Chương 225: Đông cung (hạ)
- Khỏa Nhi, có lẽ phụ thân có chuyện cần bàn với mẫu phi, chúng ta đừng làm phiền.
- Thật là khó hiểu.
Lý Khỏa Nhi dẫu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, rất không vui.
- Muội xem có khi nào phụ thân lại nghiêm trang đến thế?
- Cho nên muội mới thấy lạ chứ.
- Khỏa Nhi, đừng nháo loạn nữa...
Lý Tiên Huệ hiếm khi cứng rắn như vậy, cương quyết nắm lấy tay của Lý Khỏa Nhi kéo ra ngoài. Lý Khỏa Nhi đi một bước lại quay đầu lại, dường như trong Ngân An điện kia cất giấu rất nhiều chuyện thú vị.
Trong đại điện trở nên vắng vẻ, chỉ còn lại có ba ngườiLý Hiển.
Y ngồi một chỗ, vẫn không nhúc nhích, lúc thì nhìn Vi thị, lúc lại nhìn sang Lý Trọng Nhuận, khiến hai người hơi hoảng hốt.
- Mới vừa rồi, mẫu thân gọi ta tới cung Thượng Dương.
Ngay khi Vi thị và Lý Trọng Nhuận sắp chịu không được nữa, Lý Hiển đột nhiên mở miệng nói:
- Vốn, Địch quốc lão làm mai mối, định nói với ta gả Khỏa Nhi cho Võ Sùng Huấn. Mẫu thân cũng rất vui vẻ, nhưng đột nhiên Thái Bình lại đề cập đến một việc.
- Chuyện gì?
Ánh mắt Lý Hiển đột nhiên sắc bén, nhìn chằm chằm Vi thị nói:
- Ta hỏi nàng, nàng có còn nhớ cha con Dương Thừa Liệt hay không?
- A?
Vi thị vừa nghe tên này, lập tức hoảng loạn lên.
- Ta nhắc cho nàng một chút, mười lăm năm trước dưới núi Võ Đang, vị lão thần tiên và vị tiểu tiên đồng nọ đã giải cứu cả nhà ta.
- Thái Tử...
- Hôm nay ta nghe được một tin tức, sau khi vị lão thần tiên kia cứu chúng ta, chẳng biết tại sao lại lưu lạc đến U Châu, mai danh ẩn tích suốt mười lăm năm ở Xương Bình. Ta rất lấy làm khó hiểu, rốt cuộc là lúc ấy đã xảy ra chuyện gì?
- Thần thiếp...
- Hoàng Thái Tôn.
- Có nhi thần.
Nghe Lý Hiển gọi mình, Lý Trọng Nhuận giật mình lạnh run, liền vội vàng khom người tiến lên.
Phải biết rằng, bình thường Lý Hiển đều gọi gã là “Lư Xá Na”, chưa bao giờ gọi gã là 'Hoàng thái tôn' giống như hôm nay.
- Năm đó ngươi ở huyện Nghiệp đúng không?
- Vâng.
- Địch quốc lão muốn cho ngươi quen thuộc công vụ cho nên mới sắp đặt ngươi ở phòngquân cơ, xử lý chiến báo đi về, đúng không?
- Vâng.
- Như vậy có nghĩa là ngươi có thể nhìn thấy chiến báo các nơi đưa tới.
Lý Trọng Nhuận nuốt nước miếng một cái, cảm giác hô hấp có chút khó khăn.
Vi thị thấy thế vội vàng đứng dậy muốn nói đỡ, thế nhưng Lý Hiển trừng mắt, lạnh lùng nói:
- Ái phi, nàng trước hết trả lời ta vấn đề vừa rồi.
- Thần thiếp...
Lý Hiển không nhìn Vi thị mà khẽ xoa huyệt thái dương, rơi vào trầm tư.
- Thân thể Địch quốc lão không tốt, không thể luôn ở mãi trong phòngquân cơ. Mà ngươi lại có địa vị cao ở quân cơ phòng, công văn sau khi xử lý xong trước sẽ giao cho ngươi thẩm duyệt. Vì thế, ngươi thấy được tên của cha con Dương gia liền nghĩ đến một việc. Rồi sau đó, ngươi đem giấu công văn kia đi, thế cho nên ngay cả Địch quốc lão cũng không biết đến hai cha con này.
- Nhi thần...
- Thôi được rồi, ngươi không cần phải nói nữa.
Lý Hiển nói xong, không quan tâm tới Lý Trọng Nhuận nữa mà nhìn về phía Vi thị.
Trong lòng Vi thị kêu khổ, thầm nghĩ: sao hôm nay Thái Tử lại gây áp lực cho mình như thế? Hơn nữa vì sao y lại suy luận được rõ ràng đến như thế?
Lý Hiển hồ đồ, nhưng không phải là người ngu.
Lúc trước ở trên lầu Dục Nhật, sau khi ra khỏi cung Thượng Dương, cho dù là công chúa Thái Bình hay là Địch Nhân Kiệt đều đã chỉ hết nguồn cơn cho y. Đến mức độ ấy mà Lý Hiển vẫn không rõ, vậy y thật sự là một gã ngốc rồi. Tính tình của y yếu đuối nhưng cũng là người biết nhớ ân. Nếu như là chuyện y không muốn quan tâm thì cho dù có nhắc nhở y cũng vô dụng.
Nhưng nếu như y muốn quan tâm, vậy thì trí óc cũng sẽ trở nên vô cùng minh mẫn.
- Ái phi!
- Thần thiếp... Lúc đó dưới núi Võ Đang, sau khi chúng ta tìm được đường sống, vì Thái Tử bị kinh sợ nên bệnh nặng. Thần thiếp không dám trì hoãn, vì thế liền giục xe ngựa chạy tới Phòng Lăng. Chỉ có điều không chờ chúng ta đến Phòng Lăng, Thứ sử Quân Châu đã phái người tiến đến hỗ trợ. Thái Tử nên biết, ngày đó là ai muốn giết chúng ta, hơn nữa còn có Võ Vinh đã chết.
- Đúng vậy!
- Võ Thừa Tự lòng dạ độc ác, nếu như y biết Võ Diên Vinh đã chết rồi, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Nhưng thần thiếp cũng biết, nhất định y sẽ không dám công khai ám sát lần nữa, có thể ngàn ngày làm kẻ trộm nhưng không thể có ngàn ngày phòng cướp. Thần thiếp lo Võ Thừa Tự sẽ tìm Thái Tử trả thù cho nên mới bất đắc dĩ nói cho Thứ sử Quân Châu, thích khách kia chính là..
Vi thị nói tới đây bỗng nhiên không biết nên nói gì nữa.
- Nàng bán rẻlão thần tiên? Hơn nữa còn vu cáo người ta là thích khách sao?
Lý Hiển lập tức phản ứng, đứng bật dậy, căm tức nhìn Vi thị.
Vi thị vội vàng quỳ xuống, buồn bã nói:
- Thần thiếp cũng chỉ bất đắc dĩ, nếu như không làm vậy, Võ Thừa Tự sao có thể từ bỏ ý đồ?
- Nhưng nàng cũng không thể...
Lý Hiển tức giận đến cả người run rẩy, chỉ vào Vi thị nửa ngày nói không ra lời.
- Phụ thân bớt giận.
- Bớt giận, bớt giận, ta có thể bớt giận thế nào đây.
Lý Hiển tức giận nói:
- Ngươi biết, mẫu thân ngươi cũng biết, chỉ có ta là không biết. Ta đã nói, sau khi ta phái người đi Quân Châu tìm kiếm lão thần tiên, cũng không biết tung tích của cả nhà ông ấy.
Lúc ấy ta còn tưởng rằng... Không nghĩ tới là các ngươi giở trò quỷ.
Đâu có chuyện gì liên quan tới con, khi đó ta bao nhiêu tuổi chứ? Đó là quyết định của mẫu thân mà.
Lý Trọng Nhuận cảm thấy rất oan, nhưng lại không dám cãi lại.
Gã nhận ra được, Lý Hiển thật sự tức giận!
- Thần thiếp đáng chết, nhưng thần thiếp làm như vậy, đều là vì lo lắng cho Thái Tử, tuyệt đối không có chút ác ý.
Sau khi chúng ta tới Phòng Lăng, thần thiếp còn sai người dò la tung tích của bọn họ, định giúp đỡ một chút. Chỉ có điều không ngờ tới bọn họ lại chạy tới U Châu.
Trong nội tâm, Vi thị chửi ầm lên: Các ngươi đã chạy đi vì sao lại không ở yên ở Xương Bình, sao lại muốn nhảy ra lập công làm chi?
Lý Hiển nhắm mắt lại, cố gắng giữ bình tĩnh trở lại.
- Được, chuyện lúc đầu, ta có thể tính là nàng bất đắc dĩ.
Nhưng ta hỏi nàng, cha con Dương gia vì chúng ta đã chịu khổ nhiều như vậy. Bọn họ từ Xương Bình chạy trốn tới Huỳnh Dương, chính là không muốn có liên quan với chúng ta, nhưng vì sao nàng vẫn không chịu buông tha cho họ? Lại nhẫn tâm phái người giết chết bọn họ?
- A?
Vi thị nghe vậy lập tức ngây ngẩn cả người.
Một lát sau, nàng lớn tiếng kêu oan nói:
- Thái Tử, thần thiếp không có phái người giết họ.
- Nàng còn gạt ta!
Lý Hiển lạnh lùng nói:
- Trước đây A Súc Nô tiết lộ việc Phan Hoa của nhà họ Phan ở Huỳnh Dương ăn cắp thơ của Hạ Tri Chương, thế cho nên Phan Hoa bị người của Phan gia đánh chết. Sau đó, chính là ngày tết Hàn thực, lúc cha con Dương gia đi đến núi Quảng Võ viếng mộ của Trịnh tam nương, lại gặp phải tập kích của người Phan gia. Vốn, ta cũng tưởng do người của Phan gia làm, nhưng Thái Bình lại nói, Phan gia cũng không sai khiến Phan Đạo Tử làm như vậy, mà Phan Đạo Tử bất quá là một kẻ sa cơ thất thế của Phan gia, dựa vào đâu có thể tụ tập hơn năm mươi người tham gia ám sát?
- Chuyện này, thần thiếp không biết.
- Nàng không biết? Vậy ta hỏi nàng, trong tay của những thích khách này sử dụng khí giới gì của Đông cung?
- A?
Vi thị nghe thế, lập tức bối rối.
Mà Lý Trọng Nhuận cũng kịp phản ứng, lớn tiếng nói:
- Phụ thân, đây là vu oan, vu oan.
Nếu con muốn phái người giết cha con Dương gia, sao có thể dùng khí giới của Đông cung? Rõ ràng đây chính là có người đang vu oan không phải sao?
- Ha ha, ngươi cũng biết là vu oan.
Lý Hiển hít sâu một hơi, suy sụp ngồi xuống.
- Ta biết, ta đức hạnh không đủ để làm Thái Tử.
Lần này có thể trở thành Thái Tử, nói toạc ra hoàn toàn là tâm ý của mẫu thân. Nhưng ta biết, vị trí Thái Tử này của ta rất nhiều người đều không phục. Thái Bình không phục, Bát Lang cũng không phục, thậm chí bao gồm cả Võ Tam Tư kia, cũng không tán thành Thái Tử là ta.
Ta hỏi các ngươi, chuyện của A Súc Nô, các ngươi đã nói với những ai?
Nói cách khác, năm đó chuyện ta hứa hôn với lão thần tiên, gả Khỏa Nhi cho A Súc Nô, các ngươi đã nói với ai?
Vi thị và Lý Trọng Nhuận ngơ ngác nhìn nhau, đồng loạt lắc đầu.
- Loại chuyện này, thiếp thân sao có thể nói ra?
- Vậy vì sao Thái Bình lại biết? Việc ta cũng đã quên, kết quả lại bị Thái Bình nhắc nhở, nếu không có người mật báo, vậy cũng thật là kì la.
Còn có, số khí giới của Đông cung là tự chạy mất hay sao?
Việc này, ta hy vọng có thể có được đáp án... Mẫu thân đã lệnh cho Địch Quang Viễn dẫn Hữu giam môn vệ đi tới Huỳnh Dương, bảo là muốn đón cha con Dương gia đến. Ta hy vọng trước khi cha con Dương gia đến, hai người có thể cho ta một đáp án.
Ta muốn biết, trong Đông cung của ta đây rốt cuộc còn có bao nhiêu gian tế?
- Thần thiếp (hài nhi) đã hiểu!
Sau khi Lý Hiển nói xong, liền nhắm hai mắt lại.
Chuyện Vi thị làm, tuy rằng quá đáng, nhưng y cũng biết, những việc Vi thị làm cũng là vì suy nghĩ cho y.
Chỉ có điều...
Lý Hiển cảm thấy rất mệt mỏi, đồng thời lại cảm thấy xấu hổ.
Cha con Dương Thừa Liệt rất nhanh sẽ đến Lạc Dương, như vậy đến lúc đó, y nên đối mặt với cha con bọn họ như thế nào đây?
Nghĩ đến những điều này, Lý Hiển có chút mờ mịt.
Trong một góc ngoài điện Ngân An, một bóng đen lướt qua lan can, biến mất trong bụi hoa.
A Súc Nô là ai?
Hắn đến Lạc Dương, tại sao lại khiến cho phụ thân thất thố như thế?