Chương 233: Cuồng phong nổi lên
Riêng ta bây giờ đã bị Dương gia xóa tên rồi, chỉ riêng cái họ Dương không lại không giúp được gì. Con văn võ song toàn, lại trọng tình nghĩa, sau này nhất định sẽ có tiền đồ. Ta thực sự không muốn nhìn thấy con phải ẩn dật trong sơn thôn này. Đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác nữa chính là chuyện hôn sự của con nếu con đổi họ, ta sẽ có đủ lý do để từ chối.
Tới lúc này dù triều đình có đề xuất, với khả năng của Trịnh gia cũng đủ để xóa bỏ.
Nhưng hiện tại.
- Hiện tại thế nào?
Dương Thừa Liệt cầm chiếc khăn mặt trên bàn lên lau tay, nhìn Dương Thủ Văn với vẻ mặt tiếc nuối.
- Buổi trưa ta tới Trịnh gia, vốn là muốn cùng với Nhập Cửu thúc con bàn bạc về chuyện này.
Nhưng Nhập Cửu thúc lại chủ động hủy bỏ chuyện đã nói trước đây. Ta hỏi hắn ta vì sao? Hắn ta cho ta biết, hôm qua Lạc Dương truyền tới một tin, Thánh nhân đã biết tới sự tồn tại của con, hơn nữa còn sai người đi đón con vào kinh.
Vào kinh?
Điều này quả thực là kinh hoàng, đúng không?
Nói thực, trước đây Dương Thủ Văn quả thực cũng đã có chút muốn tới Lạc Dương, nhưng hắn đi Lạc Dương không phải là đi để cầu quan, mà muốn đi nghe ngóng tin tức của Mai nương tử. Nghe nói, Mai nương tử đó xuất quỷ nhập thần, nhưng Lạc Dương là Thần Đô liên thông đông tây, ở đó nói không chừng có thể nghe ngóng được chút tin tức có giá trị. Nhưng lúc này, hắn quả thực không muốn tới Lạc Dương.
Đi Lạc Dương làm gì?
Làm Phò mã hay chịu tội?
Dương Thủ Văn đánh chết cũng không đi làm cái gì là chồng của An Nhạc Công chúa. Đó có lẽ là một công việc có hệ số nguy hiểm rất cao.
- Phụ thân?
Dương Thủ Văn nhặt chiếc đũa từ giường lên, vẫn thận trọng lau sạch, gắp thịt dê đặt trước mặt Dương Thừa Liệt.
- Làm cái gì thế?
Sống lưng Dương Thừa Liệt dường như đã thẳng lên không ít, âm lượng cũng đã nâng cao hơn nhiều.
Dương Thủ Văn mỉm cười, khẽ nói: - Con không muốn tới Lạc Dương, cha thấy thế nào.
- Muốn chạy?
Dương Thủ Văn như chú gà con mổ thóc liên tục gật đầu.- Phụ thân quả là lợi hại, thoáng cái đã đoán được tâm ý của hài nhi rồi.
- Ha ha, nghĩ hay lắm!
Dương Thừa Liệt hừ một tiếng, nói: - Sứ giả của Thánh nhân muộn nhất là ngày kia sẽ tới Huỳnh Dương.
Ta dám cam đoan với ngươi, bên ngoài thôn Thạch Thành này, lúc này nhất định còn có vô số cặp mắt đang dõi theo chúng ta, chính là đề phòng con bỏ trốn.
Con có biết đêm hôm qua Thứ sử Huỳnh Dương đã cho người bao vây chi thứ ba của Phan gia rồi không?
Từ dưới Phan Đạo Thanh trở xuống, tất cả mọi người đều được mời vào trong nha phủ. Trưa chiều hôm nay Phan Đạo Nguyên đã cầu tới bên phía Trịnh gia rồi, hy vọng Trịnh Hoành có thể ra mặt giải thoát. Nhưng vấn đề nằm ở chỗ đây đã không phải là sự tranh chấp Phan, Trịnh, đã liên lụy tới triều đình rồi.
Con là nguồn gốc của cuộc sóng gió này, con cho rằng con lúc này có đi được không?
Mặc dù Nhập Cửu Lang không có nói rõ, nhưng theo lý mà nói thì cũng nói bóng nói gió cho ta biết, nếu con không đi thì Thái tử sẽ gặp rắc rối.
- Là ý gì đây chứ?
Dương Thủ Văn trợn trừng, há hốc miệng.
- Không ngờ con lại quan trọng như vậy sao?
- Con nghĩ sao?
Dương Thừa Liệt nói: - Tin đồn trên phố, người Quảng Võ sơn tập kích chúng ta đã sử dụng quân giới được mang ký hiệu của Đông cung. Con có biết đây là có ý gì không? Điều đó chứng minh, những người tập kích chúng ta đó, rất có thể là từ bên phía Lạc Dương tới.
- Ngốc quá! Dương Thủ Văn cười nhạt.
- Được rồi, cho dù Thái tử không hiền, nhưng con cảm thấy hầu như không thể là một kẻ ngốc được. Ông ta muốn giết con, vì sao lại muốn dùng quân giới của Đông cung? Đó không phải là vu oan giá họa sao?
- Con biết, cha biết, Thánh nhân cũng biết, nhưng bách tính thiên hạ lại không biết.
- Nhưng.
- Nhưng cho dù thế nào, lần này con cũng phải vào kinh.
Dương Thủ Văn liền trầm ngâm.
Hắn biết, Dương Thừa Liệt tuyệt đối không phải đang lừa gạt hắn. Hiện giờ bên ngoài thôn Thạch Thành này, khả năng thực sự đã bị bao vây rồi.
- Phụ thân, không còn cách nào khác sao?
Dương Thừa Liệt lắc đầu, bước xuống giường.
Trong ánh mắt lộ rõ thần thái phức tạp. Ông khẽ nói: - Hủy Tử, tốt nhất con vẫn nên sớm có sự chuẩn bị.
- Con biết rồi!
Dương Thủ Văn ủ rũ tang thương ngồi ở đó, đầu óc rối loạn đã trở thành mớ hỗn loạn.
Sao lại trở thành Phò mã được? Hơn nữa lại còn là Phò mã của An Nhạc Công chúa.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy có chút nghẹn khuất, không kìm nổi liền đưa tay ra đập xuống bàn một cái, ngửa mặt lên thở dài một tiếng, liền ngã nhào xuống dưới giường.
Điều này quả thực không phải là tin tốt lành gì!
Quảng Võ sơn, đình Phán Quy.
Mặt trời lặn dần về phía tây, hoàng hôn bao phủ lên Quảng Võ sơn.
Gió từ Hoàng Hà thổi tới, áo bay phần phật, một người đàn ông mặc áo xanh bước lên trên núi, dừng lại trước mặt Trịnh tam nương.
- Người ta nói Trịnh tam nương phong hoa tuyệt đại, tiếc là lại không được gặp.
Trong khoảnh khắc đứng trước bia mộ, bỗng nhiên ngồi xổm xuống, nhìn thơ từ được khắc trên tấm bia phía trước mộ.
- Dương Đại Lang thanh minh tế mẫu cảm hoài.
Hắn khẽ nói, sau đó lại đọc từng hàng thơ, trong đầu không khỏi hiện lên cảnh tượng một chàng thiếu niên gầy gò, yếu ớt thể hiện nỗi bi phẫn làm thơ trước bia mộ. Hồi lâu sau, người áo xanh đã đọc xong bài thơ, lại bước vào bên trong đình Phán Quy.
Y nghiêng nghiêng dưới ánh chiều tà, đọc ba bài "Liễu chi từ" một lượt.
Lát sau, từ bên trong đình Phán Quy đi ra, khoanh tay đứng ở đỉnh núi ngắm nhìn cảnh tượng hùng vĩ của dòng sông dưới ánh chiều tà.
Mãi cho tới khi trời đã dần tối, y mới quay người rời đi, men theo đường núi đi xuống Quảng Võ sơn.
Dưới chân núi, một đội quân tốt nón trụ minh giáp sáng, im lặng bày trận ở bên đường.
Sau khi người áo xanh xuống núi, từ trong hàng kỵ binh một chàng thiếu niên bước ra, thoạt nhìn thì khoảng 18,19 tuổi, tới trước mặt người áo xanh.
- Lục Lang, tiếp theo chúng ta sẽ đi tới thôn Thạch Thành?
Người áo xanh lại mỉm cười lắc đầu nói: - Việc này đã công đức viên mãn rồi, thôn Thạch Thành không cần đi nữa.
- Nhưng, mẫu thân không phải đã nói, muốn chúng ta nghĩ cách gặp Dương Đại Lang sao?
Người áo xanh nói: - Thật ra cũng không cần ý của Công chúa, là hy vọng có thể cùng với Dương Đại Lang liên hệ trước, sau đó khiến cho người đó có thêm chút phiền toái. Tuy nhiên, mỗ thấy làm như vậy không có tác dụng lớn lắm, làm không tốt sẽ có tác dụng hoàn toàn ngược lại.
- Hả?
Vẻ mặt của chàng thiếu niên tướng quân lộ rõ vẻ nghi ngờ.- Lục Lang lại chưa từng gặp Dương Đại Lang đó, làm thế nào mà biết được có hoàn toàn ngược lại hay không?
- Người này, tâm tính kiên định, là một người có chủ kiến, tuyệt đối không thể dễ bị bên ngoài quấy nhiễu.
Nói xong, y liền lấy từ trong tay áo ra một cuốn sách.- Hầu Tử trong sách này là một người to gan lớn mật, hơn nữa tâm cao khí ngạo ta lại cảm thấy, Dương Thủ Văn đó và Hầu Tử trong cuốn sách này rất giống nhau. Vừa rồi ta đi lên núi, tận mắt nhìn thấy bài thơ mà hắn đã sáng tác vào ngày Hàn Thực. Tính cách của người này kiên cường, mạo muội gặp nhau nói không chừng sẽ khiến cho hắn phản cảm.
Chàng thiếu niên tướng quân gật đầu, y cũng lấy trên người ra một cuốn "Tây du".
- Không ngờ, tới được Huỳnh Dương lại đọc được một cuốn sách thú vị như vậy. Lục Lang, ngươi xác định đây là Dương Đại Lang viết chứ?
Lục Lang cười nói: - Mặc dù trên sách ký tên Thanh Chi, nhưng ta đã hỏi Trịnh Kính Tư rồi, nghe nói hai từ "Thanh Chi" là Trịnh tam nương sinh tiền đã lấy tự cho Dương Đại Lang. Cuốn sách này sớm đã được in khắc, Trịnh Kính Tư cũng đã từng đọc qua rồi, có thể khẳng định là khi Dương Đại Lang ở Xương Bình đã kể lại câu chuyện cho hai cô bé trong nhà được vui, sau đó đã thành sách.
Xem sách là biết người.
Công chúa muốn gây xích mích để hắn tới Lạc Dương gây chuyện, tuyệt đối không phải là chuyện dễ dàng gì.
Hiện giờ ở Đông cung vị đó đã sứt đầu mẻ trán rồi, mà Công chúa là người gây lên, cũng chẳng qua là muốn phá bỏ lời hứa với Võ Lý Minh. Chỉ cần Dương Đại Lang tiến kinh, Võ Lý Minh sẽ không thể thành công được. Đối với Công chúa mà nói, mục đích của người đã đạt được rồi.
Nếu lúc này lại gian lận nữa, chỉ e là vẽ rắn thêm chân mà thôi.
Chàng thiếu niên nghe xong cũng đành chấp nhận.
Y rất hiểu, vị bà ngoại đó nhà mình đã sai người tới, ít nhất thì phụ tử Dương gia cũng đã bị bà ngoại giám sát rồi.
Nếu mình xuất hiện, quả đúng là có chút không phù hợp.
Trước mắt, người đàn ông áo xanh này vẫn được mẫu thân tín nhiệm, có thể nói là túc trí đa mưu.
Nếu y nói như vậy rồi, đó rõ ràng là không cần đi tiếp nữa chỉ tiếc là không thể gặp mặt Dương Đại Lang truyền kì đó.
- Nếu đã như vậy, vậy chúng ta quay về thôi.
- Ta cũng đang có ý này!
Người áo xanh nhận lấy cương ngựa từ tay người hỗ trợ, nhảy lên lưng ngựa nói: - Địch Quang Viễn đã dẫn người tới Củng huyện rồi. Hôm nay chúng ta đi ngay trong đêm, vòng qua Củng huyện mà đi. Hiện giờ đang trong thời kỳ bất thường, cố gắng không được chạm mặt đám người Địch Quang Viễn.