Chương 219: Bẩm báo lên trên (trung)
Thượng Quan Uyển Nhi ngâm mình trong hồ nước, làn nước mơn trớn đến ngực nàng.
Nàng bước chậm trong hồ và đi đến đằng sau lưng Võ Tắc Thiên rồi nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của bà.
Hơi nước bao phủ toàn bộ căn phòng và cũng làm ướt mái tóc của bà, khiến chúng dính đét vào người.
- Lục Lang là người có tài nên khó trách y có chút cứng đầu.
- Có tài?
Võ Tắc Thiên cười lạnh một tiếng:
- Hắn tinh thông nhạc luật, giỏi ca múa nhưng lại là một người không có trí, làm sao có thể sánh được với Hoài Anh.
Thượng Quan Uyển Nhi suýt chút nữa là nói rằng cái tên Trương Xương Tông kia chính là một tên tiểu nhân được sủng ái mà kiêu căng, ngạo mạn.
Lúc này rõ ràng là Võ Tắc Thiên không được vui lắm, đối với bà mà nói, hai huynh đệ Trương Xương Tông mặc dù rất khôi ngô tuấn tú, có thể giúp bà thư giãn tinh thần, thoải mái đầu óc nhưng nếu như đem so sánh với Địch Nhân Kiệt thì rõ ràng là không xứng. Kể từ khi bà đăng cơ đến nay, những việc mà bà phải dựa vào Địch Nhân Kiệt là quá nhiều.
- Hả?
Thượng Quan Uyển Nhi sau khi nghe xong những lời này của Võ Tắc Thiên thì đột nhiên mỉm cười.
- Ngươi cười cái gì vậy?
- Chỉ là đột nhiên Uyển Nhi nhớ đến một chuyện cho nên không kìm nổi mà bật cười.
- Chuyện gì? Mau nói ra cho Trẫm vui lây chút nào?
Thượng Quan Uyển Nhi cười cười đáp lại:
- Vài ngày trước, Uyển Nhi có nhận được một mật báo của Tiểu Loan Đài.
- Hả?
- Chính là mật báo của Tiểu Loan Đài Huỳnh Dương gửi về, nói rằng có một chàng thanh niên tên là Dương Thủ Văn, tại Quan Thủy Các ven hồ Động Lâm có đấu thơ với con cháu của Phan gia – một gia tộc quyền thế địa phương, kết quả là khiến cho đám người kia tức đến mức nổ máu mắt. Lúc đó hắn có nói rằng: Thơ ca, tiểu đạo nhĩ, giống như vị lão huynh đây để làm được bài thơ này phải trả giá bằng 3 lít máu, thiên hạ này huynh chính là người đầu tiên đó… Vừa nãy Uyển Nhi nghe Đại Gia nói rằng, giỏi ca múa nhưng không có chí khí… nếu như đem so sánh với câu nói của Dương Hủy Tử thì có sự giống nhau đến mức kỳ lạ, thần đang tự hỏi nếu như Trương Lục Lang mà cũng nghe được câu nói này liệu có tức đến mức nôn ra máu hay không?
Võ Tắc Thiên nghe xong thì có chút sửng sốt rồi bật cười ha ha thành tiếng.
- Phan thị Huỳnh Dương từ thời Phan Nhạc tới nay chưa có một nhân tài nào, hôm nay lại xuất hiện một người nôn ra ba lít máu, coi như là cũng có chút tiền đồ.
Bà nói xong liền quay sang hỏi Uyển Nhi:
- Nhưng Trẫm thực sự rất hiếu kỳ rất muốn nghe, hắn đã làm ra bài thơ nôn máu như thế nào?
Thương Quan Uyển Nhi cười lạnh một tiếng rồi đáp lại:
- Đại Gia chớ có cất nhắc tên đạo văn này, sau này Uyển Nhi mới biết được rằng bài thơ mà người của Phan gia làm ra lại chính là đi ăn trộm của một người khác.
- Hả?
- Cũng không biết người này từ chỗ nào mà nghe được bài thơ của Hạ Tri Chương… thần đoán rằng bài thơ này Hạ Tri Chương cũng không có truyền ra ngoài, cho nên kết quả là, trong cuộc thi làm thơ với Trịnh thị Huỳnh Dương thì người này lại lấy ra thi, khiến cho con cháu của Trịnh gia phải kinh sợ.
- Sao lại là một tên đạo văn?
Võ Tắc Thiên nghe xong, khuôn mặt liền trầm ngâm luôn:
- Thơ của Hạ Quý Chân thực sự là tao nhã thanh lịch thoát tục, ta đoán lúc đó con cháu của Trịnh gia nhất định là rất khó mà đối đáp lại được.
- Vâng, vốn dĩ mọi người nghĩ rằng Trịnh gia lần này đã thua một trận thảm hại rồi nhưng…. Thật là không ngờ, không biết từ đâu lại chui ra tên tiểu tử Dương Thủ Văn đó.
Nhắc tới quả là trùng hợp, Dương Thủ Văn có quan hệ họ hàng với Trịnh gia. Hắn có mặt ở Huỳnh Dương là vì đến tìm cha, kết quả là vô tình rơi vào cuộc đấu đá của hai thế gia. Lúc đó hắn đã làm ba bài “Liễu chi từ”, nội dung chính là tình cảm nhớ nhung của cha hắn sau khi cha mẹ của hắn âm dương cách biệt.
Nếu như so sánh về phong cách thì bài thơ đó thực sự không sao sánh được với bài thơ kia của Hạ Quý Chân.
Nhưng lại là một bài thơ tràn đầy tình thân, ý vị sâu xa mà chân thành….. Thật không ngờ phụ thân của hắn - Dương Thừa liệt lại là một người đàn ông si tình đến vậy, bài thơ cũng coi như là một giai thoại.
- Đợi chút!
Võ Tắc Thiên đột nhiên đưa tay ra sau đó thì quay đầu lại nhìn Thượng Quan Uyển Nhi.
- Uyển Nhi, hai cái tên Dương Thừa Liệt và Dương Thủ Văn, tại sao Trẫm lại cảm thấy rất quen tai?
Bà đưa tay lên, vỗ nhẹ vài cái vào trán của mình.
Một lúc sau khuôn mặt của bà đột nhiên sáng lên, có vẻ như bà đã nhớ ra điều gì đó:
- Đúng rồi, ta nhớ rồi, vị công thần trong trận chiến Xương Bình không phải là Dương Thừa Liệt hay sao? Hình như người này chính là huyện úy Xương Bình, sau đó không biết vì sao mà lại không có người trình báo công lao của ông ta, điều này khiến cho Trương Nhân Đản rất bất mãn, trước khi đi nhận chức, Trương Nhân Đản có viết một bản mật báo trình lên cho Trẫm…. Đúng rồi, lúc đó Trẫm còn sai người phong thưởng cho Xương Bình. Ông ta không phải là vẫn đang ở U Châu hay sao, tại sao bây giờ lại xuất hiện ở Huỳnh Dương?
Nghe xong trên mặt của Thượng Quan Uyển Nhi lộ ra một nụ cười.
Thành công!
Cuối cùng thì nàng đã thành công trong việc chuyển sự chú ý của Võ Tắc Thiên sang Dương Thừa Liệt.
Nhưng Thượng Quan Uyển Nhi vẫn tỏ ra khá mù mờ, không hiểu cho lắm:
- Có chuyện này sao? Uyển Nhi không biết!
- À, khi xảy ra chuyện này thì khanh còn đang ở Trường An, không biết cũng là chuyện bình thường.
- Uyển Nhi cũng không biết cả chuyện công lao của Dương Thừa Liệt bị người khác giấu đi, nhưng theo như trình báo mật thám ở Xương Bình của Uyển Nhi thì sau trận chiến Xương Bình, con trai của Dương Thừa Liệt vì chuyện một nô tì đã cùng lớn lên với hắn bị bắt cóc cho nên đã cùng với một người Hồ đi đến vùng tái bắc truy kích phản quân, còn Dương Thừa Liệt thì được người của Trịnh gia đến đón, bởi vì dù sao thì ông ta cũng là con rể của Trịnh gia.
- Có cả chuyện này nữa hay sao?
- Đúng vậy, sau khi Uyển Nhi nhận được mật báo còn đặc biệt phái người đi điều tra ngọn ngành về Dương Thừa Liệt.
- Chuyện như thế nào?
- Nói đến đây thì chuyện này cũng khá thú vị, nếu như không điều tra thì Uyển Nhi còn không biết rằng ngày trước Dương Thủ Văn chính là Tả phụng thần vệ Bị thân.
- Tả phụng thần vệ bị thân?
Võ Tắc Thiên đứng phắt dậy, khuôn mặt tỏ ra vô cùng ngạc nhiên.
Đúng lúc này bên ngoài cửa chợt có cung nữ bẩm báo:
- Đại Gia, Ngũ Lang dẫn theo Lục Lang đến, đang ở bên ngoài cầu kiến Đại Gia, nói rằng muốn thỉnh tội với người.
Nếu như là trước kia thì Võ Tắc Thiên nhất định sẽ vui mừng mà tiếp kiến.
Tuy nhiên vào lúc này đây bà đã bị Thượng Quan Uyển Nhi dẫn dụ vào một vở kịch thú vị cho nên bà làm gì có hứng thú nào mà đi gặp Trương Dịch Chi hoặc là Trương Xương Tông gì đó?
Không những không muốn gặp mà vừa nghe thấy tên hai người này Võ Tắc Thiên còn cảm thấy bực mình.
- Nói lại với họ rằng, hôm nay Trẫm không muốn gặp hai người họ…. Bảo với Trương Dịch Chi dẫn Trương Xương Tông quay về đi, rồi bảo Trương Xương Tông đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm.
- Vâng!
Cung nữ vội vàng lui ra ngoài, còn Võ Tắc Thiên thì vô cùng hào hứng:
- Khanh nói như vậy, đột nhiên Trẫm hình như đã có chút ấn tượng với người này.
Dương Thừa Liệt, Tả phụng thần vệ Bị thân…. Trẫm nhớ ra rồi, chẳng phải là Dương Văn Tuyên người mà đã cưới tài nữ của Trịnh gia hay sao?
Thượng Quan Uyển Nhi nghe xong liền tỏ ra kinh ngạc.
- Thánh nhân cũng biết người này hay sao?
- Thì ra là ông ta!
Võ Tắc Thiên nghe xong mà phá lên cười, rồi khẽ lắc đầu:
- Tiểu tử to gan họ Dương của Phụng Thần vệ.
Nhớ năm đó tiểu tử này đúng là một tên to gan lớn mật! Trẫm vẫn còn nhớ rằng, năm đó Lam Điền xảy ra nạn trộm cướp thổ phỉ, Tiết Nột phái người vào cung cầu viện. Lúc đó Tiên hoàng liền phái 10 vị bị thân qua đó, nhưng không ngờ khi màn đêm buông xuống kẻ trộm liền lẻn vào trong huyện thành Lam Điền, còn tên tiểu tử to gan họ Dương kia lại dám một mình đấu với 7-8 tên kẻ trộm, kết quả là người bị trúng hơn 10 nhát đao, suýt chút nữa là chết ngay trong huyện thành Lam Điền.
Sau khi người này tỉnh lại thì liền lén lút chạy ra khỏi huyện nha, ngồi ăn uống no say một bữa ở quán rượu bên ngoài.
Nếu không phải sau đó Tiết Nột tìm được ông ta, nói không chừng ông ta còn bị người khác hãm hại… Vì thế, sau khi ông ta quay trở về, Tiên hoàng liền hỏi ông ta: “Khanh bị thương nặng như vậy, tại sao còn dám chạy ra ngoài uống rượu, lẽ nào không sợ chỉ một chút bất cẩn thì sẽ chết luôn sao?”
- Khanh đoán xem tên tiểu tử kia trả lời như thế nào?
Ánh mắt của Thượng Quan Uyển Nhi lộ ra vẻ mê muội.
Nàng khẽ đáp lại:
- Dựa theo lời của Đại Gia, lúc đó Uyển Nhi còn đang ở Dịch Đình thì làm sao có thể biết được?
- Ha ha, thật không ngờ tên tiểu tử này lại trả lời Tiên Hoàng rằng: y sợ ngộ nhỡ chết đi mà không uống được rượu thì chi bằng trước tiên cứ uống một trận cho đã.
Đang nói thì Võ Tắc Thiên đột nhiên mỉm cười.
Trong tiếng cười của bà vừa có sự bình thản của ngày xưa vừa có được niềm vui thực sự.
Trên khuôn mặt với những đường nét sắc sảo và mặn mà hiện lên một chút hoài niệm, bà tự lẩm bẩm:
- Khi đó, đúng là rất thú vị!