Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 220: Bẩm báo lên trên (hạ)

Chương 220: Bẩm báo lên trên (hạ)
Thượng Quan Uyển Nhi không nói gì thêm.
Khi nào nên nói, khi nào nên im lặng, đối với Thượng Quan Uyển Nhi, một người khi mà vừa được sinh ra không lâu, phụ thân Thượng Quan Uyển Nghi vì đắc tội với Võ Tắc Thiên mà bị giết chết, còn bản thân và mẹ thì bị bắt vào trong Dịch Đình, cộng thêm 14 năm sống trong cung thì đây chính là một kỹ năng sống nhất định phải nắm vững.
Nàng có thể nhận ra được rằng, lúc này tâm trạng của Võ Tắc Thiên đang rất tốt.
Nếu như đổi lại là một người khác, nói không chừng sẽ nhân cơ hội này mà đưa ra yêu cầu, đòi hỏi ưu đãi.
Nhưng đổi với Thượng Quan Uyển Nhi, một người được Võ Tắc Thiên vô cùng yêu mến thì nàng lại nhận thức được rằng trong lúc này đây, hành động tốt nhất chính là duy trì sự im lặng, không đựơc quấy rầy hồi ức của Võ Tắc Thiên.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve bờ vai của Võ Tắc Thiên, rồi đưa tay ra, khẽ vén mái tóc đã bị ướt trước trán.
- Không sai!
Võ Tắc Thiên đột nhiên như bừng tỉnh:
- Trẫm nhớ rằng tên tiểu tử to gan họ Dương kia sau đó đã lấy tiểu nương tử xinh đẹp nết na của Trịnh gia, nhưng vì đắc tội với người khác cho nên đành phải dẫn theo con gái của Trịnh gia rời khỏi Trường An. Lúc đó người này đã đi đến đâu? Nhất thời có một vài chuyện mà Trẫm không thể nào nhớ ra được.
- Quân Châu!
- Ồ, đúng vậy! Lúc đi, người này ít nhất vẫn còn là một giáo úy… tại sao sau này lại chạy đến Xương Bình?
- Cái này…. Uyển Nhi không rõ lắm.
- Ừ, khanh nói tiếp đi!
- Nói gì ạ?
- Chính là chuyện của hai cha con Dương gia? Trẫm rất muốn nghe!
- Chuyện này…
Khuôn mặt của Thượng Quan Uyển Nhi lộ ra vẻ do dự, ngay lập tức bị Võ Tắc Thiên nhận ra.
- Làm sao vậy?
- Thực ra, sau đó thì cũng không có chuyện gì cả, hiện tại Dương Thủ Văn đang bị trọng thương phải nằm liệt giường, hôn mê bất tỉnh.
- Xem khanh đang nói kìa, lúc trước chẳng phải là đang rất tốt hay sao, tại sao đột nhiên trong chốc lát, câu chuyện lại thành ra Dương Thủ Văn bị trọng thương hôn mê bất tỉnh?
Lòng hiếu kỳ của Võ Tắc Thiên càng ngày càng lớn, bà trầm giọng:
- Rốt cuộc thì đã xảy ra chuyện gì vậy, khanh hãy nói cho Trẫm nghe xem nào!
- Dựa vào mật báo ngày hôm nay của bổ khuyết Huỳnh Dương, sau khi Dương Thủ Văn rời khỏi Quan Thủy Các thì liền đi đến thôn nhỏ ở chân núi Thạch Thành. Đại Gia cũng biết đó, Dương Thừa Liệt là con rể của Trịnh gia, nhưng không biết vì sao lại không quay về quê nhà mà lại chạy đến nương nhờ Trịnh thị, nhưng Trịnh thị cũng không tệ, em vợ của Trịnh Linh Chi, hiện tại đang là giáo úy Hà Nam đã sắp xếp chỗ ở cho họ ở chân núi Thạch Thành.
- Ừ, khanh nói tiếp đi!
- Dương Thủ Văn và Dương Thừa Liệt sau khi gặp mặt nhau thì cũng không có chuyện gì đặc biệt cả.
Nhưng Phan Gia Tử sau đó lại bị tộc trưởng Phan thị dùng gậy đánh cho tới chết ở trước từ đường….. Cũng chính vì nguyên nhân này mà Hạ Quý Chân mới không đến gặp Phan gia để gây rắc rối. Sau đó, Dương Thủ Văn tu sửa đình viện, còn làm một bài văn. Bởi vì yêu thích sự thuần khiết, cao thượng của bài văn này cho nên Uyển Nhi đã cố tình đọc thuộc nó.
- Thằng nhóc đó mới có 17 tuổi, thì làm sao có thể làm ra được những bài văn cao thượng được cơ chứ?
Hiển nhiên là Võ Tắc Thiên không quá tin vào câu chuyện này, bà lạnh lùng cười đáp lại.
- Bài văn này rất hay, dù sao thì Uyển Nhi cũng cảm thấy rất tuyệt.
- Thật sao?
Võ Tắc Thiên quay đầu lại nhìn Thượng Quan Uyển Nhi:
- Nếu như Uyển Nhi đã nói như vậy, vậy thì Trẫm rất muốn nghe.
- Dạ!
Trượng Quan Uyển Nhi buông tay khỏi bờ vai của Võ Tắc Thiên, vòng qua người của bà rồi đứng ngay trước mặt.
- Thủy lục thảo mộc chi hoa, khả ái giả thậm phiền. Tấn đào uyên minh độc ái cúc. Tự nhập đường dĩ lai, thế nhân thịnh ái mẫu đan.
Đại ý: hoa lưỡng cư xinh đẹp tươi tốt. Đào Uyên Minh thời Tần chỉ yêu hoa cúc, nhưng bắt đầu từ thời Đường trở đi, người đời lại bắt đầu yêu hoa mẫu đơn.
- Quá bình thường, hay ở chỗ nào?
- Đại Gia, người nghe Uyển Nhi đọc xong đã.
Khuôn mặt của Thượng Quan Uyển Nhi lộ ra vẻ ngây thơ quay sang làm nũng với Võ Tắc Thiên.
Mặc dù đã là mỹ phụ 30 tuổi nhưng ở Uyển Nhi vẫn toát ra một vẻ đẹp thiếu nữ làm lay động lòng người.
Võ Tắc Thiên không nhịn được cười, gật đầu liên tục:
- Được rồi, được rồi! Vậy thì Trẫm sẽ dỏng tai thưởng thức bài văn mà “nội xá nhân” của Trẫm giới thiệu.
Nhưng, mẫu đơn cũng rất đẹp, Trẫm cũng rất thích loài hoa này.
Thượng Quan Uyển Nhi hít sâu hai cái rồi tiếp tục ngâm nga:
- Dư độc ái liên chi xuất ứ nê nhi bất nhiễm, trạc thanh liên nhi bất yêu, trung thông ngoại trực, bất mạn bất chi. Hương viễn ích thanh, đình đình tịnh thực, khả viễn quan nhi bất khả tiết ngoạn yên.
Đại ý: Người mà chỉ yêu thích hoa sen là vì vẻ đẹp thanh khiết, trong sáng, gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn của hoa sen, đây là một loài cây trong rỗng ngoài thẳng, không dây leo không cành, hương thơm thoang thoảng dịu nhẹ, là loài hoa thanh cao, thuần khiết, chỉ có thể nhìn từ xa mà không được có tà niệm, lại gần coi hoa làm đồ chơi mà đùa giỡn.
Vốn dĩ, Võ Tắc Thiên cũng không mấy hứng thú, thậm chí là không đánh giá cao bài văn này của Dương Thủ Văn.
Nhưng bà cứ nghe cứ nghe, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, thay vào đó chính là sự nghiêm túc.
Thượng quan Uyển Nhi vẫn tiếp tục ngâm:
- Dư vị cúc. Hoa chi ẩn dật giả dã; mẫu đan, hoa chi phú quý giả dã; liên, hoa chi quân tử giả dã. Y! Cúc chi ái, đào hậu tiên hữu văn; liên chi ái, đồng dư giả hà nhân? Mẫu đan chi ái, nghi hồ chúng hĩ.
Đại ý: Hoa cúc là loài hoa dân dã, không thích phô trương, tượng trưng cho người ẩn sĩ thanh cao thoát tục; mẫu đơn là loài hoa cao quý; đại diện cho những bậc quyền quý cao sang ở đời, còn hoa sen là loài hoa tượng trương cho người quân tử. Yêu hoa cúc, sau Ca Dao (tên người thời thượng cổ) mới bắt đầu thịnh hành, yêu hoa mẫu đơn người người nhà nhà nhưng yêu hoa sen thử hỏi có mấy người.
Sau khi Thượng Quan Uyển Nhi ngâm xong thì cẩn thận nhìn Võ tắc Thiên.
Bởi vì khi nói câu cuối cùng…. Nàng chợt nhớ ra rằng, mới vừa đó thôi Võ Tắc Thiên nói rằng bà thích hoa mẫu đơn.
Nhưng Võ Tắc Thiên rất bình thản, nhắm chặt hai mắt lại.
Rất lâu sau, bà đột nhiên thở dài một tiếng:
- Trong ba tỉnh lục bộ có vô số người tài nhưng tại sao lại không có một kẻ sĩ nào có được phẩm chất cao thượng, trong sạch như vậy?
Võ Tắc Thiên dùng từ “Sĩ” chứ không phải từ “người”.
Chỉ một câu nói này cũng đủ để thể hiện sự tán dương mà bà dành cho Dương Thủ Văn.
- Uyển Nhi, Dương Thủ Văn là người có phẩm chất cao thượng như vậy, hà cớ gì mà lại bị trọng thương?
Thương Quan Uyển Nhi thở dài rồi đáp lại:
- Nói ra thì đây cũng là một đứa trẻ đáng thương.
Nghe nói sau khi hắn sinh ra được không lâu thì mẫu thân liền qua đời, sau đó thì lại phải sống 15 năm trong cảnh đần độn, người đời đều cho rằng hắn là một đứa trẻ ngu đần.
- Khoan đã!
Đôi lông mày lá liễu của Võ Tắc Thiên chợt nhướng thẳng lên, ánh mắt lộ ra chút thâm hiểm.
- Nếu như đã ngu si trong 15 năm trời vậy có nghĩa là hắn vẫn chưa được đi học, vậy bài văn kia của hắn là như thế nào?
- Theo như lời của Dương Thừa Liệt, sau khi Trịnh nương tử qua đời liền báo mộng lên người Dương Thủ Văn, mặc dù thân đang ở chốn u minh nhưng vẫn tận tâm giảng dạy cho hắn, cho nên mới có được một Dương Thủ Văn tài giỏi và cao thượng của ngày hôm nay.
- Những lời như thế này, khanh tin à?
Thượng Quan Uyển Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi ra sức gật đầu đáp lại:
- Uyển Nhi tin!
- Vì sao?
- Không tại sao cả, nếu như không có được sự dạy bảo tận tình của Trịnh nương tử thì Dương Thủ Văn làm sao có được tài năng như ngày hôm nay?
Theo như Dương Thừa Liệt nói lại thì trước khi Trịnh nương tử qua đời, cuốn sách cuối cùng mà nàng ta xem chính là “Văn tâm điêu long”, trùng hợp thay, cuốn sách cuối cùng mà Dương Thủ Văn được học cũng chính là quyển “Văn tâm điêu long”. Hơn nữa nếu như đằng sau Dương Thủ Văn thực sự có người chỉ điểm vậy thì người có thể làm ra được bài văn “Ái liên thuyết” (yêu hoa sen) kia hà cớ gì mà lại tình nguyện giúp hắn? Ngoài cách giải thích là hắn được Trịnh nương tử ngầm dạy dỗ thì thần thiết nghĩ không còn lời giải thích nào thỏa đáng hơn.
- Lời khanh nói cũng rất có lý!
Sau khi Võ Tắc Thiên nghe xong lời phân tích của Thượng Quan Uyển Nhi thì cũng đồng ý với nàng.
Bà từ từ đứng dậy, bước chậm lên bờ.
Thượng Quan Uyển Nhi thấy vậy cũng vội vàng đứng dậy. Bước lên bờ, hai người được cung nữ lau nước đọng trên người và thay xiêm y.
Võ Tắc Thiên bước đến ngôi đình bên cạnh hồ nước và ngồi xuống.
- Uyển Nhi khanh nói tiếp đi!
Thương Quan Uyển Nhi khẽ đáp lại một tiếng, ngồi trước mặt Võ Tắc Thiên, tiện tay lấy một quả mọng đưa cho Võ Tắc Thiên rồi khẽ đáp lại:
- Mấy ngày trước là tết Hàn Thực, Dương Thủ Văn theo cha lên núi. Nghe nói hắn còn viết một bộ dị chí, sau khi Dương Thừa Liệt sao chép lại thì liền đốt trước mộ của Trịnh nương tử. Còn Dương Thủ Văn thì đứng trước mộ của mẹ mình mà cao hứng làm một bài thơ “Thỉnh minh”
(tạm dịch: hỏi rõ).
- Đọc!
Võ Tắc Thiên nhận lấy quả mọng và ngậm trong miệng.
Thượng Quan Uyển Nhi ngẫm nghĩ một lúc rồi khẽ ngâm nga:
- Thanh Minh tiết đẹp mận đào vui
Gò mộ đồng hoang luống ngậm ngùi
Sấm động trời lay rồng rắn dậy
Mưa tràn ruộng thấm cỏ hoa cười
Kẻ xin đồ cúng, khoe cùng vợ
Người trốn rừng thiêu, bỏ tước triều
Kim cổ hiền ngu ai biết được ?
Nhìn quanh cỏ dại mọc lưng đồi.
Võ Tắc Thiên nghe xong, đột nhiên hít sâu một hơi.
- Đứa nhỏ này đúng là có lòng oán niệm quá lớn!
Bà đã mơ hồ đoán ra được vì sao mà Dương Thủ Văn làm ra bài thơ này, rất có khả năng bài thơ này có liên quan đến chuyện Dương Thừa Liệt ẩn cư ở Xương Bình.
Nhìn qua thì bên trong bài thơ có chuyện cũ.
- Ngay sau khi hắn làm bài thơ này thì đột nhiên có thích khách đột kích.
Người cầm đầu chính là người của Phan thị Phan Đạo Tử, hơn nữa ông ta còn dẫn theo hơn 50 người, bao vây tấn công hai cha con Dương gia… Phan Đạo Tử kia chính là phụ thân của Phan Hoa, ông ta vì muốn trút giận nên đã dùng đao bổ đôi bia mộ của Trịnh Nương Tử. Lúc đó vì muốn bảo vệ mộ của mẹ mình mà Dương Thủ Văn đã bị trọng thương khắp mình, đến cuối cùng thì hôn mê bất tỉnh ngay trước mộ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất