Chương 205: Lý thị không thể tin
- Cái gì?
Mặc dù Dương Thủ Văn sớm đã có sự chuẩn bị tâm lý, nhưng đối mặt với kết quả như vậy, vẫn cảm thấy kinh ngạc.
Dương Thừa Liệt cười khổ nói: - Có phải thấy ngạc nhiên không? Đường đường Thái tử không đúng, khi đó y vẫn là Lư Lăng Vương, lại có thể làm ra loại chuyện lấy ơn báo oán này? Nhưng thực tế chính là ngày thứ ba của mệnh lệnh, Quân Châu thậm chí toàn bộ đường đông Sơn Nam đều có công văn, còn có hình của tổ phụ con. Tổ phụ con ở Quân Châu, cũng xem như có chút tiếng tăm, mặc dù hình vẽ đó không chính xác, nhưng chỉ cần người có dã tâm, sớm muộn cũng sẽ nhận ra tổ phụ con.
Dương Thủ Văn nghe mà có chút mơ hồ, hồi lâu sau mới lên tiếng: - Sau đó các người đã treo ấn từ quan mà đi sao?
Dương Thừa Liệt nói: - Đi? Đó có lẽ là chạy trốn mới đúng!
Con cũng biết, sau khi tổ phụ con biết mình bị định vào giờ phút đó đã tức giận thế nào. Cả cuộc đời của ông, trong mắt đều không hề có chút gợn nào, tới giờ lại biến thành thích khách. Hơn nữa, còn là bị người được cứu cho là thích khách, ông còn buồn bực thế nào chứ? Khi đó nếu không phải con khóc lớn không ngừng, khiến cho tổ phụ con không đành lòng, không thì ông đã đi tìm Phòng Lăng rồi.
Dương Thừa Liệt cũng nghiến chặt răng lại nói, rõ ràng là trong lòng tức giận.
Dương Thủ Văn cũng đã bình tĩnh trở lại, trong lòng cũng có chút khinh thường Lý Hiển hơn.
Nói thật, Dương Thủ Văn cũng không có thiện cảm gì với Lý Hiển.
Vị Hoàng đế ngu ngốc đoản mệnh trong lịch sử này dường như không để lại chút thành tích nào có giá trị, duy có một điều đáng khen, e rằng chính là cuộc chiến Minh Sa với Đột Quyết. Mà kết quả cuộc chiến Minh Sa lại khiến cho quân Đường thảm bại.
Sở dĩ nói đáng khen e rằng chính là các chuyên gia hậu thế nói. Cuộc chiến Minh Sa là phòng ngự bị động từ thời Đường tới thời kỳ Võ Tắc Thiên chấp chính, chuyển hướng chủ động tấn công. Nhưng bại thì vẫn là bại, quả thực không phải là chiến tích gì, càng không cần nói, y bị vợ và con gái liên thủ giết chết, trên đầu lại còn đội thêm cái mũ xanh nữa.
Yếu đuối, vô năng, ngu ngốc.
Ngoài những thứ đó ra, Dương Thủ Văn thực sự không nghĩ ra Lý Hiển còn có ưu điểm gì.
Còn hiện giờ, ấn tượng của hắn đối với Lý Hiển cũng càng thêm chán ghét.
Dương Thừa Liệt nói: - Sau khi chúng ta chạy trốn về Hoằng Nông, liền tìm tới thúc tổ con.
Nhưng, khi đó Võ gia quyền thế ngút trời, ngay cả Dương gia cũng không dám động tới. Sau khi thúc tổ con biết tin cũng không dám giữ chúng ta lại. Nhưng, Dương gia cuối cùng cũng đã niệm tình thân, thúc tổ con dù trong gia phả đã xóa tên của chúng ta đi, nhưng lại đối xử với chúng ta không tồi. Xương Bình lạnh lẽo, không ai muốn tới đó nhậm chức, thúc tổ con đã âm mưu giành lấy chức Huyện úy, có thể bảo đảm cho cả nhà lớn nhỏ chúng ta, đồng thời cũng có thể cho Dương gia tránh được cái hoạ diệt môn.
Nhìn cũng thấy, Dương Thừa Liệt đối với Hoằng Nông Dương gia dù có chút oán hận, nhưng vẫn có lòng hướng về gia tộc.
Trong đầu Dương Thủ Văn ong ong loạn xạ, nhất thời không biết nên nói thế nào.
Dương Thừa Liệt nói: - Trước khi tổ phụ con bị bệnh qua đời cũng đã từng nói với ta: Lý thị không thể tin được.
Có lẽ Lư Lăng Vương đã có nỗi khổ bất đắc dĩ, nhưng hắn ta đã đổ toàn bộ nguy hiểm lên nhà chúng ta. Ta tuyệt đối không thể tha thứ được, cho nên sau khi kết thúc cuộc chiến Xương Bình, ta đã không muốn tiếp tục ở lại Xương Bình, mà di chuyển tới Huỳnh Dương.
Hủy Tử, bây giờ có lẽ con cũng đã hiểu, vì sao ta lại chọn định cư ở đây rồi.
Không phải ta không muốn hồi phục lại, mà là ta không muốn qua lại với Lý gia, càng không muốn góp sức vì Lý gia.
Sai rồi, sai hoàn toàn rồi!
Kỳ thực, trước đây Dương Thủ Văn cũng đã đoán ra được sở dĩ Dương Thừa Liệt trốn ở Xương Bình khả năng có liên quan tới Võ gia. Nên nhớ, mặc dù Dương thị Hoằng Nông không được liệt vào danh sách năm họ bảy nhà, nhưng cũng có tên tuổi lâu đời ở Quan Lũng. Lịch sử Dương gia, thậm chí còn lâu đời hơn cả Trịnh gia. Nhưng tiếc là từ thời Tùy Đường tới nay, nhân vật xuất chúng của lão Dương gia chỉ có một mình Dương Quýnh.
Không sai, chính là Dương Quýnh - một trong tứ kiệt thời kỳ Sơ Đường.
Dù như vậy, thân là giai cấp tinh anh chủ lưu của thời đại này, nhưng lại không thể không xóa sổ con cháu ra khỏi gia tộc.
Còn Trịnh thị Huỳnh Dương thì lại càng không buồn quan tâm tới sự mất tích của Dương Thừa Liệt.
Điều này không bình thường.
Có thể khiến cho hai đại hào môn nuốt giận, ngoài Võ gia một tay che trời ra, còn có thể là ai chứ?
Chỉ có điều, Dương Thủ Văn vẫn luôn cho rằng nhà mình đã đắc tội với Võ gia, bị Võ gia bức bách, bất đắc dĩ mới lưu lạc tới Xương Bình.
Có thể đoán được.
Dương Thừa Liệt quả thực là vì trốn tránh Võ gia, nhưng đồng thời cũng có phản cảm với hoàng thất Lý Đường.
Cứ như vậy, nỗi hoài nghi tích tụ trong lòng Dương Thủ Văn cũng đều được giải tỏa, hắn cũng bỗng nhiên trở nên trầm mặc hơn.
Theo suy nghĩ của Dương Thừa Liệt, lẽ nào hắn phải cả đời sống trong im lặng?
Dương Thủ Văn thật ra cũng không có quá nhiều dã tâm. Sở dĩ hắn muốn thành danh, nói toạc ra thì vẫn là để thuận tiện trong việc đi tìm Dương Ấu Nương.
Nhưng bây giờ xem ra dường như có chút rắc rối.
- Hủy Tử.
- Vâng?
- Con đang nghĩ gì thế?
Dương Thủ Văn bỗng cười khổ, nhìn Dương Thừa Liệt nói: - Phụ thân, con không biết.
- Con muốn thành danh, muốn tìm được Ấu Nương, ta có thể hiểu được.
Con muốn làm gì thì cứ đi làm. Nhưng ta tuyệt đối không thể đi giao lưu với Lý gia. Bởi vì Lý gia nhà gã phẩm chất quá kém. Bài thơ này, không nên lưu truyền ra, giống như là lão tử ta, trong lòng có ít nhiều oan khuất. Võ Thừa Tự cũng đã không còn nữa, dù trong triều vẫn còn có Võ Tam Tư, nhưng chỉ cần Thánh nhân tại vị, thì sẽ không để y tự do hoành hành.
Hiện giờ, Lư Lăng Vương đã biến thành Thái tử rồi, cũng chứng minh trong lòng Thánh nhân đã có quyết định.
Chuyện năm đó, ta nghĩ không cần có người tiếp tục truy cứu nữa, con làm gì cũng được, nhưng không được cấu kết với Lý gia.
Dương Thủ Văn trầm mặc!
Lát sau, hắn đứng lên khom người vái: - Hài nhi nhất định sẽ ghi nhớ lời dạy của phụ thân.
- Được rồi, muốn làm gì thì cứ làm đi. Nhưng, qua mấy ngày nữa chính là thanh minh rồi, mẫu thân con bây giờ đang được an táng dưới chân núi Quảng Võ, mười mấy năm rồi chúng ta chưa từng tới bái tế. Lần này cũng đúng lúc tới viếng mộ mẫu thân con.
Đúng rồi, nhớ làm mấy bài thơ hay. Mẫu thân con thích nhất là làm thơ, cũng nhân cơ hội tốt này để bà ấy khảo nghiệm một chút thành quả những năm qua.
Dương Thủ Văn hơi sửng sốt, nhưng cũng đã kịp phản ứng lại.
Hôm nay hắn vừa mới nói dối Dương Thừa Liệt là hắn đã nhận được sự truyền thụ của mẫu thân.
Dương Thủ Văn lại một lần nữa hành lễ.- Hài nhi biết rồi.