Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 224: Đông cung (thượng)

Chương 224: Đông cung (thượng)
Gió lạnh nhè nhẹ thổi mang theo những tia nắng chiều rời rạc chiếu trên gương mặt của Lý Hiển.
Đứng ở ngoài cung Thượng Dương, y dường như hồn bay phách lạc. Hoàng hôn bao phủ cả Hoàng thành khiến cho bên trong Hoàng thành càng thêm u tối.
Lý Hiển thở dài, phiền não cũng từ từ xâm lấn cả tâm trí.
Lúc này, từ bên trong cung Thượng Dương, một chiếc xe ngựa chạy nhanh ra, dừng lại bên cạnh Lý Hiển.
Màn xe vén lên lộ ra gương mặt quyến rũ xinh đẹp của công chúa Thái Bình. Nàng nhìn thoáng qua Lý Hiển, trong mắt hiện lên một chút thương tiếc, nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường.
- Thái Tử, có muốn muội tiễn huynh một đoạn đường hay không?
Công chúa Thái Bình có thể nói là một trong số rất ít người có thể ngồi xa giá ở trong Hoàng thành này.
Lý Hiển quay đầu qua, ánh mắt có chút phức tạp liếc nhìn công chúa Thái Bình, sau đó cười lớn nói:
- Ta muốn đi một mình, không cần làm phiền đến Thái Bình.
Trong lời nói không còn thân thiết giống như trước kia nữa mà lại trở nên xa cách.
Lý Hiển là người nhu nhược, nhát gan yếu đuối, nhưng không có nghĩa y là người ngu.
Mà công chúa Thái Bình lại không để ý đến biểu hiện vừa rồi của y, chỉ thản nhiên cười nói:
- Một khi đã như vậy Thái Tử phải bảo trọng. Tuy nhiên Thái Bình có một câu lẽ ra không nên nói nhưng để ở trong lòng lại không chịu được. Thái Tử không chỉ là Thái Tử trong thiên hạ mà còn là Thái Tử của Đông cung. Trong Đông cung, nếu như Thái Tử nói chuyện không cân nhắc, mẫu thân nhất định sẽ cảm thấy rất không vui.
- Muội...
- Nói đến đây thôi, Thái Tử bảo trọng.
Công chúa Thái Bình nói xong, màn xe hạ xuống.
Xe ngựa chạy hướng ra ngoài dọc theo con đường đá quanh co, rất nhanh đã biến mất trong ánh trời chiều.
Mà lúc này, Địch Nhân Kiệt từ trong cung Thượng Dương đi ra. Bên ngoài cửa cung có xe ngựa của ông ta đang chờ sẵn, ông ta nhìn thấy Lý Hiển, sau một lúc do dự bèn tiến lên phía trước, trầm giọng nói:
- Thái tử không phải lo lắng, chuyện ở Huỳnh Dương lão thần tin là không có quá nhiều quan hệ với Thái tử. Chỉ có điều hôn sự của Lương Vương, e là sẽ có trắc trở, lão thần thật sự không nên tiếp tục tham dự vào việc này.
Mới vừa rồi Thánh Thượng đã hạ chỉ, lệnh cho Địch Quang Viễn mang theo Hữu giam môn vệ đi tới Huỳnh Dương đón phụ tử Dương gia đến.
Lão thần cho rằng, việc này không cần gây thêm rắc rối nữa, tốt nhất là Thái tử nên xử lý hết sức rõ ràng chuyện nhà, đừng gây thêm phiền toái nữa.
Thái tử nên biết Thánh Thượng rất cơ trí, cũng không phải là người dễ bị lừa gạt. Có một số việc không phải Người không biết mà chỉ là không muốn nói mà thôi. Sự việc hôm nay Thánh Thượng đã giữ thể diện cho Thái tử, kính xin Thái tử chớ trách Thánh Thượng.
Lý Hiển, tuy là Thái tử, nhưng vị trí cũng chưa vững chắc.
Địch Nhân Kiệt không hy vọng lại gặp thêm rắc rối, càng không muốn giữa Lý Hiển và Võ Tắc Thiên nảy sinh hiểu lầm.
Lý Hiển nhẹ nhàng gật đầu, nói:
- Quốc lão yên tâm, ta biết rõ nỗi khổ tâm của mẫu thân... Chỉ là ta quá ngốc, cho nên... Ta sẽ xử lý tốt chuyện này, sau này tuyệt đối sẽ không gây thêm phiền phức cho Quốc lão.
Y nói tới đây, dừng lại một chút.
Sau một lúc lâu, y lắp bắp hỏi:
- Quốc lão, xin hỏi tại sao phụ tử Dương gia lại lưu lạc đến Xương Bình?
- Việc này...
Địch Nhân Kiệt cười khổ lắc đầu.
- Chuyện trước kia lão thần cũng không rõ lắm. Nhưng lão thần cho rằng trong chuyện này nhất định có gì đó hiểu lầm, nếu không Dương Thủ Văn kia cũng sẽ không nói câu 'Thà chết chứ không làm quan' quyết liệt như thế.
Thái tử nhân đức, lão thần cũng không tin Thái tử làm ra chuyện gì quá đáng. Nhưng đôi khi, cũng không phải Thái tử có thể làm chủ.
- Vậy...
Lý Hiển nuốt nước bọt một cái, nhẹ giọng hỏi:
- Sau khi họ đến đây, sẽ an bài ở nơi nào?
Địch Nhân Kiệt cười lắc đầu:
- Việc này đã có Thánh Thượng quyết định, thứ cho lão thần cũng không rõ lắm.
- Chiếu cố thật tốt cha con bọn họ, ta nợ hai cha con bọn họ rất nhiều.
- Lão thần hiểu được.
Địch Quang Viễn chính là con thứ của Địch Nhân Kiệt. Năm thứ hai Thiên Thụ từng là Tư Mã Quang Châu, tuy nhiên từ sau năm đầu Thông Thiên liền từ chức quan, đi theo bên cạnh Địch Nhân Kiệt. Dù sao Địch Nhân Kiệt cũng đã lớn tuổi, bên người cũng cần có một người chăm sóc. Tài năng của Địch Quang Viễn cũng không hẳn là xuất chúng, nếu như so với Địch Quang Tự, con lớn của Địch Nhân Kiệt, thì kém hơn nhiều.
Nhưng gã thận trọng, hơn nữa thân thủ không tệ.
Hiện giờ Địch gia ngoài thì có Địch Quang Tự chống đỡ cục diện, cũng không cần Địch Quang Viễn phấn đấu.
Gã chỉ cần quan tâm lo lắng cho Địch Nhân Kiệt thật tốt là tốt rồi. Hơn nữa, sau khi gã từ quan, mặc dù bản thân không có chức quan gì, tuy nhiên …. Đối với Địch Quang Viễn mà nói như thế cũng đã đủ.
Lần này Võ Tắc Thiên lệnh cho Địch Quang Viễn đến, chứng tỏ bà ta đã có tâm đề phòng.
Lý Hiển lại kính nhờ vài câu, đưa Địch Nhân Kiệt lên xe, sau khi nhìn theo xe ngựa rời đi mới thở dài một hơi, trở về Đông cung.
Khi trở lại Đông cung trời đã tối hẳn.
Vốn chỉ có chút gió nhẹ giờ phút này đã biến thành mưa phùn rả rích.
Trong đại điện Đông cung, đèn đuốc sáng trưng.
Từ trong đại điện truyền đến từng đợt thanh âm cười vui làm cho tâm tình của Lý Hiển càng trở nên phức tạp.
- Thái tử đến!
Ngoài đại điện, nội thị Cao Lực Sĩ cao giọng hô to, tiếng cười trong đại điện đột nhiên dừng lại.
Vi thị đang cùng một mỹ phụ cười đùa, xem dáng vẻ của nàng, hơi có chút nịnh nọt. Mà ngồi ở bên cạnh, còn có hai thiếu nữ và hai người thiếu niên. Thiếu nữ hiển nhiên là Lý Tiên Huệ và Lý Khỏa Nhi, mà hai thiếu niên chính là Hoàng thái tôn Lý Trọng Nhuận và Lý Trọng Tuấn, đứa con thứ ba của Lý Hiển.
Lý Hiển kéo thân mình mệt mỏi, từ bên ngoài đi vào, quần áo ướt sũng.
Y một đường từ cung Thượng Dương trở về, mặc dù có tùy tùng muốn bung dù che mưa cho y nhưng lại bị y đuổi đi.
- Thượng Quan ở đây à?
- Uyển Nhi tham kiến Thái tử.
Mỹ phụ kia, chính là Thượng Quan Uyển Nhi.
Nàng ta nhìn thấy Lý Hiển đi tới, vội đứng lên, cúi người khẽ chào.
Lý Hiển khoát tay, trực tiếp đi tới ghế lớn ngồi xuống.
- Vì sao Thái tử lại chật vật như thế? Những người hầu kia là người chết hay sao? Sao lại không biết che mưa cho Thái tử?
Cao Lực Sĩ, còn không cho người làm chút canh gừng cho Thái tử uống cho ấm người? Người tới, mang y phục sạch đến cho Thái tử.
Lý Hiển không lên tiếng, chỉ nhắm mắt lại, giống như lão tăng nhập định.
Thấy tình hình như vậy, Thượng Quan Uyển Nhi lập tức minh bạch ý tứ của Lý Hiển, ý của y là muốn tiễn khách đây mà.
- Thái tử mỏi mệt như thế, Uyển Nhi không quấy rầy Thái tử nghỉ ngơi, trước xin cáo từ.
- Thượng Quan xá nhân đi thong thả.
Vi thị cũng nhận thấy tâm trạng của Lý Hiển không bình thường, vội vàng nói theo.
Lý Hiển mở mắt ra, hướng Thượng Quan Uyển Nhi khẽ mỉm cười:
- Thượng Quan xá nhân đi thong thả, bên ngoài trời mưa, đi đường xin cẩn thận.
- Làm phiền Thái Tử lo lắng.
Thượng Quan Uyển Nhi cười cười, liền đứng dậy cáo từ rời đi.
Nàng đi rồi, nhóm người Lý Trọng Nhuận cũng muốn rời khỏi, lại nghe Lý Hiển nói:
- Đại Lãng ở lại, những người khác đều lui ra đi.
Lý Khỏa Nhi hôm nay, cũng là một thân nữ trang.
Nàng đang mặc một cái váy màu trắng, bên ngoài khoác cái áo ngắn nửa tay màu vàng đỏ, trên đầu buộc một vòng vàng, nhìn qua có vẻ phong tình khác thường. Nghe thấy lời nói của Lý Hiển, nàng lập tức quay đầu nhìn về phía Lý Trọng Nhuận, rồi sau đó nhe cái lưỡi nhỏ thơm tho.
Ngụ ý nói: Đại huynh, huynh xong rồi, cha khẳng định gặp chuyện không vui.
Mà Lý Tiên Huệ ở một bên nhìn thấy thì không khỏi khẽ mở môi son, lộ ra tươi cười.
Lại nói cũng khá là lạ, Lý Hiển cũng không quá xuất chúng, nhưng mấy đứa con nam thì tuấn tú, nữ thì xinh đẹp, có lẽ là kế thừa dung mạo của Vi thị. Mà Lý Trọng Tuấn thì đang hướng tới Lý Trọng Nhuận nghiêng một cái đầu, ra hiệu ngươi tự giải quyết cho tốt.
Lý Trọng Nhuận cảm thấy trong lòng có chút sợ hãi, nhưng lại không dám lên tiếng.
- Ái phi, nàng cũng ở lại.
Lúc này có nội thị mang y phục sạch tới, đi tới thay áo ngoài ướt đẫm cho Lý Hiển.
- Truyền ý chỉ của ta, Ngân An điện trong vòng một trăm bước không cho ai tới gần.
- Vâng!
Bên ngoài đại điện truyền đến một trận tiếng bước chân, thị vệ Đông cung rất nhanh đã đem Ngân An điện bao vây lại, trong lúc nhất thời đề phòng nghiêm mật.
- Phụ thân có chuyện gì vậy?
Lý Khỏa Nhi vốn đã rời khỏi Ngân An điện, nhưng khi nhìn thấy tình hình này, lập tức nảy sinh lòng hiếu kỳ, dừng bước lại.
- Khỏa Nhi, đi thôi.
- Tam tỷ, có chuyện gì vậy? Vì sao phụ thân lại phong tỏa Ngân An điện?
Lý Tiên Huệ nhíu mày, có chút bất đắc dĩ đối với tính tò mò của muội muội nhà mình.
Nhắc tới cũng thú vị, dưới gối Lý Hiển có chín đứa con gái, trong đó Vi thị chiếm bốn. Lý Tiên Huệ so với Lý Khỏa Nhi lớn tuổi hơn, tính cách hai người hoàn toàn khác nhau. Lý Tiên Huệ nhã nhặn lịch sự, thích đọc sách, đánh đàn, chơi cờ... có chút phong phạm văn nghệ của nữ thanh niên đời sau. Tính tình đa sầu đa cảm, thậm chí có đôi khi sẽ vì một đóa hoa tàn mà rơi lệ.
Nhưng Lý Khỏa Nhi lại là một cô gái hoạt bát hiếu động, rất hiếu kỳ.
Nàng thích múa thương múa gậy, thích mặc quần áo nam nhân đi đó đi đây, thích quản chuyện bất công trong thiên hạ. Lý Tiên Huệ làm tỷ tỷ lẽ ra nên chiếu cố cho Lý Khỏa Nhi. Nhưng trên thực tế phần lớn là Lý Khỏa Nhi chiếu cố cho Lý Tiên Huệ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất