Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 221: Thái tử không hiền minh (thượng)

Chương 221: Thái tử không hiền minh (thượng)
Đêm nay, Võ Tắc Thiên đã thức trắng.
Từ trước đến nay chất lượng giấc ngủ của bà vẫn rất tốt nhưng tối hôm nay bà cứ trằn trọc mãi mà không sao chợp mắt được.
Trong đầu luôn bị ám ảnh bởi một hình ảnh về bóng lưng bé nhỏ yếu đuối nằm rạp trước bia mộ, khắp người máu me be bét.
Khó khăn lắm mới có thể ngủ được thì bà lại mơ về mười mấy năm trước.
Bà mơ thấy Tiên hoàng Cao Tông Lý Trị, mơ thấy Trình Vụ Đỉnh, mơ thấy cả Bùi Viêm, bà mơ thấy rất nhiều người – những người mà dường như bà sắp quên mất họ, và Dương Thừa Liệt cũng là một trong số đó. Nói thật thì ấn tượng của Võ tắc Thiên về Dương Thừa Liệt không được rõ ràng cho lắm, sở dĩ bà có thể nhớ được Dương Thừa Liệt là vì một câu nói khi xưa của ông “Nếu như chết thì sẽ không thể uống rượu được nữa”.
Nhưng trái lại, ấn tượng của Võ Tắc Thiên về thê tử của Dương Thừa Liệt lại rất sâu sắc.
Đó là một cô gái giống như tinh linh, không chỉ có dung mạo xinh đẹp tuyệt trần mà còn có tài hoa hơn người khiến cho Võ Tắc Thiên cũng phải giật mình.
Còn nhớ năm đó sau khi bà gặp được Trịnh nương tử, bà đã từng nói với người hầu bên cạnh rằng: nếu như Trịnh Tam Nương là đấng nam nhi, sau này mặc dù không thể xuất tướng nhập tương thì cũng có thể trở thành một danh sĩ vang danh kinh hoa.
Chỉ tiếc rằng, sau lần gặp gỡ đó thì bà lại không còn cơ hội gặp lại Trịnh Tam Nương nữa.
Thoắt một cái đã mười mấy năm trôi qua, vốn dĩ Võ Tắc Thiên đã quên mất những người như Trịnh Tam Nương nhưng không ngờ được rằng đêm nay họ lại sống lại trong lòng bà.
Hoài niệm tình cảm đúng là rất khó diễn tả bằng lời.
Khi mà bạn không để ý đến nó, chẳng hoài niệm nhớ nhung thứ gì hết.
Nhưng đến khi bạn lưu tâm đến thì tình cảm sẽ trở thành một đoạn hồi ức vô cùng quý giá, trở thành những hồi tưởng khắc cốt ghi tâm.
Đêm nay Võ Tắc Thiên trằn trọc cả đêm cho tới tận sáng.
Ngày hôm sau, Võ Tắc Thiên cảm thấy người không được khỏe.
Tất cả những người hiểu bà thì đều có thể cảm nhận được một làn khí lạnh như băng toát ra từ người bà.
Ngay tại lúc này đây, thậm chí ngay cả Địch Nhân Kiệt cũng không dám tùy ý mở lời, cả buổi triều tất cả mọi người đều thấp thỏm lo sợ.
Sau khi bãi triều, Võ Tắc Thiên liền quay về cung Thượng Dương đi ngay lên lầu Dục Nhật.
Bây giờ đã là cuối xuân, hồi sáng còn có một cơn mưa phùn lất phất, mặt đất rơi đầy hoa mai hoa đào, đập vào mắt người là màu hồng phấn.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên người khiến cho con người cảm thấy khoan khoái, dễ chịu.
Nhưng Võ Tắc Thiên lại cảm thấy không được tự tại cho lắm, bà ngồi sau án thư. Mất hồn mất vía, mông lung tới mức chính bản thân bà cũng không biết rốt cuộc bà đang nghĩ gì nữa.
- Khởi bẩm Đại Gia, Địch Quốc Lão cầu kiến.
Ngoài cửa nội thị chạy vào thông báo.
Mặc dù tinh thần bà không được thoải mái cho lắm nhưng sau khi nghe thấy Địch Nhân Kiệt cầu kiến thì Võ tắc Thiên liền nhanh chóng lấy lại tinh thần, trầm giọng mà rằng:
- Mời Quốc Lão vào!
Một lát sau bên ngoài của truyền vào tiếng bước chân.
Theo sáu đó Địch Nhân Kiệt từ bên ngoài bước vào, đứng trước thư án khom người hành lễ.
- Thần Địch Nhân Kiệt bái kiến Đại Gia.
- Hoài Anh, ở đây chỉ có ta và khanh, không cần phải khách khí.
Võ Tắc Thiên vừa dứt lời liền đưa mắt nhìn Địch Nhân Kiệt.
Trong trí nhớ của bà, chàng thanh niên tướng mạo đường đường, khôi ngô tuấn tú, có một bộ râu đẹp đến bây giờ đã là một người đầu tóc bạc trắng, sức khỏe cũng suy giảm, dần dần để lộ ra dấu vết của tuổi tác. Chuyện này khiến trong lòng Võ Tắc Thiên đột nhiên dâng trào một cảm xúc khó nói.
Cảm xúc này không liên quan đến tình yêu nam nữ, nó chính là một đoạn hồi tưởng khi con người đến tuổi xế chiều nhớ về chuyện ngày xưa.
Địch Nhân Kiệt nhỏ hơn Võ Tắc Thiên 6 tuổi, sinh năm Trinh Quán thứ 4. Thi đỗ Minh kinh khoa từ rất sớm, được Diêm Lập Bản đề cử, đảm nhiệm chức vụ pháp tào phủ đô đốc Tịnh Châu. Sau này ông còn đảm nhiệm chức vụ Đại Lý Tự Thừa, trong một năm giải quyết rất nhiều vụ án còn tồn đọng trước đó, những vụ án này liên quan đến hơn 17 nghìn người, nhưng lại không có một ai đến kêu oan, cũng chính trong khoảng thời gian này Võ Tắc Thiên biết Địch Nhân Kiệt.
Chưa đầy 2 năm, Địch Nhân Kiệt đã được đảm nhiệm chức vụ thứ sử Ninh Châu, chiến tích lẫy lừng.
Lúc đó có giám sát ngự sử Quách Hàn trong tấu chương đã bẩm báo rằng: Thần vừa mới tiến vào Ninh Châu thì đã biết Địch Nhân Kiệt chính là một vị quan tốt.
Cũng chính vì vậy mà Địch Nhân Kiệt được thăng làm Bái Đông quan thị lang, chính thức được Võ Tắc Thiên coi trọng.
Sau này khi Việt Vương Lý Trinh khởi binh, Địch Nhân Kiệt vì nể tình gần 1000 người cầu xin nên đã kiên quyết không phán quyết tử hình, khiến cho Võ Tắc Thiên rất tán thưởng, sau đó y còn không ngại làm tể tướng Trương Quang Phụ tức giận mà chém giết những quân sĩ đi quấy nhiễu dân chúng sau khi cuộc chiến kết thúc, cho nên y đã bị giáng xuống làm tư mã Lạc Châu. Sau hai năm, Võ Tắc Thiên đăng cơ, đồng thời đề bạt Địch Nhân Kiệt giữ chức Phong cách loan đài bình chương sự.
Nhưng không bao lâu sau đó, y lại bị Lai Tuấn Thần vu cáo hãm hại, mặc dù đến cuối cùng có thể rửa sạch oan tình nhưng vẫn bị cách chức xuống làm huyện lệnh Bành Trạch…
Mãi cho đến năm Vạn Tuế Thông Thiên đầu tiên, người Khiết Đan tác loạn.
Địch Nhân Kiệt nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, đảm nhiệm chức vụ đô đốc U Châu, nhanh chóng khôi phục trật tự của U Châu, cũng chính vì vậy mà một lần nữa y trở thành thị lang Loan Đài.
Thoắt một cái, đã bao nhiêu năm trôi qua rồi?
Trong lòng của Võ Tắc Thiên hiểu rất rõ, Địch Nhân Kiệt không trung thành với bà nhưng y lại không giống với những vị đại thần khác. Mặc dù y không trung thành với bà nhưng bất luận làm chuyện gì thì y cũng đều tận tâm tận lực. Giang sơn của Võ Chu cũng có tâm huyết, xương máu của Địch Nhân kiệt.
Nghĩ đến đây, Võ Tắc Thiên khẽ thở dài một tiếng.
- Hoài Anh, bệnh của khanh đã tốt lên nhiều chưa?
- Hồi bẩm Đại Gia, bệnh của lão thần thì có đáng là gì, đã khiến Đại Gia phải bận tâm rồi, lão thần thực sự đã có lỗi.
- Hoài Anh, Trẫm nói rồi, ở đây chỉ có hai chúng ta nói chuyện với nhau, không cần phải cứng nhắc trang trọng như ở trên triều đường…. Khanh xem, bây giờ khanh đã râu tóc bạc trắng, sức khỏe suy giảm, tính ra thì khanh còn nhỏ tuổi hơn Trẫm nhưng bây giờ lại trở nên già nua như vậy, thực sự trong lòng Trẫm cảm thấy không được thoải mái cho lắm…. Khanh nên bảo trọng thân thể, những việc mà Trẫm cần khanh giúp vẫn còn rất nhiều đó.
Những lời này của Võ Tắc Thiên đã khiến cho Địch Nhân Kiệt cảm động.
Khi ở trên triều nhìn thấy bộ dạng của Võ Tắc Thiên, dường như tâm trạng bà không được tốt, tại sao trong nháy mắt lại trở nên đa sầu đa cảm như vậy?
- Đại Gia, hôm nay lão thần đến đây chính là muốn cùng Đại Gia thương lượng về chuyện liên hôn của Thái tử và Lương Vương.
- Hả?
Võ Tắc Thiên lập tức trở nên hứng thú, tinh thần và sức khỏe nhanh chóng tốt lên không ít, bà nhìn Địch Nhân Kiệt mà rằng:
- Khanh đã đến Đông Cung rồi?
- Vâng!
- Vậy Thái tử nói như thế nào?
- Thái tử không có ý kiến gì về chuyện hôn sự, thậm chí còn tỏ ra khá hào hứng.
Võ Tắc Thiên nghe xong thì cảm thấy rất vui mừng, trên khuôn mặt xuất hiện càng nhiều nụ cười hơn, bộ dạng lạnh lùng ảm đạm biểu hiện trên triều đường đã giảm đi không ít.
Đúng lúc này, nội thị đứng ngoài cửa lại chạy vào bẩm báo:
- Đại Gia, Thái Bình công chúa cầu kiến.
- Tại sao Thái Bình lại đến đây? Mau cho công chúa vào!
Thái Bình công chúa là tiểu nữ nhi của Võ Tắc Thiên, chính vì vậy từ trước đến giờ, Võ Tắc Thiên luôn hết mực yêu thương nàng.
Nhưng trong lòng của Địch Nhân Kiệt lại dấy lên một sự lo lắng, y có một dự cảm rằng Thái Bình công chúa đến đây là không có ý tốt.
Lý do?
Y không nói ra đó chỉ là một phản ứng bản năng.
Nhưng y lại không thể ngăn cản Thái Bình công chúa yết kiến, lúc này tâm trạng của y liền trở nên thấp thỏm không yên.
Cộc! Cộc! Cộc!
Ngoài phòng vang lên những tiếng bước chân, rồi một làn hương thơm tỏa ra, sau đó một mỹ phụ mặc trang phục trong cung bước vào.
- Ồ, Địch Quốc Lão cũng có mặt ở đây?
Thái Bình công chúa năm nay đã gần 40 tuổi nhưng vẫn giữ được dáng vẻ của tiểu nữ nhi.
Nàng có làn tóc mây, da trắng mịn màng, ngũ quan tinh xảo, chân mày có vài nét giống với Võ Tắc Thiên thời còn trẻ.
Sau khi bước vào, nàng liền mỉm cười chào hỏi Địch Nhân Kiệt sau đó thì hành lễ với Võ Tắc Thiên.
- Thái Bình bái kiến Đại Gia!
Trong lòng nói có vài phần nghịch ngợm và nũng nịu khiến cho tinh thần của Võ Tắc Thiên tốt lên không ít.
Hôm nay bà có chút hoài niệm, đầu tiên là nghe được Địch Nhân Kiệt nhắc đến liên hôn Võ – Lý diễn ra thuận lợi, rồi lại nhìn thấy bộ dạng yêu kiều đáng yêu của Thái Bình công chúa, tự nhiên cảm thấy vui mừng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất