Chương 206: Thái bình
Ánh trăng sáng tỏ.
Trường An Tây Kinh đã bắt đầu bước vào đêm cấm.
Đô thành hùng hồn, bóng đêm như con thú khổng lồ phủ phục ở Quan Trung.
Bên hồ Thái Dịch sau điện Lân Đức, một người phụ nữ mặc trang phục cung đình đứng phía dưới cây liễu, nhìn hồ Thái Dịch gợn sóng lăn tăn.
Lông mày cánh bướm của nàng như mang đầy tâm sự.
Đôi mắt phượng lưu chuyển ba thu.
- Văn Tuyên đại ca, cuối cùng ca cũng đã trở về rồi.
Người phụ nữ xinh đẹp thì thào tự nói, trên mặt hiện rõ vẻ nhu tình.
Trong tay bà còn cầm một bức mật báo, lát sau hình như đã hạ quyết tâm, vuốt mật báo thành mảnh giấy.
- Ca yên tâm đi, năm đó ca lưu lạc tới Xương Bình, Uyển Nhi không thể bảo vệ ca được.
Còn bây giờ ca đã trở về rồi, Uyển Nhi dù có liều mạng cũng sẽ bảo vệ cho phụ tử ca chu toàn, tuyệt đối không để cho người ta làm tổn thương nữa.
Thần đô, Lạc Dương.
Sau khi vào xuân, gió êm biển lặng.
Lạc Dương sau khi trải qua một trận giá rét chấn động, cũng đã dần bình tĩnh trở lại.
Biên ải, yên lặng không một tiếng động.
Mặc Xuyết trải qua cuộc đại chiến năm ngoái, cũng đã hành quân lặng lẽ, phía địch cũng đã ngừng quấy rối biên ải. Tuy nhiên, đối với Đại Chu mà nói, biên ải đã bình yên trở lại rồi. Nhưng trên thảo nguyên, bước chân chinh phạt của người Đột Quyết lại không hề lơi lỏng.
Từ khi bước vào mùa xuân, chưa qua hơn tháng, Mặc Xuyết đã thâu tóm cả ba bộ lạc lớn, khiến cho thế lực Đột Quyết càng tăng lên.
Theo tin tức mật thám nhận được, đại quân Đột Quyết đã vượt qua chục vạn người, mơ hồ đã có trạng thái xưng bá trên thảo nguyên. Vì vậy, rất nhiều bộ lạc thảo nguyên hoặc là khẩn cầu quy phục và giáo hóa, hoặc là cầu cứu sự cứu viện của triều đình. Nhưng đối mặt với cục diện này, Võ Tắc Thiên rõ ràng cũng đã có rất nhiều cách để ứng phó.
Nguyên nhân rất đơn giản, năm đó lão tướng già Lý Đường hoặc tuổi già quy ẩn, hoặc bị tàn sát không còn một ai.
Thời kỳ Trinh Quán, cục diện tướng tinh rực rỡ, từ năm thứ hai Thánh Lịch tới nay đã không còn tồn tại nữa. Cũng may Võ Tắc Thiên đã sắc lập Lý Hiển là Thái tử, khiến cho thế cục trong triều dần ổn định trở lại. Cùng lúc này, bà bắt đầu đề bạt một số tướng môn, ví dụ như Tiết Nột, ví dụ như huynh đệ của Tiết Nột Tiết Sở Ngọc, ví dụ như người cùng quê Ngụy Châu Quý Giải Uyển ví dụ như vậy.
Tuy nhiên, chỉ dựa vào những người này thì mãi mãi không thể đáp ứng được yêu cầu của Võ Tắc Thiên.
Vì thế sau khi suy nghĩ, Võ Tắc Thiên quyết định vào mùa thu sẽ mở ân võ cử cử, thuận tiện cho việc tìm nhân tài trong nhân gian.
Chỉ ý ân khoa vừa ra, khắp nơi đều xôn xao.
Đây là lần võ cử thứ tư từ năm Như Ý nguyên niên tới nay.
Mà ý nghĩa của võ cử lần này không hề nhỏ, rõ ràng là Võ Tắc Thiên nhằm vào cục diện của người Đột Quyết ở tái Bắc ngày càng phát triển lớn mạnh mà thiết lập nên. Cũng chính là, một khi trúng cử, rất có khả năng sẽ được ủy thác làm chức sự quan, nhận được sự trọng dụng của triều đình. Điều này đối với nhiều người dân bình thường mà nói, tuyệt đối là một cơ hội để cá nhảy tới cửa Long Môn, do đó tráng sĩ khắp nơi đều lần lượt xoa tay.
Cùng lúc đó, sau khi Lý Hiển trải qua kinh doanh nhiều năm, cũng dần ổn định trở lại.
Mặc dù thủ hạ của y vẫn không có nhân tài xuất chúng gì, nhưng cũng đã chiêu nạp được một lượng thủ hạ, trong triều cũng đã hình thành một số lực lượng.
Đặc biệt là từ sau tin tức triều đình lưu truyền ra, Võ Tắc Thiên có ý đểLý Hiển và Võ gia liên hôn, danh tiếng của Lý Hiển cũng đã được tăng lên. Dù nói thế nào, triều đình hiện giờ vẫn là triều đình của Võ Tắc Thiên. Lý Hiển và Võ gia liên hôn cũng có nghĩa là vị trí Thái tử của y cũng càng được ổn định, sau này sẽ nắm được đại thế, cũng đã ngày càng tốt đẹp hơn.
Cuối tháng 3, sau một trận mưa nhỏ đã gột sạch thành Lạc Dương.
Trời đã tối rồi, cấm đêm cũng đã bắt đầu.
Một chàng thanh niên trong đêm khuya, phóng ngựa như bay dọc theo phố dài.
- Người trước mặt lập tức dừng ngựa, nếu không sẽ bắn.
Từ một con đường khác, xuất hiện một đội tuần binh Võ Hầu, ngăn cản đường đi của thanh niên.
Chàng thanh niên đó mặc áo gấm, trên còn có một mùi thơm thoang thoảng. Y ghìm chiến mã, từ trên ngựa nhảy xuống, liền rút một miếng kim bài từ thắt lưng ra, vẻ mặt tươi cười nói:
- Tại hạ là tân khách của phủ công chúa - Mục Minh Ngọc, đêm nay Công chúa mở pháp hội ở Đại Phúc Tiên tự, tại hạ nhận lời mời của Công chúa, tới tham thiền, có lệnh bài thông hành làm chứng.
Đội trưởng tuần binh Võ Hầu nghe thấy thế, không dám chần chừ, liền hạ lệnh cho tuần binh phía sau thu hồi đao thương.
Công chúa?
Mặc dù công chúa Lý Đường nhiều, nhưng trong thời gian này được gọi là Công chúa lại có thể mở hội khai pháp Đại Phúc Tiên Tự chỉ có một, đó chính là con gái của Võ Tắc Thiên, Thái Bình Công chúa.
Tuy nhiên, y vẫn bước lên phía trước, lấy thẻ bài từ tay người thanh niên đó.
Dưới ánh lửa kiểm tra thật giả, sau đó lại hai tay dâng thẻ bài lại cho Mục Minh Ngọc.
- Thời gian cấm đêm, Mục tiên sinh tốt nhất không nên phóng ngựa ngoài phố, nếu không rất dễ xảy ra hiểu lầm.
Mục Minh Ngọc cực kỳ tuấn tú, trên mặt còn nở nụ cười ấm áp, sau khi nghe thấy lời khuyên can của đội trưởng, liền nói: - Đa tạ nhắc nhở, không phải tại hạ muốn phóng ngựa, thực sự là thời gian cấp bách, bất đắc dĩ mới vi phạm lệnh cấm. Ta sẽ cẩn thận.
- Một khi đã như vậy, xin tiên sinh hãy bảo trọng.
Mục Minh Ngọc nói một tiếng cảm ơn, liền nhảy người lên ngựa rời đi.
Nhìn theo bóng của y, một tuần binh bỗng nhiên nhổ một bãi nước miếng, thấp giọng chửi: - Bộ dạng giống hệt một tướng công, chẳng trách dám vi phạm lệnh cấm đi đêm. (tướng công ở đây ý chỉ nam sủng, mang nghĩa châm chọc).
- Ngươi câm miệng lại cho ta.
Đội trưởng nghe thấy thế, liền kinh hãi.
- Lời này tốt nhất ngươi không nên nói nữa, nếu không sẽ liên lụy tới huynh đệ.
- Đội trưởng, ta chẳng qua là tiện miệng thôi.
- Tiện miệng cũng không được!
Sắc mặt đội trưởng âm trầm, thấp giọng nói: - Sau lưng người ta có Công chúa chống lưng rồi, ngươi là cái gì chứ? Nếu ngươi cũng có khuôn mặt xinh đẹp, nói không chừng sớm đã được làm tướng công rồi. Muốn trách, thì trách cha mẹ ngươi không để lại đủ tiền vốn cho ngươi. Bây giờ, thì câm cái miệng thối của ngươi lại cho ta, nếu còn nói linh tinh nữa, đừng trách ta không khách khí.
Tuần binh nghe thấy thế, liền ngậm miệng lại.
Mà đội trường thì hừ lạnh một tiếng, dẫn theo nhân mã tiếp tục đi tuần ngoài phố.
Đại Phúc Tiên Tự tọa lạc ở phường Tích Đức, nằm ở phía bắc Lạc Hà, ở phía đông đô thành.
Đại Phúc Tiên Tự vốn tên là Thái Nguyên tự, là Võ Tắc Thiên vì nhớ tới mẫu thân của mình, cũng chính là Thái Nguyên Vương kỷ Dương Thị lập lên, vốn tọa lạc ở phường Giáo Nghĩa. Tương truyền, có một hôm Võ Tắc Thiên tới Dương cung, đã nhìn thấy khu Thái Nguyên tự, cảm thấy Thái Nguyên tự này cách cung thành quá xa, không khỏi cảm thấy trong lòng cô liêu, do đó vào năm Vĩnh Long đã di chuyển Thái Nguyên tự tới phường Tích Đức.
Tích Đức phường vốn tên gọi là Du Nghệ phường, trạch viện của danh tướng triều Tùy là Dương Tố cũng tọa lạc ở đây. Trong phường có Trầm Hương đường, phía nam phường chính là Ôn Lạc phường, đi tiếp về phía nam chính là Lạc Hà, phong thủy tốt, cảnh sắc tuyệt đẹp. Tuy nhiên sau khi tộc Dương Tố gia nhập vào Đường đã không còn tồn tại nữa, do đó Võ Tắc Thiên hạ lệnh, bá chiếm nhà của Dương Tố, xây Thái Nguyên tự ở đây.
Ngày mùng 9 tháng 9 năm Thiên Thụ thứ hai, Võ Tắc Thiên xưng Hoàng đế thánh thần, truy phong cha mình làm Vô thượng Hiếu Minh Cao Hoàng đế, mẫu thân mình làm Vô thượng Hiếu Minh Cao Hoàng hậu. Tiếp theo đó Thái Nguyên tự được lấy tên là Đại Phúc Tiên tự, ý đồ xây dựng sánh bằng Đại Phụng Tiên tự ở Long Môn do Đường Cao Tông xây.
Sau đó, Võ Tắc Thiên lại đích thân sáng tác "Đại Phúc Tiên tự phù đồ" và hạ lệnh đại tu chùa chiền.
Ngày nay, trong Đại Phúc Tiên tự có 12000 gian phòng, ngoài ra còn có một tòa lầu tháp cao kiểu lầu các, cao tới 16 trượng, có thể nhìn xuống Thần Đô.
Tòa tháp 16 trượng này tính theo kích thước thời Đường, nếu đổi sang đơn vị đo lường sau này cũng tương đương với khoảng 50m.
Tòa tháp này ở Thần Đô được gọi là tòa tháp cao nhất, trở thành công trình kiến trúc mang tính biểu trưng của Lạc Dương.
Đại Phúc Tiên tự ngày nay đã trở thành chùa chiền của hoàng gia.
Khi Mục Minh Ngọc đến chùa chỉ nghe thấy từ bên trong truyền ra tiếng Phạn, càng thể hiện được vẻ trang nghiêm của nơi đây.
Y cột chặt ngựa lại, đi tới phía trước sơn môn, gõ cửa.
Rất nhanh, sơn môn liền mở ra.
Sau khi Mục Minh Ngọc đưa thẻ bài trong tay vào, liền lách mình đi vào bên trong chùa.
- Công chúa ở đâu?
- Đêm nay Pháp Tàng pháp sư và A Nhĩ Chân Na pháp sư giảng pháp, Công chúa ở lại tháp Thông Thiên bái Phật.
A Nhĩ Chân Na là Sát Đế Lợi Chủng của Gia Thấp Di La quốc, xuất gia từ nhỏ. Sau khi đã thụ giới đủ liền chuyên tâm học luật phẩm, am hiểu thuật chú. Năm Trường Thọ thứ hai, y tới Lạc Dương, chủ trì Thiên Cung tự, đồng thời dịch chín quyển bảy bộ Đà La Ni kinh, danh tiếng lẫy lừng.
Năm Thiên Sách Vạn Tuế, cũng chính là năm công nguyên 695, A Nhĩ Chân Na lại phụng mệnh khan tu chúng kinh mục lục, được Võ Tắc Thiên chú ý tới.
Mục Minh Ngọc nghe tin A Nhĩ Chân Na đang thuyết pháp, liền lộ rõ vẻ tôn kính.
Y đi theo một tên vệ sĩ đi thẳng tới tháp Thông Thiên. Nhìn từ xa, ánh đèn bên ngoài tháp Thông Thiên thắp sáng rực, vô số tăng nhân đang tham thiền niệm Phật dưới tháp Thông Thiên, âm Phạn lượn lờ bay khắp nơi trên bầu trời Đại Phúc Tiên tự, khiến cho người ta cảm thấy trang nghiêm vô cùng.