Chương 222: Thái tử không hiền minh (trung)
- Tại sao hôm nay Thái Bình lại rảnh rỗi mà đến thăm Trẫm thế này?
- Sao Đại Gia lại nói như vậy, cứ như Thái Bình là đứa con bất hiếu vậy.
- Ha ha ha, là lỗi của Trẫm, đúng là đã oan uổng Thái Bình nhà ta rồi…. Con đến đúng lúc lắm, Địch Quốc Lão đang cùng với Trẫm bàn về chuyện huynh trưởng của con. Mấy ngày trước, Lương Vương tìm đến Trẫm nói là muốn cùng với Thái tử gia kết làm thân gia.
Cho nên Trẫm liền nhờ Địch Quốc Lão đến làm mối, hôm nay chỗ Thái tử cũng đã đồng ý rồi, Trẫm đang muốn cùng với Thái Bình bàn bạc chuyện này.
Thái Bình công chúa nghe xong tỏ vẻ nghi ngờ.
- Liên hôn của Thái tử và Lương Vương, đây đúng là một chuyện vui mà, nhưng không biết Lương Vương muốn liên thân với người nào trong gia đình của Thái tử?
- Ồ, ý của Lương Vương là, Ngụy Vương đã mất, con trai trưởng của ngài ấy cũng đã trưởng thành, muốn hỏi cưới quận chúa Vĩnh Thái của nhà Thái tử.
- Người mà Quốc Lão nhắc đến là Tiên Huệ, Vĩnh Thái xinh đẹp yêu kiều, Kế Ngụy Vương đúng là may mắn.
Thái Bình công chúa cũng không quá quan tâm đến chuyện này cho nên nàng chỉ cười rồi nói một câu.
- Không đúng sao? Trẫm cũng cảm thấy, Kế Ngụy Vương có thể lấy được quận chúa Vĩnh Thái đúng là rất may mắn.
Võ Diên Cơ là một đại hán, yêu thích múa thương đánh bổng, không thích văn chương bút nghiên, nhưng con người lại khá thật thà, không có nhiều dã tâm, còn quận chúa Vĩnh Thái Lý Tiên Huệ lại là một cô gái yếu ớt, tinh thông cầm kỳ thi họa, hai người mà kết hợp thì có thể bổ sung giúp đỡ cho nhau.
Ngoài ra, con thứ của Lương Vương Võ Sùng Huấn cũng là Cao Dương Quận Vương.
Hiện tại cũng đã trưởng thành, ngài ấy cũng muốn xin cưới công chúa An Nhạc, con gái thứ tư của Thái tử, Thái tử cũng tán thành chuyện hôn sự này.
Điều khiến người khác phải ngạc nhiên chính là Thái Bình công chúa lại không có phản ứng gì.
Nàng không những không đáp lại, chỉ nhướng lông mày lên, khuôn mặt tỏ vẻ khá nghi ngờ.
- Thái Bình con cảm thấy như thế nào?
- Khỏa Nhi xinh đẹp chính là bông hoa có một không hai của kinh thành, hơn nữa năm nay cũng đã 14 tuổi, đúng là đã đến tuổi thành thân.
Nhưng Đại Gia, Thái Bình lại cho rằng chuyện hôn nhân này không được hay cho lắm. Nếu như Thái tử đồng ý với hôn sự này vậy thì chỉ có thể nói rằng đức hạnh của Thái tử không tốt, nếu như chuyện này mà bị truyền ra ngoài con e rằng sẽ không có lợi cho Thái tử, làm không tốt thì sẽ làm liên lụy đến Đại Gia, xin Đại Gia suy nghĩ lại.
- Thái Bình con nói gì vậy?
Võ Tắc Thiên nghe xong thì lập tức tức giận.
Trong hai chuyện hôn sự này, nói thực thì hôn sự của Võ Diên Cơ và Lý Tiên Huệ chẳng qua cũng chỉ là một vật đi kèm, Võ Tắc Thiên cũng không coi trọng lắm. Nguyên nhân chính là, từ trước đến nay bà vẫn không thích Võ Diên Cơ, nếu không thì bà sẽ không bao giờ ban cho y danh hiệu “Kế Ngụy Vương” còn Lý Tiên Huệ thì sao? Tính cách của cô gái này quá u buồn và trầm lặng, không thích nói chuyện cho nên không được mọi người yêu mến, và cũng không nhận được sự quan tâm của Võ Tắc Thiên.
Thứ mà bà coi trọng thực sự chính là hôn sự của Võ Sùng Huấn và An Nhạc.
Võ Tam Tư vẫn còn sống, Võ Lý liên hôn, nếu như một ngày nào đó bà phải rời khỏi thế giới này thì dựa vào thủ đoạn và bản lĩnh của Võ Tam Tư, y vẫn có thể bảo vệ an toàn cho Võ gia. Nếu như hôn sự này không thành thì hôn sự của Võ Diên Cơ và Lý Tiên Huệ cũng không còn quan trọng nữa.
- Xin công chúa hãy suy nghĩ lại, vì sao chuyện Thái tử đồng ý với hôn sự này thì sẽ ảnh hưởng đến đức hạnh của ngài?
Trên mặt của Thái Bình công chúa hiện lên sự giận dữ.
Nàng khẽ gật đầu rồi tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ, rồi như tự lẩm bẩm:
- Ta đã nó rồi, làm sao có thể tự nhiên xảy ra chuyện này cơ chứ?
- Thái Bình, có chuyện gì con hãy nói thẳng ra đi!
- Đại Gia, hôm nay Thái Bình muốn vạch tội Thái tử!
- Hả?
- Thái Bình muốn tố cáo vạch tội Thái tử, đức hạnh của Thái tử không tốt, một nữ nhi làm sao có chuyện hứa hôn với hai nhà được. Hơn nữa vì để có thể kết thân với Lương Vương mà phái người đi hành thích thân gia. Những hành động như thế này nếu như bị đồn ra ngoài thì Lý gia của chúng ta còn mặt mũi nào nữa.
Địch Nhân Kiệt nghe xong mà giật nảy mình, hoảng sợ quay ngoắt đầu lại nhìn Thái Bình công chúa.
Lý Hiển là ca ca của người, người nói như vậy chẳng phải là muốn dồn Thái tử vào chỗ chết hay sao?
- Công chúa, lời công chúa nói là thật chứ?
- Đương nhiên!
- Người đã chắc chắn như vậy thì xin hỏi, trước kia Thái tử đã hứa gả An Lạc cho ai? Và hứa hôn vào lúc nào? Có chứng cứ nào không?
Lúc này, Võ Tắc Thiên cũng cảm thấy căng thẳng.
Nếu như lời của Thái Bình nói là sự thật vậy thì bà đã quá coi thường Lý Hiển rồi. Vốn dĩ cho rằng Lý Hiển là một người hồ đồ, nhưng ít nhất còn là một người nhân hậu, nhưng nếu như y chỉ vì muốn kết thân với Lương Vương mà không tiếc sai thích khách đi hành thích thân gia, vậy thì phẩm đức của y đúng là có vấn đề rồi.
- Người đâu!
- Có nô tì!
Ngoài phòng có nội thị vội vàng chạy vào.
- Lập tức truyền Thái tử vào yết kiến… Truyền ý chỉ của Trẫm, trong vòng 300 bước khu vực lầu Dục Nhật không cho phép bất cứ người nào lui tới, ai dám trái lệnh giết chết không tha.
Trong lòng Võ Tắc Thiên dâng lên một cơn thịnh nộ.
Bà cảm thấy bản thân đã bị Lý Hiển lừa cho một vố đau.
Địch Nhân Kiệt nhìn về phía Thái Bình công chúa, miệng há há ra nhưng đến cuối cùng thì lại không nói câu gì cả.
Trái lại, Thái Bình công chúa vẫn tỏ ra rất bình thản, không có bất cứ phản ứng khẩn trương hay lo lắng gì hết, vô cùng thoải mái. Trên khuôn mặt của nàng vẫn còn chút tức giận, nàng ngồi xuống chiếc ghế gấm đặt trước thư án của Võ Tắc Thiên, thậm chí nàng còn bưng lên một ly nước mậttừ trên thư án.
Khoảng nửa giờ sau Lý Hiển vội vội vàng vàng chạy vào.
Áo mũ của y không chỉnh tề, miệng thở hồng hộc, mồ hôi chảy ròng ròng.
Nhìn bộ dạng này của y, trên mặt công chúa Thái Bình chợt lộ ra vẻ khinh thường.
Còn Lý Hiển thì lại không biết chuyện gì đang xảy ra, sau khi bước vào thì nhìn thấy Địch Nhân Kiệt cũng có mặt ở đây, khuôn mặt chợt hiện lên vẻ vui mừng.
- Thái Bình cũng ở đây à!
Y quay sang chào hỏi Thái Bình công chúa rồi bước lên trên kính cẩn hành lễ với Võ Tắc Thiên.
- Nhi thần bái kiến Đại Gia!
Võ Tắc Thiên một tay vịn vào án hướng người về phía trước, mắt phượng trợn lên, rồi dừng lại ở người Lý Hiển.
Lúc đầu thì Lý Hiển không có cảm giác gì nhưng dần dần y đã cảm thấy sợ hãi, đứng mà chân tay luống cuống lóng ngóng.
- Thái Bình hãy cùng với Thái tử đối chất về chuyện mà con vừa nói cho ta nghe.
- Dạ!
Thái Bình công chúa cúi người xuống đáp lại, rồi đứng dậy bước đến trước mặt của Lý Hiển.
Lý Hiển có chút hồ đồ, nhìn Thái Bình công chúa hỏi với giọng nghi ngờ:
- Thái Bình, muội muốn đối chất với ta về chuyện gì?
Thái Bình công chúa cười lạnh một tiếng mà rằng:
- Thái tử, Thái Bình ở bên ngoài đã nghe được một tin đồn cho nên muốn thỉnh giáo Thái tử.
- Thỉnh giáo thì ta đây không dám nhận, muội đã nghe được chuyện gì.
Lý Hiển cảm thấy mơ hồ, gãi gãi đầu cảm thấy vô cùng khó hiểu.
- Thái tử muội nghe nói huynh muốn kết thân cùng với Lương Vương?
- À, Thái Bình muội cũng biết rồi à? Ha ha, đúng là có chuyện này, huynh định đợi sau khi bẩm báo chuyện này với Đại Gia thì sẽ nói cho muội biết.
Ngay lập tức trên mặt Lý Hiển hiện lên nụ cười, vội vàng gật đầu.
Sắc mặt của Thái Bình công chúa vẫn rất lạnh lùng:
- Vậy Thái Bình muốn thỉnh giáo huynh chuyện này, huynh định gả vị công chúa nào cho con trai của Lương Vương?
- Là An Lạc, nó năm nay cũng 14 tuổi rồi, đã đến lúc thành thân.
- Vậy Thái Bình xin thỉnh giáo lần nữa, trước đó An Lạc đã có hôn ước chưa?
- Hôn ước?
Lý Hiển lập tức cảm thấy bối rối. Y cảm thấy chuyện này có chút gì đó không đúng nên vội vàng quay đầu nhìn về phía Võ Tắc Thiên thì nhìn thấy sắc mặt của Võ Tắc Thiên lặng như mặt nước, y lại quay sang nhìn Địch Nhân Kiệt thì phát hiện ra rằng sắc mặt của Địch Nhân Kiệt cũng không được dễ nhìn cho lắm. Lá gan của y vốn dĩ đã không lớn, cho nên gặp phải tình huống này tim lập tức đập loạn lên, nói chuyện cứ lắp ba lắp bắp:
- Thái… Thái… Thái Bình, muội đang…. Muội đang đùa gì vậy? Khỏa Nhi từ trước… từ trước… từ trước đến giờ vẫn ở Phòng… Phòng…. Phòng Lăng, làm gì có hôn ước nào đâu.