Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 198: Lý tưởng đơn giản

Chương 198: Lý tưởng đơn giản
Dương Thủ Văn không nhìn thấy, sắc mặt của Dương Thừa Liệt xuất hiện thay đổi.
Miệng ông ta ngập ngừng, dường như muốn nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng mãi cho đến cuối cùng, ông ta cũng không nói ra cái gì.
Theo lời của Dương Thủ Văn, Dương Thừa Liệt nghe được một số thứ không giống. Nếu bọn họ vẫn còn ở Xương Bình ông ta có lẽ sẽ không để ý đến những việc này. Nhưng hiện giờ bọn họ đã tới Huỳnh Dương, Dương Thủ Văn còn có thể làm theo ý mình sao?
Dương Thừa Liệt, cũng không nói rõ ràng được.
Ban đêm, Dương Thủ Văn ngủ ở trên giường.
Đây là viện tử Dương Thừa Liệt chuẩn bị riêng cho hắn, bên trong có một ao nhỏ, còn có một lầu ba phòng.
Phòng của Dương Thủ Văn đối diện vòm cửa, là một lầu nhỏ hai tầng.
Tầng một là phòng khách, tầng hai có hai phòng, một phòng làm phòng ngủ, phòng kia là thư phòng, xem như không gian riêng tư của Dương Thủ Văn.
Nhưng tổng thể lầu hai lại không có thiết kế gì, trong thư phòng trống rỗng, một tủ sách, trên giá sách chỉ đặt một chồng bản nháp. Chồng bản nháp kia chính là bản nháp “tây du” mà Dương Thủ Văn viết, còn thiếu đoạn kết thúc.
Khi Dương Thừa Liệt từ Xương Bình chuyển tới đây, bản nháp cũng mang theo.
Không chỉ là bản nháp, toàn bộ vật dụng trong nhà của Dương Thủ Văn ở Xương Bình đều được mang tới, không bị hư hại gì đặt ở chỗ này.
Mà phòng ngủ càng thêm đơn giản.
Ngoại trừ một cái giường, một cái bàn thì cũng chỉ còn lại một tủ quần áo và vài cái rương đựng đồ vật linh tinh.
Chỉ là căn phòng đơn sơ như vậy nhưng Dương Thủ Văn lại ngủ rất yên ổn.
Từ tháng chín năm trước, khoảng thời gian nửa năm, hoặc là bôn ba ở tái Bắc, hoặc là bôn ba trên đường. Nói thật hắn thật không ngủ được yên ổn giống như đêm nay, ngủ say sưa. Nhà, dù sao vẫn là nhà! Từ khi đi vào trạch viện này thì lòng của Dương Thủ Văn cũng theo đó mà trở nên tĩnh lặng, cả người đều thả lỏng.
Ánh trăng, xuyên thấu qua cửa sổ, chiếu vào mặt Dương Thủ Văn.
Khuôn mặt thanh tú lộ ra khí chất yên lặng, dường như bịt kín một tầng vầng sáng màu trắng ngà.
Từ trong Thạch Thành sơn thổi tới gió nhẹ, mang theo một mùi thơm đào hạnh, thổi vào tiểu lâu, tràn ngập trong phòng.
Khẹc khẹc khẹc!
Ngay khi Dương Thủ Văn ngủ say sưa, một trận tiếng khỉ kêu đánh thức hắn.
Hắn mơ màng nhìn, mơ hồ liền nhìn thấy một bóng đen ngồi ở lan can cửa sổ. Trong lòng cả kinh, Dương Thủ Văn theo bản năng vươn tay về bên cạnh gối. Chỉ có điều vừa sờ lại thấy trống không, giật nảy mình, hắn bỗng dưng tỉnh táo lại ngay.
Đúng vậy, đây là nhà!
Trước khi ngủ, hắn đặt thương ở dưới lầu, đặt thanh Nha Cửu kiếm ở kệ đao trên bàn bên cạnh giường.
- Tiểu Kim, ngươi làm gì thế?
Dương Thủ Văn nhận ra con khỉ này chính là con khỉ lông vàng, liền nhẹ nhàng thở ra, xuống giường.
Tiểu Kim là tên của con khỉ lông vàng.
Nhưng Dương Thanh Nô ưa thích gọi nó là Bật Mã Ôn hơn.
Không có biện pháp, ai bảo tên Ngộ Không đã bị con chó nhỏ chiếm trước rồi. Dương Thanh Nô cũng không muốn đổi tên. Bật Mã Ôn cũng rất hay, bởi vì dọc theo đường đi, Dương Thủ Văn phát hiện, Tiểu Kim và Đại Kim - chính là con ngựa hãn huyết bảo mã có quan hệ rất hoà hợp.
Con khỉ ngồi nửa thân ở cửa sổ lan can, một bàn tay cầm lấy lan can, một cánh tay chỉ vào dưới lầu, vô cùng lo lắng kêu to.
Dương Thủ Văn đi qua, vươn tay ra.
Tiểu Kim bò từ cánh tay của hắn lên vai, sau đó níu lấy lỗ tai hắn kêu càng lớn hơn.
Từ dưới lầu loáng thoáng truyền đến tiếng khóc nỉ non của trẻ con.
- Nhất Nguyệt đang khóc sao?
Dương Thủ Văn xoa mặt, cười khổ lắc đầu, xoay người đi ra phòng ngủ, từ bậc thang xuống lầu dưới.
Dương thị cũng ở trong viện tử này, là căn phòng trong ba phòng liên tiếp bên cạnh tiểu lâu. Địa vị của Dương thị ở Dương gia rất kỳ lạ, nói bà là nô bộc cũng đúng, mà nói là người thân cũng không sai. Tất cả đều quyết định bởi thái độ của Dương Thủ Văn.
Sau khi chuyển đến Huỳnh Dương, vết thương của Dương thị đã hoàn toàn bình phục.
Nhưng Dương Thừa Liệt lại duy trì sự tôn trọng đối với bà, để bà ở trong tiểu viện này, chỉ phụ trách quét dọn đình viện và tiểu lâu.
Trong nhà mọi người, bao gồm Tống thị đều không thể khua tay múa chân ra lệnh cho Dương thị. Từ góc độ nào đó thì Dương thị chỉ nghe theo Dương Thủ Văn.
Sau khi Dương Thủ Văn trở về, đưa Nhất Nguyệt cho Dương thị chăm sóc.
Chỉ có điều, dọc theo đường đi, người đầu tiên Nhất Nguyệt nhìn thấy sau khi tỉnh ngủ đều là Dương Thủ Văn, nếu không sẽ khóc rống.
Dương thị cũng không có biện pháp, chỉ có thể ôm Nhất Nguyệt nhẹ giọng dỗ dành.
Dương Thủ Văn gõ cửa phòng, Nhất Nguyệt nhìn thấy hắn, lập tức dừng khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp liền cười sáng lạn. Bé cười khanh khách, vươn tay tới Dương Thủ Văn, ý là mau đến đây ôm ta.
- Hủy Tử, đánh thức con rồi sao?
Dương thị không khỏi có chút áy náy, đặt Nhất Nguyệt vào trong ngực của Dương Thủ Văn.
Ánh trăng chiếu vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhất Nguyệt, nàng cười rất rạng rỡ, miệng ô ô a a giống như đang nói cái gì, nhìn qua rất có tinh thần.
- Thẩm nương không cần như thế, chủ yếu là đứa bé này vẫn chưa quen thuộc với người.
- Khi ta vừa mới thu dưỡng nàng, nàng ta cũng khóc rống mỗi đêm, làm cho người ta không sống yên ổn. Nhưng chờ mấy ngày nữa, nàng ta quen thuộc rồi thì không sao nữa.
Dương thị gật đầu, cười nói:
- Không nghĩ tới chớp mắt một cái, Hủy Tử đã biết chăm trẻ con rồi.
Bà đi ra khỏi sương phòng, nhìn đình viện có chút thanh lãnh.
Dưới mái hiên, bốn con chó từ cửa tiểu lâu chạy tới, nằm sấp ở bên chân Dương Thủ Văn.
Lần này Dương Thủ Văn trở về, đám Ngộ Không liền lập tức tìm Dương Thủ Văn nương tựa, vì thế Dương Thanh Nô lúc ngủ còn oán hận khe khẽ.
- Hủy Tử, con tính sắp xếp như thế nào?
Dương thị nhẹ giọng hỏi:
- A Lang đã phân phó, mọi việc trong viện tử này đều phải nghe theo sự sắp xếp của con, vì thế vẫn không sửa sang gì. Nếu con cần cái gì thì cứ nói cho ta biết, đợi trời sáng ta vào thành mua.
Dương Thủ Văn đứng ở cửa phòng, đưa mắt nhìn chung quanh tiểu viện này.
Hắn trầm ngâm một lát, hạ giọng nói:
- Tìm thợ thủ công làm một bình phong bằng đá, ngày mai con đưa hình vẽ và văn tự cho thím, đến lúc đó để ở trước cửa. Ừm, hình vẽ trên bình phong để ta suy nghĩ thêm một chút... Mặt khác, trồng chút hoa sen trong ao, cũng không cần cố ý rửa sạch. Trong huyện thành hẳn là có cao thủ về mặt này, đến lúc đó liền để cho bọn họ đến làm.
Dương Thủ Văn nói xong, liền cất bước đi ra cửa của tiểu lâu.
Hắn và Dương thị không cần khách sáo, có chuyện gì thì phần lớn đều đi thẳng vào vấn đề.
Dương thị gật đầu, cùng đi bên cạnh Dương Thủ Văn.
- Phòng khách ở tầng này… Ừ, chuyển bàn ghế này đi chỗ khác, đến lúc đó ta tự có sắp xếp.
- Còn có, thẩm nương trồng chút hoa cỏ thực vật, cũng khiến cho chỗ này có chút ít vui thú. Còn có, đồ dùng gia đình trên lầu…
Dương thị vừa nghe vừa ghi nhớ trong lòng.
Sau khi Dương Thủ Văn nói xong, bà hạ giọng nói:
- Hủy Tử, chuyện này tốn không ít tiền đâu.
- Tiền không thành vấn đề, nhưng nhất định phải sắp xếp như vậy.
- Đúng rồi, hành lý ta đặt ở dưới lầu còn có một ít tiền tài. Thẩm nương giúp ta cất kỹ, tốt nhất là có thể tiêu hết giúp ta, cũng đỡ phiền toái cho ta. Thẩm nương, yên tâm đi! Ta đã biết cách tìm ra Ấu Nương rồi.
Dương thị nghe vậy, trong mắt lập tức vui vẻ.
Bà không hỏi Dương Thủ Văn có bao nhiêu tiền, từ đâu kiếm được. Bà chỉ biết là nhất định phải giúp đỡ Dương Thủ Văn quản lý cái nhà này.
- Thẩm nương, trời không còn sớm nữa, người đi nghỉ ngơi sớm đi.
- Vậy Nhất Nguyệt…
- Đêm nay Nhất Nguyệt ở với ta, sau khi nó quen thuộc với người thì thẩm nương lại chăm sóc nó.
Dương thị ngẫm nghĩ một chút, không phản đối.
- Hủy Tử, vậy con cũng sớm nghỉ ngơi đi.
Dương Thủ Văn gật đầu, nhìn Dương thị trở lại phòng.
Hắn ôm Nhất Nguyệt, ngồi xuống cửa hiên ở cửa lầu, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm đầy sao, suy nghĩ lại theo đó bay đến nơi khác.
- Nói vậy, một ngày nào đó Ấu Nương sẽ nghe được tên của con, cũng nhất định sẽ tới tìm con.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất