Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 214: Tam Hoàng quan (4)

Chương 214: Tam Hoàng quan (4)
Tiếng sấm vang rền, những tia chớp bạc liên tục lóe lên như đàn rắn nhảy múa.
Mưa càng lúc càng to, như trút xuống từ Ngân Hà.
Dương Thủ Văn ngồi ở cửa đình hóng mát, nhìn mưa rơi tầm tã ngoài đình, ngây người không động đậy, không biết đang suy nghĩ gì.
Tống thị và Dương thị cùng những người khác tụ tập trước tấm bia đá, cười nói trò chuyện.
- Mưa lớn quá!
Trịnh Kính Tư và Dương Thừa Liệt đứng hóng mát ở một cửa khác nhìn về phía ngôi mộ cách đó không xa.
Trịnh Kính Tư nói:
- Tiết Vũ Thủy năm nay mưa cũng không lớn như vậy! Tiết Hàn Thực năm ngoái mưa cũng không lớn.
- Đúng vậy.
Dương Thừa Liệt đáp.
Chỉ có điều, ông ta có vẻ không được yên lòng, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía Dương Thủ Văn ở bên kia.
Kết cấu của Phán Quy Đình không giống lắm với những ngôi đình hóng mát khác. Đây không phải loại đình hình tròn, tứ phía gió lùa, mà là hình chữ nhật, chỉ hai cửa ra vào, hai bên là tường xây bằng đá tảng, phía trên là nóc nhà hình tam giác.
- Văn Tuyên, năm đó ngươi…Ta vẫn rất hiếu kỳ về điều đó, cả Thập Cửu lang cũng vậy, nhưng không dám hỏi.
- Nếu ngươi thấy tiện thì đã nói, không tiện thì thôi. Ta chẳng qua là thấy tò mò, năm đó đang yên lành, vì sao ngươi lại mai danh ẩn tích.
- Năm đó, ta gặp phải một vấn đề.
Dương Thừa Liệt đáp, ánh mắt đột nhiên trở nên chăm chú, nhìn về phía trước đình.
Chỉ trên con đường núi bao phủ bởi cơn mưa tầm tã, đột nhiên xuất hiện một đám người, chạy như bay về phía bên này.
Trong lòng chợt giật mình, Dương Thừa Liệt trở tay đẩy mạnh Trịnh Kính Tư vào trong đình, rồi lập tức rút Đoạn Long bảo đao ra.
Dương Thừa Liệt còn chưa dứt lời, đã thấy từ trong đám người kia, có hai người tách ra, nửa quỳ dưới mưa, lấy cung tên ra, lập tức bắn về phía ông ta.
Đao trong tay Dương Thừa Liệt vung lên, “chát, chát”, đánh bay hai mũi tên.
Dương Thủ Văn chợt tỉnh táo lại, đưa tay cầm lấy túi thương bên người.
Một tay hắn nắm chặt cán thương, một tay giữ túi thương, thanh Hổ Thôn đại thương lập tức được rút ra.
Hai tráng hán mặc giáp da lao tới lối vào đình, Dương Thủ Văn đứng bật dậy, bước tới trước một bước, rùn thấp người xuống, dáng như chuẩn bị bắn cung, lạnh lùng nói:
- Vô hồi thương, thương vô hồi!
Hổ Thôn đại thương đâm ra, phát ra tiếng gió vù vù.
Mũi thương xé gió, đâm xuyên màn mưa, mạnh mẽ đâm vào người một đại hán.
Đại hán còn chưa kịp rú lên thảm thiết, Dương Thủ Văn đã bước tới trước một bước, rút thương ra, để lại trên người đại hán đó một cái lỗ, xoay người lại, một thương lại đâm ra.
- Dương Mạt Lỵ, giúp cha ta!
Một tay Dương Mạt Lỵ vốn đang cầm một cái bánh nhân thịt, một tay cầm nắm cơm, ăn ngon lành.
Nghe tiếng gọi của Dương Thủ Văn, gã há miệng ra, tọng cả nắm cơm lớn vào, rồi cầm lấy cặp thiết chùy bên người, lập tức lao tới bên kia đình.
- Đại a lang, Dương Mạt Lỵ đến đây!
Miệng còn nhồm nhoàm nắm cơm, gã nói nghe không rõ ràng.
Đúng lúc này, một mũi tên bắn tới, trúng cái bánh trong tay gã, lập tức cái bánh nát bét, khiến Dương Mạt Lỵ giận tím mặt.
Dương Mạt Lỵ rất dễ tính, nhưng không có nghĩa là gã không biết tức giận.
Ngươi đánh ta, mắng ta cũng đều được, nhưng nếu ngươi phá hỏng đồ ăn của ta, thì là kẻ thù không đội trời chung của ta!
- Trả bánh nhân thịt cho ta!
Dương Mạt Lỵ rống lên, cơm trong miệng văng ra tung tóe.
Một tay gã vung thiết chùy về phía trước, “keng” một tiếng, đập gãy thanh cương đao trong tay một thích khách, tay kia nện thiết chùy đánh “bốp” lên đầu một thích khách khác.
- Trả bánh cho ta, trả bánh cho ta!
So với một năm trước, khi mới vào Dương gia, Dương Mạt Lỵ lại cao hơn được một chút, tuy nhiên sức mạnh của gã lại càng tăng lên đến mức đáng sợ. Trước kia, Dương Thủ Văn còn có thể đấu ngang tay với gã, nhưng hiện giờ Dương Thủ Văn đã không còn là đối thủ của gã.
Nếu hắn và Cát Đạt liên thủ, thì còn có thể giằng co với Dương Mạt Lỵ được một lát.
Nhưng nếu một chọi một, chẳng bao lâu sẽ bại.
Mặt Dương Mạt Lỵ đầy vẻ phẫn nộ, đôi thiết chùy trong tay tung hoành ngang dọc. Trong chớp mắt, ba tên thích khách đã ngã xuống bên ngoài đình, người thì vỡ đầu, người thì gãy xương, nát thịt. Lúc này, Dương Thừa Liệt cũng chém một thích khác ngã xuống.
- Văn Tuyên, chuyện gì thế này?
Trịnh Kính Tư ôm Trịnh Kiền, tránh sau tấm bia.
Dương Thừa Liệt vung Đoạn Long bảo đao ngăn một thích khách lại, lớn tiếng đáp:
- Ta không biết, vì sao lại nhiều thích khách như vậy.
- Các ngươi là ai, ta là…
Trịnh Kính Tư đứng lên, muốn nói rõ môn hộ của mình.
Một mũi tên bay tới, cũng may là Dương Thụy nhanh tay lẹ mắt, lập tức xô ngã Trịnh Kính Tư.
- Nhập Cửu thúc, đừng đứng lên, coi chừng cung tiễn thủ!
Gã vừa nói xong, liền chạy về phía Dương Thủ Văn.
Tống thị sợ tới mức mặt mày tái mét, vội kêu lên:
- Nhị lang, mau trở lại!
Nhưng lúc này Dương Thụy đã chạy ra ngoài đình, nhặt một thanh đại đao bên cạnh một thích khách.
- Nhị lang, quay lại!
Lúc này Dương Thủ Văn đang bị ba tên tráng hán bao vây, thấy Dương Thụy chạy tới, cũng rất sợ hãi, liền quát to.
Một thích khách chạy tới ngoài đình, thấy Dương Thụy, liền vung thương đâm tới.
Lúc này Tống Bình cũng chạy ra, nhặt một cây thương trên mặt đất, lao tới chắn trước người Dương Thụy, “choang” một tiếng”, chém bật cây thương kia.
- Đáng chết!
Dương Thủ Văn giận dữ quát lên, đại thương rung lên, “vụt” một tiếng, đâm tới.
Tốc độ cú đâm này của hắn rất nhanh, đến mức tạo ra tàn ảnh. Cương khí từ cây thương cuốn theo cả nước mưa, “phụp” một tiếng, liền chui vào ngực một tráng hán. Tuy nhiên, tên đó cũng hung hãn không sợ chết, đao trong tay bay mất, liền đưa hai tay chụp lấy thương.
- Đà loa thương (thương xoay tròn) !
Dương Thủ Văn thấy vậy, cũng không hoảng hốt, tay tăng thêm sức lực, cây thương lập tức xoay tròn.
Sức mạnh to lớn làm người kia bị tét hai tay, vết thương ở ngực mở rộng thành một lỗ toang hoác.
- Dương Mạt Lỵ, canh giữ ở cửa vào, cha mau đi giúp Nhị lang!
Vừa nói, Dương Thủ Văn vừa xoay người, hai tay cầm thnah đại thương, dồn sức vung mạnh lên, thi thể tên tráng hán kia lập tức văng ra ngoài.
Cùng lúc đó, Dương Thừa Liệt cũng kịp phản ứng, nhẹ nhàng phóng tới phía bên kia.
Dương Mạt Lỵ là một thiếu niên vai rộng eo thon, thể trạng cường tráng, không hề thua kém người trưởng thành. Một mình gã đứng ở lối vào, đã đủ khiến đám thích khách không thể tiến vào. Nếu Dương Thừa Liệt tới chỗ Dương Mạt Lỵ, thì thật sự là tác dụng cũng không lớn lắm, thà rằng ông ta trấn giữ ở phía khác.
Dương Thừa Liệt tới chỗ Dương Thụy và Tống Bình, áp lực lên hai người liền giảm mạnh.
- Mọi người ẩn nấp cho kỹ, đừng chạy lung tung.
Lúc này, Dương Thủ Văn đã đánh tới chỗ Dương Mạt Lỵ.
Hai mũi tên bay tới, “chát” một tiếng, Dương Thủ Văn liền vung thương đánh bay một mũi, nhưng lại bị mũi tên kia bắn trúng cánh tay.
Hắn hừ một tiếng, trở tay rút mũi tên ra, trong nháy mắt, máu tươi liền nhuộm đỏ cả ống tay áo.
- Những tên này là ai?
Dương Thủ Văn đưa mắt liếc nhìn, thấy đối phương có tới năm, sáu chục người, khiến hắn thầm kinh hãi.
- Ta không biết!
Ở phía bên kia, Dương Thừa Liệt quát lên.
Đúng lúc này, từ trong đình, nghe có tiếng Trịnh Kính Tư hét lên giận dữ:
- Phan Đường, ngươi muốn khơi mào chiến tranh giữa hai nhà Phan Trịnh sao?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất