưng dù sao cũng là rượu mới, không có tiếng tăm. Sản xuất ra một vạn vò thì bán ở nơi nào đây? A nương con tính, năm đầu có thể bán ra ngoài hai ngàn vò đã quá tốt rồi. Một vạn vò rượu mới, có phải quá mạo hiểm hay không?
Dương Thủ Văn lại cười:
- Theo con thấy thì một vạn vò chưa hẳn là đủ dùng.
- Nói nghe thử.
Dương Thủ Văn uống một hớp, trầm giọng nói:
- Lần này trên đường xuôi nam con gặp được cả nhà Tiết Nột ở bến sông Hô Đà.
- Tiết Nột?
Dương Thừa Liệt sửng sốt, nói:
- Người con nói là Long Môn Tiết Thận Ngôn sao?
Đối với thời đại này, động một tí là dùng tên tự thay thế cho tên chính, Dương Thủ Văn có chút không quen lắm.
Vì thế hắn đầu tiên là hơi sửng sốt, nhưng chợt tỉnh ngộ lại, gật đầu nói:
- Phụ thân nói không sai, chính là Long Môn Tiết Nột.
- Con nói tiếp đi.
Trong lòng Dương Thừa Liệt cảm thấy kì lạ, thầm nghĩ vận may của tên tiểu tử thối này không tệ.
Dương Thủ Văn nói:
- Trước đây khi Tiết Nột đi Huỳnh Dương, phụ thân không phải là tặng cho y một vò rượu sao? Chính là Thanh Bình Điệu được sản xuất ở Xương Bình.
- Đúng vậy.
Dương Thừa Liệt nói:
- Nhưng cũng không phải ta tặng cho y, mà là cữu phụ con tặng cho y.
- Không cần biết là ai tặng cho Tiết Nột, tóm lại Tiết Nột khá thích.
- Phụ thân hẳn cũng biết, sau khi Long Môn Tiết gia tách khỏi U Châu liền vẫn là miệng ăn núi lở. Bọn họ sớm đã độc lập tách ra, vì thế Phần Âm Tiết gia cũng không quan tâm gì đến bọn họ. Hiện giờ Tiết Nột đi U Châu tiếp nhận chức đô đốc U Châu, đô đốc quân sự sáu châu. Điều này cũng tương đương sáu châu ở phương bắc sắp thuộc quyền quản lý của Tiết Nột, xem như là chư hầu một phương.
Dương Thừa Liệt gật đầu nói:
- Con nói không sai. Ta nghe cữu phụ con nói, lần này thánh nhân đưa cho Tiết Thận Ngôn quyền lực rất lớn, cho y đảm nhiệm đô đốc lục châu quân sự. Có quyền hành tự quyết định, nói y là chư hầu một phương, cũng là không đủ.
Trong lời nói để lộ ra một loại hâm mộ.
Nhớ năm đó Tiết Nột đắc tội Lai Tuấn Thần, bất đắc dĩ phải treo ấn từ quan.
Mà khi đó. Dương Thừa Liệt đang lên như diều gặp gió.
Nhưng nhoáng một cái mười lăm năm trôi qua, Tiết Nột khôi phục, trở thành đô đốc U Châu. Mà ông ta thì sao? Loại chuyện này luôn khiến cho người ta sinh ra cảm giác ghen tị.
Dương Thủ Văn nói:
- Con đã nhờ Tiết Nột, xin y giúp thúc đẩy bán thanh bình điệu ở U Châu.
- Hả?
- Khi chúng ta từ biệt thì Tiết Nột đã phái người trở về Long Môn. Tin tưởng không đến bao lâu thì bên phía Long Môn sẽ có người lại đây, cùng chúng ta trao đổi công việc hợp tác cụ thể. Phụ thân, cha phải hiểu được, chúng ta sẽ bán thanh bình điệu ở lục châu, Tiết nột cần tài lực sung túc để mở ra cục diện ở U Châu. Vì thế khi thúc đẩy buôn bán, nhất định sẽ dùng hết toàn lực.
- Con thậm chí cảm thấy một vạn vò rượu chưa hẳn có thể thỏa mãn nhu cầu của lục châu, huống chi ở Huỳnh Dương bên này, chúng ta còn có thể mượn dùng lực lượng của Trịnh gia để thúc đẩy buôn bán. Vì thế con nghĩ một vạn vò rượu thanh bình điệu cũng không nhiều, trái lại là không đủ.
Đầu của Dương Thừa Liệt cảm giác trống rỗng, ngồi đó một lúc lâu không nói ra lời.
Ông ta không hiểu về buôn bán, nhưng ông ta lại biết, lợi nhuận bán thanh bình điệu không ít, nếu thật có thể tiêu thụ được một vạn vò thì chắc chắn sẽ sinh ra một con số kinh người.
- Con mới vừa nói, mượn lực lượng của Trịnh gia sao?
Vẻ mặt Dương Thủ Văn kỳ quái:
- Phụ thân, việc này có gì kỳ quái à?
- Trịnh Linh Chi là cữu cữu của con, Trịnh gia là nhà mẹ đẻ của mẫu thân con, hơn nữa có mối quan hệ rộng lớn mà con và cha không thể tưởng tượng được. Linh Chi cữu phụ là Giáo Úy Hà Nam, hiện giờ lại có Trịnh Trường Dụ đảm nhiệm chức Thứ sử Hứa Châu. Trợ lực như vậy nếu không sử dụng thì sẽ bị thiên lôi đánh xuống! Hơn nữa, chúng ta sống nhờ Trịnh gia, nếu có thể mang đến ích lợi lớn cho Trịnh gia, đương nhiên có thể cải thiện hoàn cảnh của chúng ta ở nơi này.
- Phụ thân, cha phải hiểu được một chuyện, quan hệ vững chắc nhất trên đời này có đôi khi cũng không phải là thân tình, mà là lợi ích.
Những lời này của Dương Thủ Văn mang đến chấn động rất lớn với Dương Thừa Liệt.
Ông ta trong lúc nhất thời khó có thể tiếp nhận được quan niệm của Dương Thủ Văn, khi nào thì thân tình đơn thuần lại cần tiền tài để duy trì chứ?
Nhưng không biết tại sao, Dương Thừa Liệt lại loáng thoáng cảm thấy, Dương Thủ Văn nói không sai.
Nhớ năm đó, nếu ông ta có thể mang đến cho Dương gia ích lợi lớn thì tin tưởng Dương gia cũng sẽ không như vậy mà bỏ mặc bọn họ.
Xoa nhẹ huyệt thái dương, Dương Thừa Liệt cố gắng tiêu hóa nội dung trong những lời này của Dương Thủ Văn.
Ông ta có một loại cảm giác, Dương Thủ Văn mưu toan cũng không phải đơn giản là tăng mạnh lợi ích với Trịnh gia, Tiết gia.
- Hủy Tử, rốt cuộc con muốn làm gì?
Dương Thủ Văn do dự một chút, đi đến cửa phòng, nhìn người nhà đang cười vui ngoài phòng.
Sau một lúc lâu hắn quay người lại, nói từng chữ một:
- Phụ thân, con muốn nổi tiếng.
- Hả?
- Con muốn nổi tiếng, con muốn người trong khắp thiên hạ đều biết Dương Thủ Văn con, tên tự là Dương Hủy Tử.
- Vì sao?
Dương Thủ Văn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Ấu Nương vẫn không có tin tức, mà con và cha lại không biết nên tìm ở nơi nào. Trên đường trở về con vẫn suy nghĩ chuyện này… Nếu con không tìm thấy Ấu Nương, kỳ thực có thể khiến cho mình nổi tiếng để cho người trong thiên hạ biết. Nói vậy, một ngày nào đó Ấu Nương sẽ nghe được tên của con, cũng nhất định sẽ tới tìm con.