Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 215: Tam Hoàng quan (5)

Chương 215: Tam Hoàng quan (5)
Phan Đường là ai?
Dương Thủ Văn không biết, cũng chưa từng nghe qua cái tên này.
Tuy nhiên, nhắc tới họ Phan, theo bản năng, hắn nhớ tới lúc ở Quan Thủy các, Phan Hoa bị hắn vạch trần.
Nghe nói, đêm đó Phan Hoa bị trưởng tộc Phan gia sai người kéo về bên ngoài từ đường, dùng loạn côn đánh chết tươi.
Chẳng lẽ người tên Phan Đường này, có liên quan với Phán Hoa?
Hắn vội lui về phía sau, liền nhìn thấy bốn “Ngộ Không” tỏ vẻ sốt ruột, muốn xông ra ngoài.
- Ngộ Không, Bát Giới, đều lui lại cho ta. A nương, thím, trông chừng chúng, đừng để chúng ra ngoài gây phiền phức cho ta.
Dương Thủ Văn còn chưa dứt lời, dưới màn mưa, một thích khách đột nhiên tháo khăn đen che mặt xuống.
Tuổi của y chừng hơn bốn mươi, khuôn mặt ra vẻ bề trên, chỉ có điều trông dữ tợn và đáng sợ.
- Các ngươi hại chết con ta, hôm nay các ngươi phải chôn cùng!
- Con của ngươi tự làm bậy, không thể sống.
- Con ta không thể sống, các ngươi càng không thể sống. Giết cho ta! Giết chết một người, thưởng một trăm lượng!
Trong khoảnh khắc Trịnh Kính Tư nói ra câu: “Tự làm bậy, không thể sống”, Dương Thủ Văn đã biết thật sự hỏng chuyện mất rồi. Ông nói như thế, đâu phải để làm yên chuyện, mà là đổ thêm dầu vào lửa thì có! Con trai chết đi, trong lòng đang đau xót, giờ lại nghe “kẻ thù” nói như vậy, Phan Đường không điên mới là lạ! Thảo nào Trịnh Kính Tư bị giáng chức, sau nhiều năm như vậy, cũng không có dấu hiệu được khôi phục.
Cái miệng thật là…
Dương Thủ Văn thầm kêu khổ, nhưng thương trên tay vẫn không dừng lại.
- Liên hoàn thương!
Hắn quát lên, trong nháy mắt Hổ Thôn đại thương đâm ra hơn mười thương. Bóng thương trùng điệp, hóa thành từng đạo sao bang. Trong khoảnh khắc, tráng hán xông vào trước nhất bị đâm trúng hơn hơn mười thương, trên người gã đầy những lỗ thủng như tổ ong, máu me nhìn thấy ghê người, giãy giụa nằm gục xuống vũng nước bùn.
- Dương Mạt Lỵ, tự bảo vệ cho tốt!
- A lang yên tâm, Dương Mạt Lỵ biết rồi.
Dứt lời, Dương Mạt Lỵ gầm lên giận dữ, thiết chùy trong tay vung lên, “bịch, bịch” đánh trúng hai người.
Ở phái bên kia, nhóm ba người Dương Thừa Liệt tạo thành một tam giác trận, Dương Thừa Liệt đứng phía trước, Tống Bình và Dương Thụy ở hai bên. Mặc dù khí thế không hùng mạnh như Dương Thủ Văn và Dương Mạt Lỵ, nhưng giữ vững vị trí, ngăn thích khách phía bên ngoài.
- Chết này!
Sau khi đá văng một tên thích khách, Dương Thủ Văn liếc nhìn thấy Phan Đường cầm đại đao trong tay, vọt tới mộ bia của mẹ hắn.
- Phan Đường, ngươi dám!
Dương Thủ Văn trợn mắt như muốn rách khóe, lớn tiếng quát.
Mặt Phan Đường đầy vẻ điên cuồng, nhếch miệng cười gằn:
- Tiểu súc sinh, ngươi xem ta có dám hay không!
Vừa nói, y vừa hung hăng vung đao chém vào bia mộ, “keng” một tiếng, tia lửa văng ra…Một đao kia, như chém vào lòng Dương Thủ Văn, khiến hắn không còn giữ được tỉnh táo.
- Phan Đường, ta phải bằm thây ngươi thành vạn đoạn!
- Giết!
Dương Thủ Văn mặc kệ một thanh đao đang bổ về phía lưng mình, vung đại thương chém một tên thích khách ngã nhào. Đồng thời, hắn kêu lên một tiếng trầm đục, phía sau lưng hắn máu tươi bắn lên, nhưng hắn cũng không để ý, xoay người múa thanh Hổ Thôn đại thương trong tay kêu vù vù.
- Độc Long Thổ Tín (Độc long thè lưỡi), chết cho ta!
Đại thương xoay tròn vùn vụt, tạo ra những ảo ảnh.
Tráng hán trước mặt hắn giơ thuẫn lên đỡ, chỉ nghe một tiếng “bốp” thật lớn, đại thương đâm vào tấm thuẫn, tấm thuẫn làm bằng gỗ đặc lập tức vỡ nát. Gã ta chưa kịp né tránh, mũi thương đã tới trước mặt, “phụp” một tiếng, lập tức xuyên vào ngực gã.
Cùng lúc đó, đột nhiên Dương Thủ Văn ném thương về phía trước.
- Mãnh Hổ Ngạnh Ba Sơn, chết này!
Hiển nhiên thích khách đối diện không ngờ Dương Thủ Văn lại đột nhiên bỏ thương, né không kịp, bị hắn huơ tay chém trúng ngực. Đôi tay thoạt nhìn thon dài, mảnh dẻ, nhưng rất mạnh mẽ, chém trúng giữa ngực thích khách. Gã hét lên một tiếng, lập tức bay ra ngoài, trên ngực xuất hiện một cái lỗ nhỏ, có thể thấy được bằng mắt thường. Giờ phút này, trông Dương Thủ Văn như một con hổ đang lên cơn điên,
Mặc dù thấy thích khách đối diện vung thương đâm tới, hắn không tránh, cũng không đón đỡ.
Trong nháy mắt mũi thương sắp đâm trúng người hắn, đột nhiên hắn xoay người bước tới, khi trường thương gần như dán sát thân thể hắn mà sượt qua, hắn liền vọt tới áp sát vào người đối phương.
- Thương Hùng Ngạnh Tễ Thiếp Thân Kháo! (tên chiêu thức, đại ý: Lách qua mũi thương mạnh, áp sát đối thủ)
Hắn đảo người, hung hãn đánh vào người đối phương, khiến thích khách kia hộc máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
- Hủy Tử, cẩn thận!
Phía sau vang lên tiếng hô của Trịnh Kính Tư, nhưng Dương Thủ Văn bỏ ngoài tai.
Mắt hắn chỉ nhìn chằm chằm Phan Đường, một thanh trường thương từ phía sau hắn thình lình đâm tới, trúng ngay bắp đùi của hắn.
Chân Dương Thủ Văn rũ xuống, quỳ một chân trên mặt đất, lại thuận tay nhặt một thanh trường đao ở dưới đất, trở tay chém vào cán thương, khiến cây thương bị đứt thành làm hai khúc. Giơ tay nắm lấy một đầu đoạn thương gãy, hắn hét to một tiếng, rút nó ra khỏi bắp đùi.
- Chết này!
Thân hình xoay chuyển trong nước bùn, khi đứng lên, đoạn thương trong tay Dương Thủ Văn đã đâm xuyên người tên thích khách.
- Hủy Tử!
Dương Thừa Liệt thấy vậy, không kìm được cơn thịnh nộ.
- Dương Mạt Lỵ, tới giúp a lang của ngươi!
Vừa nói, ông ta vừa lao tới chỗ Dương Mạt Lỵ.
Dương Mạt Lỵ đã sớm không kìm nén được, liền hét lớn một tiếng, rồi nhanh như gió nhảy vào trong màn mưa.
Thiết chùy múa ào ào, những thích khách ùa tới trước mặt Dương Mạt Lỵ, hầu như không ai địch nổi một chiêu của gã. Kẻ nào dám đối mặt lập tức bị giết, chùy đập vào là chết tươi. Trong chớp mắt, Dương Mạt Lỵ đã lao tới bên cạnh Dương Thủ Văn. Gã vừa định nâng Dương Thủ Văn lên, lại bị hắn chụp lấy một thiết chùy trong tay, nhằm về phía Phan Đường mà ném.
Lúc này Phan Đường đã chém mấy đao, trên bia mộ hiện rõ những vết đao chém.
Khi y lại giơ đao lên định chém tiếp, chợt nghe có người kêu lên:
- Phan Đường, tránh đi!
Y vội quay đầu lại nhìn, thiết chùy đã tới trước mặt.
“Bốp” một tiếng, thiết chùy đập mạnh vào mặt Phan Đường, lập tức mặt y đầy máu, ngáp ngáp ngã trên mặt đất.
- Dương Mạt Lỵ, một tên cũng không buông tha!
Dương Thủ Văn kêu lên, lập tức mặc kệ Dương Mạt Lỵ, cắn răng phóng người lên, thân hình cong như cây cung trên không trung, hai tay đưa ra phía trước.
- Diêu Tử Song Bão Trảo! (cặp móng vuốt của diều hâu)
Bất chấp đao đối phương chém về phía vai mình, hai tay hắn túm chặt cổ đối phương, thân hình ngửa ra sau, chẳng những hóa giải đòn đánh của đối phương, mà còn đánh bay tên thích khách kia ra ngoài. Lúc rơi xuống đất, tên thích khách không kêu được một tiếng, trong nháy mắt ném gã ta đi, Dương Thủ Văn đã bẻ gãy cổ gã…
Trong tay Dương Mạt Lỵ chỉ còn một thiết chùy, nhưng sức chiến đấu của gã không hề giảm sút.
Nghe tiếng thét ra lệnh của Dương Thủ Văn, gã cũng hét lớn, liền đoạt lấy tấm thuẫn trong tay một tên thích khách, rồi trái thuẫn phải chùy, tung hoành như vào chỗ không người.
Đám thích khách có khoảng năm mươi mấy tên.
Nhưng chỉ trong thoáng chốc, đã gần bốn mươi tên ngã trong vũng máu.
Cùng lúc đó, Dương Thừa Liệt cũng lao ra ngoài đình.
Bốn con chó Ngao cũng chạy theo ông ta, khí thế hung mãnh, tàn bạo.
Tương truyền, trên người chó Ngao của người Đột Quyết có dòng máu chó sói, Tuy bốn Ngộ Không không to lớn, nhưng hành động theo mẹ chúng – con Bồ Đề hung ác và tinh nhanh. Chúng theo sát Dương Thừa Liệt, hễ Dương Thừa Liệt ngăn một thích khách, bốn con chó Ngao liền xông tới trợ lực. Một người, bốn chó, phối hợp với nhau một cách ăn ý, trong chớp mắt đã giết chết ba người.
Hiển nhiên đám thích khách rất hoảng sợ, thấy bọn Dương Thủ Văn chém giết như điên cuồng, không kìm nổi cùng kêu lên, quay đầu bỏ chạy.
Tống Bình và Dương Thụy cũng đã lao tới.
Tống Tam Lang cũng chụp lấy một cây trường thương, lao ra ngoài đình.
Dương Thủ Văn đoạt lấy một thanh đao, chém ngã một thích khách. Chỉ có điều, trên người hắn đã bị nhiều vết thương, phản ứng cũng trở nên hơi chậm chạp. Khi một thích khách xông tới, cầm xiên đâm về phía hắn, hắn đã không còn kịp né tránh.
Ngay khi cái xiên thép của tên thích khách sắp đâm vào người Dương Thủ Văn, chợt một tiếng ưng lanh lảnh từ trên cao vọng tới, con Hải Đông Thanh từ trong màn mưa lao xuống, đôi vuốt ngọc bấu trên đầu tên thích khách, rồi nó thò đầu mổ một phát, kéo tròng mắt tên thích khách ra ngoài.
Dương Thủ Văn liền vung đao lên, chém bay đầu tên thích khách.
Cảm thấy tâm trí trở nên mơ hồ, hắn bước nhanh tới trước mấy bước, thấy bia mộ của mẹ ở phía trước, liền không kìm nổi, vứt đao chạy tới, ôm lấy bia mộ.
Bất kể như thế nào, cũng không thể để bia mộ của mẫu thân bị hư hại lần nữa.
Ý nghĩ đó vừa lóe lên trong đầu Dương Thủ Văn, lập tức thân thể hắn rũ xuống trước bia mộ.
- Hủy Tử!
- A lang!
Tiếng hét thất thanh của Dương Thừa Liệt vang lên bên tai hắn.
Còn có tiếng gào thét của Dương Mạt Lỵ…Mẫu thân đừng sợ, con ở chỗ này, tuyệt đối sẽ không để mộ phần của mẫu thân bị hư hại nữa…

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất