Chương 229: Nạn của Phan gia (Hạ)
Trong trường hợp này, Phan Đạo Thanh cũng biết nếu tiếp tục dây dưa tất sẽ bị mất mặt.
Y không cam tâm ngồi xuống, cúi đầu không nói chuyện.
Còn Phan Đạo Nguyên thì hít sâu một hơi, nhìn Phan Đạo Thanh, trong lòng cười lạnh một tiếng.
Chút tâm tư đó của Phan Đạo Thanh, gã sao có thể không biết được chứ?
Nói toạc ra, Phan Đạo Thanh vẫn luôn bất mãn với địa vị chủ đạo của y trong tộc, cho nên có chuyện hay không có chuyện đều muốn phức tạp hóa lên. Nếu là thường xuyên lui tới, Phan Đạo Nguyên nói không chừng cũng sớm đã thừa thắng truy kích rồi, hung hăng làm mất mặt Phan Đạo Thanh. Nhưng hiện giờ, Phan gia đang đối mặt với nguy cơ quá lớn, gã cũng cần phải đồng tâm hiệp lực để vượt qua cửa ải này.
- Chư vị tộc lão, đều là trụ cột của Phan gia ta.
Hiện giờ chi thứ ba đã xảy ra chuyện như vậy, chúng ta cùng là họ Phan, vui buồn có nhau, cũng cần phải cùng nhau tiến thoái mới được. Nhiệm vụ cấp bách, phải nhanh chóng dẹp yên xung đột hai nhà. Ta nghĩ rằng, chúng ta có thể thông qua phủ tôn ra mặt, mời Trịnh Hùng ra thương lượng cách giải quyết. Bình tĩnh mà luận, xung đột lần này xuất phát từ mâu thuẫn của chi thứ ba Phan thị ta với chi thứ sáu Trịnh thị.
Mặc dù Trịnh gia phong tỏa chúng ta, khiến cho chúng ta bị tổn thất thê thảm, nhưng tin chắc tổn thất của Trịnh gia cũng không hề nhỏ.
Trịnh Hoành chưa chắc đã muốn tiếp tục kéo dài cục diện này, chỉ cần chúng ta có thể giữ được thể diện cho y, tin chắc việc này có thể bình ổn. Quan trọng là thái độ, chúng ta cần phải thể hiện thành ý của chúng ta, chư vị tộc lão thấy lời của Đạo Nguyên nói có lý không?
Bất kỳ hào môn nhà nào cũng đều không thể cứng nhắc được.
Lời của Phan Đạo Nguyên lập tức nhận được sự tán đồng của mọi người Phan thị.
Phan Đạo Thanh thì đỏ mặt lên, y biết lần này sẽ phải lộ mặt, tám chín phần là từ bên phía chi thứ ba của y.
Nhưng, y cũng không có lý do để từ chối.
Nhìn thấy những vẻ mặt giãn ra tươi cười, Phan Đạo Thanh cảm thấy trong lòng phải cố nuốt xuống cơn giận.
Người ở dưới mái hiên sao có thể không cúi đầu được chứ?
Lạ đà gầy còn hơn ngựa lớn, ai mà ngờ Trịnh Hoành đó lại quả thực dám vì một người ngoại tộc mà khai chiến với Phan gia?
Sai lầm, quả thực là sai lầm rồi.
Đúng lúc y thở ngắn thở dài, bên ngoài từ đường bỗng vang lên một trận đại loạn.
Tiếp theo đó, cửa chính của từ đường vốn đang đóng lại được mở ra, từ bên ngoài có một người lảo đảo chạy vào. Sau khi chạy vào liền nằm soài ra đất.
- Phụ thân, chuyện lớn không hay rồi!
Phan Đạo Thanh vừa nhìn đã nhận ra, người tới là con trai của y Phan Tử Sơn.
Y liền đứng lên tiến lên phía trước, đỡ Phan Tử Sơn đứng lên, lớn tiếng quát hỏi: - Xảy ra chuyện gì? Sao lại hoảng loạn như vậy?
- Trong nhà, trong nhà xảy ra chuyện rồi.
- Thế nào?
- Phủ tôn dẫn binh mã tới, bao vây trong nhà.
- Hả?
Phan Đạo Thanh nghe thấy thế mà kinh ngạc, liền quay người nhìn về phía Phan Đạo Nguyên.
Sắc mặt Phan Đạo Nguyên cũng tái đi. Gã liền chạy tới: - Thập Lục Lang, cháu chắc chắn là binh mã phủ tôn dẫn tới chứ?
- Vâng, chắc chắn là phủ tôn dẫn đầu.
Nhưng, hắn ta dường như không được làm chủ, mà nghe theo lệnh của một chàng thanh niên. Ta có thể chạy được ra ngoài báo tin cũng là phủ tôn yêu cầu. Hắn ta đã nói riêng với ta, chuyện của Quảng Võ sơn đã bẩm báo lên trên rồi. Nghe nói ngay cả Thánh nhân cũng nổi giận rồi.
Phan Đạo Nguyên nghe thấy thế chỉ cảm thấy đầu óc ong ong lên.
Sở dĩ trước đây y dám khai chiến với Trịnh gia cũng chính là vì y hiểu thái độ của triều đình đối với thế gia đại tộc.
Điểm này trước đây làm thứ sử Huỳnh Dương dù có thể nhìn ra manh mối, nhưng lúc này sự việc dường như đã mất đi sự kiểm soát rồi, ngay cả triều đình cũng bị kinh động. Phủ Tôn đích thân dẫn quân tới bao vây càng chứng tỏ tính nghiêm trọng của vấn đề.
Trong đầu Phan Đạo Nguyên lóe lên một ý tưởng, bỗng nhớ ra trong khoảng thời gian này lưu truyền một số lời đồn trong phường thị.
Y bỗng túm lấy cánh tay của Phan Đạo Thanh, lạnh lùng nói: - Tam ca, ca nói thực cho ta biết, trước đây Phan Đạo Tử ở Quảng Võ sơn tập kích liệu có phải là ca ngầm ủng hộ không?
Phan Đạo Thanh tức giận, hất tay Phan Đạo Nguyên ra.
- Ta không phải là tên ngốc, sao có thể làm ra chuyện này chứ?
Chuyện của Đạo Tử, ta cũng là sau này mới biết được, sao ta có thể ủng hộ hắn ta được chứ?
- Vậy thủ hạ của hắn ta là từ đâu tới?
Phan Đạo Thanh sửng sốt, lắc đầu lộ rõ vẻ mơ hồ: - Chuyện này ta cũng vẫn luôn thấy kỳ lạ, gia cảnh Đạo Tử bình thường, vẫn luôn nhờ vào tiền tiêu hàng tháng trong gia tộc để duy trì, cũng chính là sau khi tên tiểu tặc kia thể hiện tài năng, ta mới hạ lệnh cho họ tăng thêm tiền tiêu hàng tháng. Nhưng số tiền đó khiến cho cuộc sống của họ không phải lo lắng gì, còn nếu mời người từ bên ngoài tới thì không thể được.
- Thập Tam Lang!
Phan Đạo Nguyên lớn tiếng quát.
Từ trong tộc lão một lão già ngũ tuần đứng lên.- Cửu ca có gì dặn dò?
- Ta nhớ, nhà Nhị Lang ngươi hiện giờ đang có người ở Đông cung phải không?
- Vâng!
- Vậy gần đây ngươi có liên lạc với hắn ta không?
Phan Thập Tam Lang suy nghĩ một hồi, liền lắc đầu nói: - Ngày 2 tháng 2, hắn ta có quay về một lần, sau đó thì không liên lạc gì nữa.
Nói xong, Phan Thập Tam Lang không kìm nổi hỏi: - Cửu ca, có chuyện gì sao?
- Mấy hôm trước, trong phường lưu truyền một tin, nói hôm đó Phan Đạo Tử ở núi Quảng Võ tập kích phụ tử Dương gia, bảo tất cả đều mang vũ khí mang ký hiệu Đông cung. Khi đó ta đã nghe nói cũng chỉ cho rằng là một tin đồn, không có chú ý tới. Đương kim Thái tử tình tính nhu nhược, hiện giờ chẳng khác gì ẩn dật, có thể tham gia vào chuyện này được chứ?
Nhưng hiện giờ xem ra, lời đồn đó có lẽ không phải chỉ là lời đồn.
Phan Đạo Thanh cũng luống cuống.
Mặc dù Phan Đạo Nguyên không có nói rõ, nhưng y lại nghe thấy trong lời nói đó còn có ý tứ khác.
Ám sát núi Quảng Võ, rất có khả năng đã liên lụy tới cuộc chiến đấu phe phái của Lạc Dương!
Nhưng quan trọng là, họ tới giờ vẫn không biết, cuộc chiến đấu này là chuyện gì?
- Cửu Lang, ta nên làm thế nào?
Lúc này Phan Đạo Nguyên cũng đã hoàn toàn tỉnh táo. Sau khi trầm ngâm một hồi, quay đầu sang nói với Phan Thập Tam Lang: - Phan Thập Tam Lang, ngươi bây giờ lập tức quay trở về nhà, tiêu hủy toàn bộ thư từ của người và bên phía Lạc Dương, Trường An liên lạc với nhau.
Nhân tiện, nghĩ cách để con cái đều rời khỏi đó, không cẩn thận lần này ngay cả chi thứ năm của ngươi cũng sẽ bị cuốn vào trong đó.
- Cửu ca là nói.
Sắc mặt Phan Thập Tam Lang bỗng tái đi, lắp bắp nói.
Phan Đạo Nguyên gật đầu, lại nhìn về phía Phan Đạo Thanh.- Tam ca, ta cùng ca quay về.
Phủ Tôn nếu thả Tử Sơn ra, chứng tỏ chuyện này không phải không còn đường lui nữa. Hiện giờ, Phan gia ta e là phải đối mặt với nguy cơ lớn nhất trăm năm qua. Các chi đều phải lập tức trở về, cố gắng bố trí ổn thỏa việc trong nhà, chờ tin của ta.