Chương 230: Chuyện xấu (1)
Người ta thường nói, tai nạn có thể khiến cho tất cả sự kỳ thị đều tan thành mây khói.
Mọi người Phan gia lúc này cũng bất chấp đi lại lục đục với nhau, cũng không có ai đi lo lắng tới địa vị chủ đạo của Thập Tử đó nữa.
Trong mắt Phan Đạo Thanh hàm chứa chút cảm kích, liếc nhìn Phan Đạo Nguyên.
Y thở dài một tiếng, bỗng giống như đã trở nên tang thương rất nhiều, dẫn Phan Tử Sơn từ từ bước ra khỏi từ đường.
Chi thứ ba, lần này khả năng thật sự là có phiền toái lớn rồi! Dù nói trong con cháu chi thứ ba cũng có không ít người ra bên ngoài làm quan. Nhưng trong tình trạng hiện giờ, có thể giúp được bao nhiêu thì cũng còn chưa biết được. Duy nhất có thể đáng tin, chính là sức mạnh của Tông phòng.
Trên bầu trời, mưa sao băng lốm đốm rơi xuống mặt, lạnh lẽo.
Lúc này Phan Đạo Nguyên cũng đã sắp xếp xong công việc, từ từ đường bước ra, đi thẳng tới bên cạnh Phan Đạo Thanh, vỗ vỗ vai y.
- Tam ca không phải căng thẳng như vậy, sự việc khả năng không có rắc rối như trong tưởng tượng của ta và ca.
Ta đi cùng ca nếu thực sự không thể giải quyết được, ta nghĩ lần này tìm hiểu rõ nguồn gốc, giỏi lắm thì ta cũng lại đi cầu khẩn Trịnh gia, chắc chắn sẽ có cách giải quyết.
Sáng sớm, mưa phùn đã tạnh.
Núi Thạch Thành chìm trong ráng mây, thanh lịch lay động lòng người.
Dương Thủ Văn thức dậy chỉ thấy trời đất quay cuồng, đầu đau như búa bổ.
Hắn còn nhớ mang mang, đêm qua hắn được cha kéo đi uống không ít rượu, sao đó thậm chí còn không nhớ rõ đã nói gì, làm gì?
Rượu thời Đường uống vào rất êm, thậm chí còn có chút vị ngọt.
Nhưng tác dụng sau đó quả thực là.
Từ lúc tỉnh lại tới giờ, Dương Thủ Văn rất ít khi uống rượu, bởi vì kiếp trước bị bệnh bại liệt nằm giường bệnh, hắn đã uống quá nhiều rượu. Còn ở kiếp này, thực sự không muốn động tới thứ này nữa. Nhưng đêm qua cũng không biết là cao hứng hay thế nào, cha lại lôi kéo hắn rất mạnh, ký ức duy nhất chính là uống tới sau cùng, cha lại vừa khóc vừa cười.
Nhưng nói cái gì thế?
Quả thực đều không có ấn tượng gì hết!
Say rượu hỏng việc! Dương Thủ Văn vỗ vỗ đầu, cố gắng đứng dậy.
Nhưng lần này ánh nắng xuyên qua cửa sổ lại là màu đỏ. Đêm qua Tiểu Kim không biết vì sao lại chạy lên lầu, hơn nữa còn ngủ trên bàn. Nó chổng mông lên, ghé đầu lên bàn ngáy từng đợt, có vẻ có chút thú vị.
Dương Thủ Văn đứng lên, càng kinh động đến đám Ngộ Không đang nằm ngủ quanh đó.
Ngộ Không liền nhảy lên trên giường, dụi dụi vào ngực Dương Thủ Văn.
Ba con Bát Giới cũng đi theo, hoặc là ghé vào đùi hắn, hoặc là chạy vòng quanh người hắn. Cứ như vậy, lại đánh thức Tiểu Kim dậy, nó nhảy xuống dưới bàn, lẻn vào trong ngực Dương Thủ Văn, nhìn về phía Ngộ Không mà rít loạn lên. Ngộ Không sao có thể chịu được sự khiêu khích của con khỉ đó? Do đó liền đứng dậy, xông về phía Tiểu Kim sủa lên. Nó sủa, ba con Bát Giới càng không cam lòng tụt lại phía sau.
Vốn là một buổi sáng nhẹ nhàng khoan khoái, bị đám này làm loạn lên, khiến cho không khí càng trở nên ồn ào.
Dương Thủ Văn chỉ cảm thấy đầu hình như là nổ tung ra, không chịu nổi bèn hét lên: - Tất cả câm miệng lại cho ta.
Bốn con Ngộ Không liền dừng sủa, nhưng Tiểu Kim đó vẫn muốn khiêu khích, lại bị Dương Thủ Văn ấn xuống giường, bỗng nhiên ngoan ngoãn hẳn.
Người này quả thực chính là một tên gây chuyện!
Trước đây đám Ngộ Không cũng làm ầm ĩ, nhưng lại không giống như Tiểu Kim đang khiêu khích khắp nơi.
Nhưng con này lại lọt vào mắt của Nhất Nguyệt, nếu không thấy Tiểu Kim, Nhất Nguyệt nhất định sẽ khóc lớn lên, sao có thể dỗ được chứ?
Có lẽ chính là nguyên nhân này mới khiến cho nó không hề sợ hãi.
- Được rồi, đừng làm ồn nữa.
Bốn con Ngộ Không có chút ấm ức, nhưng sau khi Dương Thủ Văn vuốt ve một hồi, lại trở lại bình thường.
Thật ra là Tiểu Kim có chút không tim không phổi, vừa rồi bị Dương Thủ Văn dạy dỗ một hồi, lúc này nhìn thấy Dương Thủ Văn vuốt ve Ngộ Không, nó cũng cợt nhả lại gần, vẫn chen vào giữa bốn con chó, học theo bộ dạng của Ngộ Không, đặt cằm lên đùi Dương Thủ Văn. Bộ dạng rất muốn ăn đòn, khiến cho Dương Thủ Văn quả thực là không thể nhịn nổi, liền vỗ bốp một cái lên mông nó.
Tiểu Kim liền nhảy dựng lên, từ trên giường nhảy vụt xuống, chạy ra cửa, xông lên giương nanh với Dương Thủ Văn.
- Xin lỗi, xin lỗi, ai bảo ngươi vểnh cái mông lên cao như vậy, tiện tay thôi mà.
Lời xin lỗi của Dương Thủ Văn càng không có chút thành ý nào, cũng mặc kệ Tiểu Kim kêu kỳ lạ, vỗ vỗ lên đám Ngộ Không, liền giãy dụa xuống giường.
Nhưng, qua một hồi náo nhiệt như vậy, hắn cảm thấy quả thực đã tốt hơn rất nhiều, chí ít thì cũng không giống như vừa mới trợn mắt lúc ấy vậy.
Khoác thêm cái áo khoác, hắn từ từ đi xuống dưới lầu.
Rửa mặt, đánh răng, xúc miệng nước muối đều đã được đặt ở ngoài cửa, khiến cho Dương Thủ Văn bỗng cảm thấy hốt hoảng.
Chưa bao giờ ở Hổ Cốc sơn, hàng ngày hắn tỉnh dậy đều thấy Ấu Nương chuẩn bị những thứ này rồi. Nhưng hiện tại Ấu Nương lại không có ở đây, mặc dù mỗi ngày vẫn có người đã chuẩn bị những thứ này, nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Ngây người ra một hồi, Dương Thủ Văn liền tỉnh táo lại.
Hắn bước tới cửa, trước tiên là dùng nước muối xúc miệng sau đó lấy bàn chải đánh bên trái, đánh bên phải, uống một ngụm nước, nhổ ra ngoài hiên.
- Đại huynh, đây.
Một cánh tay nhỏ đưa ra chuyển khăn mặt đã ẩm vào tay Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn sửng sốt, nhận lấy chiếc khăn mặt, quay đầu lại nhìn, lại thấy mắt Dương Thanh Nô đỏ lên, giống như vừa mới khóc vậy.
- Nô Nô, muội làm sao thế? Là Nhị Lang bắt nạt muội sao?
Dương Thanh Nô mím môi, lắc đầu mạnh, nhưng nước mắt lại thi nhau rơi xuống.
Dương Thủ Văn liền luống cuống chân tay, liền ôm Dương Thanh Nô vào lòng.- Nô Nô đừng khóc nữa, nói cho đại huynh biết, là ai đã bắt nạt muội?
- Đại huynh, Nô Nô không muốn huynh đi.
- Hả? Dương Thủ Văn như tên hòa thượng lùn hai thước với tay không xoa được đầu (ý chỉ việc phải suy nghĩ theo cách của người khác nên không biết mình suy nghĩ gì), nghi ngờ nhìn Dương Thanh Nô, hồi lâu sau mới hỏi: - Đại huynh có nói phải đi sao?
- Nhưng, nhưng A Nương nói, sau này đại huynh không phải là đại huynh của Nô Nô nữa.
Dương Thanh Nô nói xong, cũng không kìm nổi ôm ghì lấy cổ Dương Thủ Văn, khóc lớn: - Nô Nô không muốn đại huynh đi, đại huynh là đại huynh của Nô Nô, không được đi được không?
Đối diện với sự đánh thức này, muội muội đã quen không lâu, Dương Thủ Văn cũng có chút đau lòng.
Nói thực lòng, ngay từ đầu hắn đã không thích Dương Thanh Nô, cảm giác đứa trẻ này là kẻ xấu bụng, lại có chút ác độc. Nhưng sau đó, cùng với việc sống chung với Dương Thanh Nô, hắn phát hiện ra người muội muội cùng cha khác mẹ này kỳ thực chỉ là một đứa bé gái mà thôi.
Đừng thấy Dương Thừa Liệt trước đây sống cùng họ ở trong thành, nhìn thì giống như là rất yêu nàng và Dương Thụy.
Nhưng trên thực tế, trong lòng Dương Thừa Liệt chỉ nhớ thương Dương Thủ Văn. Còn việc quan tâm tới Dương Thanh Nô không hề giống như trong tưởng tượng của hắn.
- Nô Nô nói gì thế? Đại huynh sắp hồ đồ rồi! Đại huynh khi nào nói muốn đi chứ?
- Nhưng, nhưng đêm qua đại huynh rõ ràng đã lật bàn, còn tranh cãi với cha nữa.
- Ta và phụ thân đập bàn sao?
Dương Thủ Văn không hề có chút ấn tượng nào, cho nên khi nghe Dương Thanh Nô nó như vậy giống như có chút mơ hồ.
- Cha nói, đại huynh sau này không phải họ Dương, sắp tới Trịnh gia rồi.
- Hả?
Dương Thủ Văn kinh ngạc, nhưng cũng không hề có chút ký ức nào.
Lau mặt qua loa, Dương Thủ Văn một tay ôm Dương Thanh Nô, một tay rẽ xuống cửa hiên, Cát Đạt từ bên ngoài đi vào, khi thấy Dương Thủ Văn liền sững người ra, bước lên nghênh đón, muốn đón nhận Dương Thanh Nô từ tay Dương Thủ Văn.
Nhưng Dương Thanh Nô lại ôm ghì lấy cổ Dương Thủ Văn, sống chết cũng không buông tay.
- Đại huynh, cha ta đêm qua nói muốn ta tới Trịnh gia?
A Bố Tư Cát Đạt ngây người ra, sau đó gật đầu, khoa chân múa tay nói: Đúng vậy, ngươi và ông còn cãi nhau, sau cùng liền đập bàn.
- Nhưng sao ta lại không hề nhớ gì thế?
Cát Đạt gãi gãi đầu, làm dấu tay: - Điều đó chứng minh, hôm qua ngươi thực sự đã uống nhiều rượu.
Sắc mặt Dương Thủ Văn bỗng nhiên âm trầm, ôm Dương Thanh Nô đi ra ngoài.
Cát Đạt thấy bộ dạng này của hắn, liền bước theo.
Hai người một trước một sau từ tiểu viện bước ra, bước tới tiền đường, liền nhìn thấy Tống Thị bưng cái rổ từ bên trong đi ra.
- Thanh Nô, sao con lại không hiểu chuyện như thế, đại huynh con bị thương phía trên, đừng có làm phiền nó nữa.
- Con không muốn, con không muốn con buông tay, đại huynh sẽ đi mất.
- Thanh Nô, con đừng có càn quấy.
Tống Thị thấy sắc mặt Dương Thủ Văn âm trầm như nước, cho rằng Dương Thanh Nô đã chọc giận Dương Thủ Văn, liền cuống quýt, chạy nhanh lên.
- A Nương, Nô Nô không có càn quấy, theo con thấy là cha đang càn quấy.
Dương Thủ Văn ôm lấy Dương Thanh Nô, trầm giọng nói: - Hôm qua ta đã uống nhiều rượu, không nhớ là có chuyện gì. Cha con đâu? Con muốn tìm ông, hỏi rõ một chuyện, muốn con tới Trịnh gia, còn nói sau này con không phải họ Dương nữa, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?