Chương 231: Chuyện xấu (2)
Đang lúc giữa trưa, Dương Thừa Liệt quay trở về.
Ông nhìn thì rất bình tĩnh, nhưng người quen ông vẫn có thể nhìn thấy từ trong mắt ông một vài manh mối.
Rất phức tạp!
Có một chút thất vọng, nhưng dường như lại rất vui vẻ.
Ông xuống ngựa ngoài cửa, sớm đã có Tống An chạy ra, nhận lấy dây cương ngựa.
Thuận tiện nói một câu, Tống An hiện giờ đã không còn là người đơn độc nữa, chính thức được bổ nhiệm làm đại tổng quản tiền đường Dương gia, hơn nữa còn có ba thủ hạ nữa. Hai người phụ nữ khỏe mạnh, một người hầu khỏe mạnh, cũng là sau khi đi Quảng Võ sơn, Trịnh Kính Tư đã mang tới.
Nói như Trịnh Kính Tư đã nói: Tốt xấu gì Văn Tuyên ca cũng là xuất thân của gia đình đại hộ, sao có thể để thê tử vào bếp, lo liệu linh tinh được?
Y nói như vậy Dương Thừa Liệt cũng không nỡ từ chối.
Do đó, trong Dương phủ này đã tăng thêm ba người, cũng khiến cho Tống Thị hoàn toàn được giải phóng, có thể dồn nhiều tinh lực vào việc xây dựng phường rượu.
- A Lang, ngườivề rồi.
- Thế nào rồi?
Tống An thấp giọng nói: - Đại công tử đã nổi giận, vừa rồi còn nói muốn tới Trịnh gia tìm lão gia, bị Tứ nương tử và Dương nương tử ngăn lại, bây giờ đang ở trong nhà tức giận, cơm trưa cũng không ăn, hơn nữa còn không cho phép ai vào viện của hắn, có chút không vui.
- Hừ, hắn còn phản à.
Dương Thừa Liệt nghe thấy thế, liền nổi trận lôi đình.
Ông bước như bay về phía tiền đường. Tống Thị đang muốn tới chào hỏi, nhưng thấy sắc mặt ông, liền ngăn Dương Thanh Nô và Dương Thụy lại, quay về phòng khách. Dương Thừa Liệt đi thẳng vào cửa, sau khi vào hậu viện, đi thẳng tới gian phòng tên là Ái liên đường của Dương Thủ Văn.
Từ cửa mặt trăng của tiểu viện đi vào là một bức bình phong đá ngọc thạch khắc thành, phía trên điêu khắc hình đầm sen, mấy đóa hoa sen nở trên mặt nước, rất sinh động. Bức bình phong này do Mã Nhất Lang làm, không hổ là thợ đá số một Huỳnh Dương. Phía sau bức bình phong chính là bài "Ái liên thuyết"của Dương Thủ Văn, thể chữ là xuất phát từ chữ Nhan của Dương Thủ Văn.
Cảnh sắc trong tiểu viện so với lúc Dương Thủ Văn vừa tới đã có sự biến đổi rất lớn.
Hồ nước biến thành một hồ sen, trên tường có dây mây rủ xuống, rủ thẳng tới bên cạnh hồ sen. Nhìn thì thấy dây mây rối mắt, nhưng lại cùng với hồ sen hình thành hương vị mới. Hỗn độn, lại tự nhiên, không hiện rõ trang trí thủ công.
- Hủy Tử, ăn chút gì đi, sáng nay ngươi đã không ăn cơm rồi.
Vừa mới đi vào sân, đã nghe thấy tiếng an ủi của Dương Thị.
Dương Thừa Liệt nhìn lại thì thấy Dương Thị bê một cái khay, đứng ở ngoài cửa lầu. Từ cửa lầu không đóng, lúc này lại đóng lại, Dương Thị đã cố gắng dở hết võ mồm, nhưng bên trong cửa lại không có chút động tĩnh nào, nghĩ là Dương Thủ Văn vẫn còn đang tức giận.
- Dương tẩu, đưa cơm cho ta.
Dương Thừa Liệt cởi giày ra, xỏ guốc gỗ đặt ngoài hiên, bước tới bên cạnh Dương Thị.
Nhận lấy chiếc khay từ tay Dương Thị, sau đó ông xua tay, ra hiệu để Dương Thị lui xuống trước, đưa tay ra gõ nhẹ cửa.
- Ta không ăn.
Trong lầu vang lên giọng nói của Dương Thủ Văn: - Ta sắp bị đuổi ra khỏi nhà rồi, còn ăn cái gì nữa?
Nghe thấy lời này, Dương Thừa Liệt chỉ cảm thấy trong lòng run lên.
Nhưng ông cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, trầm giọng nói: - Hủy Tử, là ta.
Trong lầu lập tức không có tiếng động, lát sau lại nghe thấy tiếng cộp cộp cộp, nghĩ chắc là Dương Thủ Văn đang chống quải trượngđi lên lầu.
Dương Thừa Liệt thở dài một tiếng, đưa tay ra kéo cửa phòng.
- A Lang, có gì cứ nói với Hủy Tử, lão gia cũng biết, tính khí của đứa nhỏ này đôi khi cũng quật cường, để ý chuyện vụn vặt.
Dương Thị đứng dưới mái hiên, thấy Dương Thừa Liệt sắp vào cửa liền khẽ khuyên nhủ.
Đôi khi, quan hệ cha con của hai ngưừi cũng quả thực có chút phức tạp.
Dương Thủ Văn là một người quật cường, Dương Thừa Liệt cũng có chút cố chấp. Mọi người khi không có bất đồng ý kiến thì giống như một cặp đôi vui vẻ. Nhưng nếu một khi đã có sự chia rẽ, thì ai cũng không nhượng bộ ai hết, tới cuối cùng vẫn phải có người ra mặt hòa giải.
Cũng không biết tình hình hôm nay nên giải quyết thế nào.
Dương Thừa Liệt gật đầu, tỏ ý Dương Thị không phải lo lắng, liền bê chiếc khay vào phòng.
Trong phòng khách lầu một trống rỗng, không thấy một bóng người.
Dương Thừa Liệt đi dọc cầu thang thẳng lên tầng hai, lại thấy cửa phòng ngủ của Dương Thủ Văn đóng chặt. Ông bước lên phía trước định đẩy cửa ra, nhưng Dương Thủ Văn lại cài then bên trong. Dương Thừa Liệt bất đắc dĩ lắc đầu, khẽ nói: - Hủy Tử, mở cửa ra.
- Không mở!
Trong giọng nói của Dương Thủ Văn chứa đầy oán hận.- Dù sao thì con cũng sắp không phải họ Dương nữa rồi, sao phải nghe lời cha nữa chứ?
Dương Thủ Văn lúc này quả thực giống như một đứa trẻ bị ấm ức vậy.
Nó đối với cái nhà này, đối với mọi người đã dồn quá nhiều tình cảm vào trong đó rồi.
Kiếp trước, nó cô đơn hiu quạnh, nằm trên giường bệnh hơn 10 năm, càng không có một người thân bên cạnh. Kiếp này, nó thật không dễ dàng gì có được một mái nhà, lại trải qua 17 năm trôi qua trong phí hoài. Điều này khiến cho nó đối với cái nhà này, đối với Dương Thừa Liệt cũng đã càng quý trọng hơn.
Nhưng khi nó nghe tin Dương Thừa Liệt chuẩn bị đổi họ cho nó, bỗng cảm thấy bị ném bỏ, bị lừa gạt.
- Con bây giờ vẫn họ Dương, vẫn là con trai của Dương Thừa Liệt ta, mở cửa ra ngay.
Dương Thừa Liệt bỗng nhiên lên giọng.- Đừng tưởng rằng thân thủ của ngươi tốt hơn ta mà dám nhe răng trừng mắt với ta. Ta nói cho ngươi biết, ta là cha ngươi! Nếu không phải thấy ngươi bị thương, ta sớm đã đánh ngươi rồi. Ta nói lại một lần nữa, mở cửa ra cho ta! Nghe thấy chưa?
Trong phòng vẫn yên tĩnh.
Lát sau lại nghe thấy tiếng đập gậy vang lên, tiếp theo đó là tiếng mở cửa phòng.
Dương Thủ Văn dương cổ ra, tức giận nhìn Dương Thừa Liệt: - Con mở cửa rồi, cha muốn thế nào?
Nào ngờ, khuôn mặt vốn nghiêm túc của Dương Thừa Liệt bỗng trở nên dịu dàng, thậm chí còn có chút cười ngượng.
- Hủy Tử, con đang bị thương, sao không ăn cơm? Nào mau lên, đây là Dương tẩu làm cho con, tất cả đều rất ngon. Nào nào nào, chúng ta đi vào rồi nói, con ngửi thấy thơm chưa, thật thơm! Ta ngửi cũng muốn ăn rồi.
Cha có cần không tiết tháo như vậy không, vừa rồi chẳng phải nói là muốn đánh con sao?
Dương Thủ Văn hừ một tiếng, liền chống cái gậy quay trở vào.
Dương Thừa Liệt mỉm cười, bưng khay thức ăn đi vào, đặt lên phản.
- Con có chết hay không cha sẽ quan tâm sao? Cha chẳng phải muốn đuổi con ra ngoài sao? Con sắp thành con nhà người ta rồi, có đói hay không cũng liên quan gì tới cha?
- Hủy Tử, con ngồi xuống đi đã có được không?
- Hừ!
Dương Thủ Văn liền quăng cái gậy vào chân giường, sau đó ngồi xuống.
- Ăn cơm trước đã, sắp nguội hết rồi.
- Trước tiên phải nói cho rõ ràng đã, rốt cuộc cha có ý gì?
- Con ăn trước đi, vừa ăn cha vừa nói.
- Không ăn cha không nói ra, con không ăn cơm Dương gia.
Dương Thừa Liệt liền đặt đũa xuống, nhìn Dương Thủ Văn, thần sắc có chút phức tạp.
Ông biết chuyện này đã để lại trong lòng Dương Thủ Văn một nỗi đau! Nếu không thể giải thích rõ, nó chắc chắn sẽ không đồng ý.
Trầm ngâm hồi lâu, ông thở dài một tiếng.
- Hủy Tử, ta đây cũng là nghĩ cho con.
- Nghĩ cho con, là muốn con đổi họ sao?
- Kỳ thực chính là muốn con theo họ của mẹ con, chỉ là không ngờ con lại có phản ứng dữ dội như vậy.
- Không ngờ? Dương Thủ Văn bỗng nhiên nổi giận: - Nếu con vừa sinh ra, cha đã để con theo họ mẹ thì con tuyệt đối không có ý kiến gì. Trịnh Thủ Văn cũng được, Dương Thủ Văn cũng được, dù sao thì con cũng là do hai người sinh ra, theo hai người là được rồi. Nhưng con đã là con của Dương gia 17 năm rồi, khi con bệnh tật cha không có vứt bỏ con, bây giờ con khỏe mạnh rồi, cha lại muốn đổi họ cho con sao?
Cha có biết cha làm như vậy sẽ khiến cho con cảm thấy con rất vô dụng, cho nên cha mới làm như vậy.
Hơn nữa, cha muốn con đổi họ, đã từng hỏi qua ý kiến của ông chưa? Khi con bị bệnh, ông đã luôn bên con. Ông dạy con quyền cước, truyền cho con thương pháp, dạy con Kim thiền dẫn đạo thuật vì sao? Bởi vì con họ Dương, con là con cháu của ông, cha có hiểu không?