Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 223: Thái tử không hiền minh (hạ)

Chương 223: Thái tử không hiền minh (hạ)
Trong mắt của Thái Bình chợt hiện lên một cái nhìn sắc lạnh.
- Nhưng Thái Bình lại nghe được rằng, lúc Khỏa Nhi sinh ra đã được định hôn ước rồi.
- Hả?
Lý Hiển lấy hai tay che mặt, dùng sức xoa bóp trán, ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt.
- Thái Tử, Thái Bình xin nhắc huynh vậy, năm Tự Thánh thứ nhất, tại chân núi Võ Đang Quân Châu, không biết Thái tử còn nhớ hay không?
Một đoạn hồi ức đã bị lãng quên, bỗng nhiên lại ùa về hiện lên trong đầu của Lý Hiển.
Năm đó, y bị giáng chức xuống Quân Châu, không lâu sau đó lại bị giáng chức đi Phòng Lăng. Khi đó, y hoảng sợ như con chó trong nhà có tang, bên cạnh thậm chí còn chẳng có mấy hộ vệ gia thần, trên đường đi Phòng Lăng, khi y đi qua chân núi Võ Đang thì gặp phải phục kích.
Trận phục kích đó đã khiến y bị bệnh nặng gần như tưởng không qua khỏi.
Ngay sau đó, Lý Hiển cố gắng lãng quên đoạn hồi ức đó, thoắt một cái đã mười bốn năm, mười bốn năm trôi qua…
Một ông lão đầu tóc bạc trắng, áo bồng bềnh như một ông tiên.
Trong chiếc sọt mà ông lão đó vác trên lưng có một đứa nhỏ xinh xắn tựa như được điêu khắc từ ngọc ra vậy…. Hôm đó, Khỏa Nhi được sinh ra ở trong xe, lúc đó đến ngay cả bà đỡ cũng không có, khi Khỏa Nhi sinh ra thì không tìm thấy cái tã lót nào cả, đúng lúc đó đứa nhỏ kia đã cởi chiếc áo bông trên người ra để cho Khỏa Nhi…. Thoắt một cái đã 14 năm trôi qua, 14 năm trời…..
- Thái tử, huynh đã nghĩ ra chưa?
Âm thanh lạnh lùng đến vô tình của Thái Bình công chúa vang lên bên tai Lý Hiển.
Y ngẩng đầu lên, đôi mắt đã ngấn lệ.
- Thái Bình, nếu như muội không nhắc ta chuyện này thì ta e rằng ta đã quên mất rồi.
Dứt lời, y liền quay người, giọng nói đầy nức nở:
- Mẫu thân, con xin người hãy thứ tội cho nhi thần bất hiếu. Đã 14 năm trôi qua, nhi thần... nhi thần... nhi thần đã quên mất chuyện này. Thái Bình nói không sai, 14 năm trước, khi Khỏa Nhi được sinh ra, nhi thần đã định cho nó một mối hôn sự.
Câu trả lời này của Lý Hiển khiến cho Võ Tắc Thiên và Địch Nhân Kiệt đều rơi vào trầm mặc.
Võ Tắc Thiên lặng lẽ nhìn Lý Hiển, bà rất muốn biết, Lý Hiển có thực sự là đã quên hay chỉ là đang diễn kịch trước mặt bà?
- Quên rồi sao?
Thái Bình công chúa ha ha cười lạnh:
- E rằng Thái tử không phải là đã quên mà là không muốn nhận lại mối hôn sự kia thì đúng hơn.
- Thái Bình, lời này của muội là có ý gì?
- Có ý gì?
Khuôn mặt của Thái Bình công chúa càng trở nên lạnh lùng:
- Nếu như Thái tử đã quên rồi thì hà tất phải páải người đi ám sát họ?
- Cái gì?
Lý Hiển giật nảy mình một cái rồi run người lên. Y bước lên phía trước, một tay nắm chặt lấy cánh tay của Thái Bình công chúa.
- Thái Bình muội biết họ ở nơi đâu?
- Thái tử!
Lúc này, đột nhiên Võ Tắc Thiên lên tiếng, ngữ khí rất lạnh lùng:
- Con không định nói với Trẫm rằng, chính con cũng không biết hiện tại họ đang ở đâu đấy chứ?
- Nhi thần không biết, nhi thần thực sự không biết.
Lúc này, Lý Hiển vô cùng kích động, y quát lên với một tâm trạng bị kích động lên đến cực điểm:
- Mẫu thân, năm xưa nhi thần nhận được ý chỉ của người, lệnh cho nhi thần từ Quân Châu đi đến Phòng Lăng đóng cửa nghiền ngẫm lỗi lầm. Trên đường đi, khi qua núi Võ Đang, nhi thần đột nhiên gặp phải một đám thích khách tấn công, đội hộ vệ của nhi thần bị thương rất nặng nề. Lúc đó vừa hay có một vị lão thần tiên từ trên núi Võ Đang đi xuống nhìn thấy nhi thần gặp nguy hiểm liền trượng nghĩa ra tay, đánh đuổi đám thích khách kia. Và cũng trong ngày hôm đó, Khỏa Nhi ra đời, chính là sinh trong chiếc xe được đỗ bên lề đường.
Khi đó bên cạnh nhi thần không có bất cứ một chiếc áo chống lạnh nào cho Khỏa Nhi, may mà tiểu tiên đồng bên cạnh lão tiên nhân kia đã cởi chiếc áo bông mặc trên người đưa cho Khỏa Nhi chống lạnh. Cái tên Khỏa Nhi được đặt cho nó cũng là vì lý do này.
- Có chuyện này sao?
Sắc mặt của Võ Tắc Thiên lập tức trở nên khó coi vô cùng.
Lý Hiển là con trai của bà, y không thể làm một hoàng đế tốt, thì bà trục xuất đuổi về Quân Châu, sau đó thì lại đuổi đến Phòng Lăng, tất cả đều là chủ ý của bà. Bà là mẫu thân đồng thời cũng là người có quyền lực nhất thiên hạ, bà có quyền quyết định tất cả mọi chuyện của Lý Hiển.
Nhưng bà lại không nhớ chuyện bà phái người đi ám sát Lý Hiển.
Hơn nữa nếu như mà bà thực sự muốn Lý Hiển chết…. Vậy thì cần gì phải phái người đi ám sát, chỉ cần một chiếu thư là đủ.
Ai, là ai muốn ám sát Lý Hiển?
Sắc mặt của Võ Tắc Thiên vô cùng khó coi, tuy nhiên trong lòng đã tha thứ cho Lý Hiển.
- Thái tử, vì sao từ trước tới giờ chưa bao giờ nghe thấy con nhắc đến chuyện này?
Lý Hiển hít sâu một hơi, cười khổ mà rằng:
- Từ sau lần bị thích khách ám sát, nhi thần bệnh nặng hơn nửa năm trời, sau khi đến Phòng Lăng lại càng lo lắng vì chuyện này mà khiến cho mẫu thân càng thêm tức giận, cho nên không có bẩm báo. Sau đó thì nhi thần đã cố gắng quên chuyện nàyđi.
Hắn nói xong liền quay sang Thái Bình công chúa.
- Thái Bình, muội nói cho huynh biết, muội biết họ đang ở đâu không?
Sau này ta đã từng phái người đi tìm họ nhưng bọn họ lại giống như làn khói biến mất khỏi nhân gian, ta tìm thế nào cũng không thấy. Mấy năm nay, ngày nào ta cũng nhớ đến vị lão thần tiên kia và cả tiểu tiên đồng đó nữa… Muội không biết đó là một cảm giác như thế nào đâu. Ta muốn báo đáp họ, nhưng lại không biết họ ở đâu. Thật không ngờ, thật không ngờ họ vẫn còn sống?
Cứ nói cứ nói, Lý Hiển chợt khóc, rồi quỳ thụp xuống.
Võ Tắc Thiên do dự một chút rồi đứng dậy vòng qua thư án, đi đến bên cạnh Lý Hiển vỗ nhẹ vào bờ vai của y.
Với 75 năm sống ở đời, bà có thể nhận ra được Lý Hiển đang nói dối hay là đang nói thật.
- Thái Bình, muội nói đi.
Thái Bình công chúa nhìn thấy bộ dạng này của Lý Hiển, trong lòng cũng cảm thấy có chút buồn bực.
Bất luận như thế nào thì đó vẫn là huynh trưởng của mình….
Nhưng nàng cũng biết rằng, bản thân không được yếu mềm. Lý Hiển không phải là một đế vương thích hợp, nếu như y và Võ gia kết thân với nhau sau này nhất định sẽ bị Võ Tam tư khống chế, đây không phải là kết quả mà Thái Bình công chúa muốn nhìn thấy, cho nên…
Thái Bình công chúa hít một hơi thật sâu rồi lạnh lùng đáp lại:
- Thái tử nói rằng không biết tung tích của họ nhưng Thái Bình lại nghe được rằng, Thái tử đã phái người tới Huỳnh Dương ám sát hai cha con họ.
- Ta không có, ta không có phái người tới hành thích họ…. Thái Bình muội nói rằng họ ở Huỳnh Dương?
Võ Tắc Thiên nghe xong lông mày liền nhíu lại.
Một cái tên, xuất hiện trong đầu của bà là một cái bóng lưng gầy yếu, nó đang hiện lên trước mắt bà.
- Thái Bình, người mà con vừa nhắc đến có phải là họ Dương hay không?
Thái Bình công chúa sửng sốt quay đầu lại nhìn Võ Tắc Thiên:
- Đại Gia cũng biết chuyện này?
- Họ Dương, không sai, chính là họ Dương!
Lý Hiển đột nhiên hét lên, giống như bị điên vậy:
- Con đã nhớ ra rồi, con đã nhớ ra rồi…. Dương Thủ Văn! Tiểu tiên đồng đó tên là Dương Thủ Văn, con đã nhớ ra rồi! Năm đó lão thần tiên đó gọi cậu bé là A Súc Nô!
Mẫu thân, nhi thần đã nhớ ra rồi!
Quả nhiên là hắn!
Nghe xong Võ tắc Thiên liền trầm mặc.
Sau một lúc lâu, bà khẽ lên tiếng:
- Thái Bình, người mà con vừa nhắc đến có phải là huyện úy Xương Bình Dương Thừa Liệt, vừa mới từ Xương Bình chuyển đến Huỳnh Dương, trong trận đánh Xương Bình trước đó đã lập được vô số chiến công hiển hách, nhưng đến cuối cùng lại không xuất hiện trong tấu chương phong thưởng.
- Mẫu thân!
Trong đầu Lý Hiển cảm thấy ong ong, rồi như chợt hiểu ra điều gì đó.
Chuyện này y cũng biết, lúc đó nói đến cha con Dương Thừa Liệt Dương Thủ Văn y đã cảm thấy hai cái tên này nghe rất quen tai rồi.
Bỗng dưng y quay sang nhìn Địch Nhân Kiệt.
Thì nhìn thấy trên mặt của Địch Nhân Kiệt như đang biểu hiện ra điều gì đó.
Còn đôi mắt phượng kia của Võ Tắc Thiên liền nheo lại tạo thành một đường thẳng, nếu như cẩn thận quan sát thì sẽ phát hiện ra rằng đôi mắt kia đang tóe lửa….
- Giai tiết thanh minh đào lý tiếu, dã điền hoang trủng chích sinh sầu.
Lôi kinh thiên địa long xà chập, vũ túc giao nguyên thảo mộc nhu.
Nhân khất tế dư kiêu thiếp phụ, sĩ cam phần tử bất công hầu.
Hiền ngu thiên tái tri thùy thị, mãn nhãn bồng cao cộng nhất khâu…
Đột nhiên Võ tắc Thiên liền ngửa mặt lên trời mà cười to, khóe mắt hơi ngấn lệ.
- Ha ha ha, Trẫm đúng là đã già rồi, cho nên ai cũng muốn lừa gạt Trẫm…. Trẫm đã nói rồi mà, một thằng bé mới có 17 tuổi thì làm sao mà có được cảm xúc bi phẫn như vậy, Sĩ cam đốt tử bất công hầu, sĩ cam đốt tử bất công hầu mà! (Kẻ sĩ tình nguyện chết trong lửa chứ không làm công hầu). Đúng là thú vị mà!
- Mẫu thân, người đang nói gì vậy?
Võ Tắc Thiên không thèm để ý đến Lý Hiển mà quay sang nhìn Thái Bình công chúa.
- Thái Bình, con có biết bài thơ này không?
Trong lòng của Thái Bình công chúa còn chưa kịp bối rối:
- Đương nhiên là Thái Bình biết chứ ạ, đây chính là bài văn của Dương Thủ Văn.
- Thái tử, con có hiểu không?
Võ Tắc Thiên nhìn về phía Thái tử.
Chỉ có điều Lý Hiển vẫn khá ngu ngơ, lắc đầu đáp lại.
- Trẫm biết rằng con không hiểu, và Trẫm cũng chỉ vừa mới hiểu ra thôi!
- Hoài Anh, hôn sự của An Lạc và quận vương Cao Dương tạm thời hãy gác lại, Trẫm rất muốn gặp Dương Hủy Tử, người đã làm ra bài văn đó. Truyền khẩu dụ của Trẫm, thứ sử Huỳnh Dương điều tra vụ án hai cha con Dương gia bị ám sát, nếu như tìm thấy người có liên quan thì phải điều tra ngọn ngành.
Trẫm cũng rất muốn biết, rốt cuộc là ai muốn giết hai cha con họ… Hôm qua Uyển Nhi có nói với Trẫm, một tên Phan Đạo Tử bé nhỏ lại có thể điều động 50-60 thích khách? Ha ha, chuyện này nếu như không phải là do Phan gia đứng đằng sau giật dây thì nhất định là có ẩn tình bên trong.
Hoài Anh, khanh hãy phái người tới Huỳnh Dương đón hai cha con họ Dương đến Lạc Dương. Trẫm rất muốn xem, trong tầm mắt Trẫm, ai muốn giết hai cha con họ. Đúng, có lẽ Trẫm đã già cho nên có một số người đã quên mất bản lĩnh của Trẫm rồi.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất