Chương 228: Phan gia khó khăn (thượng)
Tây du, đã thành sách rồi!
Đây thật là một việc khiến cho Dương Thủ Văn cảm thấy rất bất ngờ.
Làm sách ở đời Đường cũng không phải là một chuyện nhỏ. Bởi vì vấn đề in ấn cho nên phí tổn để in sách sẽ rất cao... Huỳnh Dương là nội địa của Trung Nguyên, vốn chính là trung tâm văn hóa văn học. Nếu như muốn in sách ở đây, không chỉ cần phải có rất nhiều tiền mà nhất thiết còn phải có danh tiếng, nếu không thì muốn ở Huỳnh Dương này in sách căn bản là không thể.
- Lần này may mà có Nhập cửu thúc con giúp thuyết phục thư viện Huỳnh Dương chế tác bản khắc, rồi sau đó mới bắt đầu in ấn. Đợt đầu in tổng cộng một ngàn bộ, ta để lại một trăm bộ, còn lại chín trăm bộ thì để ở hiệu sách.
Thời gian gần đây con ở Huỳnh Dương cũng có chút tiếng tăm, hơn nữa có người của Trịnh gia bảo đảm, nếu không thì căn bản là không thể đến hiệu sách được.
- Nói như vậy là sách đã bán rồi sao?
- Trước mắt vẫn chưa có người nào mua. Nhưng Nhập cửu thúc của con nói, Tây du này của con viết vô cùng thú vị, có lẽ không thành vấn đề.
- Vậy còn bản khắc...
- Con yên tâm, bản khắc ta đã cầm về rồi.
Đời Đường, vẫn là thời in bằng bản khắc.
Dương Thừa Liệt không phải sợ chuyện gì khác mà chủ yếu là vì Tây du này là tác phẩm đầu tiên của Dương Thủ Văn, cho nên đem bản khắc kia lưu lại làm kỷ niệm.
Ở thời điểm này bản quyền cũng không được bảo vệ.
Viết sách không phải là vì kiếm tiền, chủ yếu là để nổi danh. Dù sao, thành danh từ việc viết sách, Dương Thủ Văn đã làm được một nửa. Một khi có đầy đủ tiếng tăm, hắn sẽ có rất nhiều biện pháp để kiếm tiền chứ không phải là mỗi ngày cực nhọc viết chữ để kiếm tiền.
Dương Thủ Văn cầm sách, yêu thích không nỡ rời tay.
Tuy nhiên, hắn bỗng nhiên cau mày, hạ giọng nói:
- Phụ thân, vì sao không viết tên thật của con?
Dương Thừa Liệt cười nói:
- Vốn là ta định để tên của con, nhưng sau lại nghĩ cảm thấy có chút không ổn, cho nên liền để tên tự của con.
- Nhưng...
Dương Thủ Văn nghi hoặc nhìn Dương Thừa Liệt, lại phát hiện ánh mắt của Dương Thừa Liệt dường như có chút lóe ra.
Có vấn đề?
Hắn loáng thoáng cảm giác được ở phương diện này nhất định có chuyện hắn không biết. Nhưng khi nhìn tất cả mọi người thật vui vẻ, Dương Thủ Văn cũng không tiện hỏi nữa, vì thế đem nghi vấn này giấu ở trong lòng, chờ đến khi trời tối lại hỏi Dương Thừa Liệt.
Màn đêm, lặng yên đến.
Trong huyện thành Huỳnh Dương, trời đã vào đêm.
Trên đường người qua lại rất thưa thớt, vắng ngắt, làm cho người ta cảm giác có một loại áp lực khó hiểu.
Gần đến giờ Tuất, mưa bắt đầu rơi.
Nhà tổ của Phan gia nằm ở phường Hoàng Môn, cửa lớn đóng chặt.
Ngọn đèn ở trước cửa lắc lư trong gió, ánh sáng chợt tối chợt sáng.
Ngay khúc quanh trên đường ngoài cửa lớn, một con chó vàng già nua uể oải nằm dưới mái hiên, đôi mắt lộ ra vẻ vô cùng mệt mỏi.
Tên phường Hoàng Môn này có được là vì đường Hoàng Môn.
Ở một trình độ nào đó mà nói, đây cũng là căn cứ địa của Phan gia. Toàn bộ phường Hoàng Môn có chừng năm sáu trăm hộ dân, trong đó có một nửa là họ Phan, vì thế cho nên họ Phan trở thành một họ lớn khổng lồ, hùng bá trong phường.
Trước kia, ở phường Hoàng Môn này lúc vào đêm là ánh đèn rực rỡ.
Nhưng đêm nay, tất cả quán rượu quán ăn ban đêm đều đóng cửa, trên đường phố ngay cả một bóng ma cũng không có.
Trong từ đường Phan gia, mười mấy tộc lão Phan gia đang tụ tập cùng nhau thương nghị chính sự.
Tộc trưởng Phan Đạo Nguyên nét mặt âm trầm, ngồi ở trên giường không nói lời nào.
Mà những tộc lão khác thì đang đỏ mặt tía tai đều tự cho là đúng, giải thích lý do của bọn họ.
- Cửu Lang, không thể lại tiếp tục để mặc cho Trịnh gia kiêu ngạo như vậy nữa.
Đột nhiên, một thanh âm vang lên vang dội.
Một trưởng lão độ sáu mươi tuổi đứng lên, hướng về phía Phan Đạo Nguyên lớn tiếng nói:
- Trịnh gia chặn hết tất cả kênh mương dẫn nước vào ruộng vườn của Phan gia, thậm chí rất nhiều nơi đã không đủ nước. Cũng may là năm nay mưa nhiều, không đến mức làm chậm trễ cày bừa vụ xuân. Nhưng nếu cứ tiếp tục như thế mãi, ruộng vườn của Phan gia ta sớm muộn gì cũng sẽ lệ thuộc vào Trịnh gia. Đến thu hoạch vụ thu là lúc lại sẽ trở thành một phiền toái. Còn nữa, các cửa hàng của Trịnh gia cũng đều dừng việc mua bán vật liệu với Phan gia. Lúc này có thể là vẫn chưa xảy ra vấn đề gì, nhưng nếu thời gian lâu dài, chỉ sợ sẽ khiến cho vấn đề càng thêm nghiêm trọng, nhất định phải mau chóng giải quyết.
Người nói tên là Phan Đạo Thanh, luận về tuổi thì lớn hơn so với Phan Đạo Nguyên.
Chẳng qua, ông ta cũng không phải là con cháu dòng chính, cho nên chỉ có thể để Phan Đạo Nguyên làm chủ.
Phan Đạo Thanh tính tình nóng nảy, vô cùng táo bạo.
- Cửu Lang đã từng hạ lệnh không cho chúng ta xung đột với Trịnh gia.
Nhưng hiện tại không phải chúng ta xung đột với Trịnh gia, mà là Trịnh gia đã đánh đến tận cửa rồi, làm cho chúng ta không thể không nảy sinh xung đột.
Cửu Lang, khai chiến đi!
Nếu không, thể diện của Phan gia ta mất hết cũng chưa nói, ngay cả đường sống cũng bị Trịnh gia ép đến không còn.
- Đúng vậy, khai chiến đi.
Một vài tộc lão đều tỏ vẻ tán thành, mới nghe qua ý tứ trong lời nói của bọn họ, như thể là bọn họ bị nhiều uất ức.
Phan Đạo Nguyên mặt âm trầm, một lát sau hừ lạnh một tiếng.
- Tam ca nói nghe thật dễ, khai chiến như thế nào?
Phan gia ta từ Tây Tấn tới nay, nhân tài suy bại, bị Trịnh gia đè ép nguyên khí đã sớm thương tổn nặng nề. Trịnh thị từ Lục triều tới nay ở Huỳnh Dương đã tích trữ được rất nhiều tài nguyên. Trước kia chúng ta chưa phát hiện, nhưng lúc này đây... Đây không phải là vấn đề khai chiến hay không, trên thực tế chúng ta đã xảy ra mấy lần xung đột với Trịnh gia, kết quả thì như thế nào?
Tam ca, ta biết trong lòng huynh không vui.
Nhưng hiện tại tai họa này, là do chi thứ ba của huynh làm ra.
Nếu không phải là vì Phan Đạo Tử đi tập kích người ta, còn chém bia mộ của người ta, huynh nói xem Trịnh gia có thể có phản ứng quyết liệt như vậy không?
Hôm nay ta đi châu phủ nha môn, Phủ tôn đã cảnh cáo ta, không được gây thêm chuyện. Huynh nghe hiểu chưa, hiện giờ ở trong mắt người khác, cục diện Phan gia ta hiện giờ không thể trách Trịnh gia được, là Phan gia chúng ta gieo gió gặt bão, huynh hiểu hay không?
- Vậy cũng không thể để mặc cho Trịnh gia bọn họ hoành hành chứ?
Phan Đạo Thanh có chút đuối lý, nhưng lại không muốn cứ như vậy mà bỏ qua.
Mà Phan Đạo Nguyên thì hừ lạnh một tiếng nói:
- Vậy huynh muốn như thế nào? Trịnh gia ở Huỳnh Dương tung hoành đã mấy trăm năm, cũng không phải là chuyện một sớm một chiều. Ta vốn cho là, trải qua nhiều năm che giấu như thế, Phan gia đã có thể cùng Trịnh gia tranh đấu.
Kết quả? Kết quả là chi thứ ba của huynh gây ra chuyện khốn kiếp... Huynh có biết, vì chuyện của Phan Hoa nhà huynh mà ta đã gặp bao nhiêu rắc rối hay không? Cao Tế Tửu gửi thư đến chất vấn, Hạ Tri Chương gửi thư chất vấn. Trọng yếu hơn là, cho tới nay Ngô Trung vẫn là đồng minh trọng yếu của Phan gia ta, nhưng bây giờ Ngô Trung thương hộ lại bán cho chúng ta mặt hàng thêu với giá cao hơn ba phần.
Ba phần này, cũng là bởi vì Phan Hoa kia của huynh mà không thể không chấp nhận.
Đối mặt với sự chỉ trích của Phan Đạo Thanh, Phan Đạo Nguyên cũng nhịn không được nữa, đứng bật dậy, chỉ vào Phan Đạo Thanh lớn tiếng quát.
Phan Đạo Thanh cảm giác được, có hơn mười ánh mắt đều dõi theo ông ta, toát ra vẻ bất mãn.
Mà ngay cả những tộc lão lúc trước đều nói giúp ông ta, mày cũng đều nhíu chặt, ngồi ở đó không nói một lời.