Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 235: Luận huyết thống (2)

Chương 235: Luận huyết thống (2)
Trịnh Kính Tư nghe thấy thế liền bật cười.
- Ta biết Văn Tuyên sẽ hỏi lại ta mà.
Kỳ thực, trong lòng Văn Tuyên nghĩ chắc đã có đáp án rồi, sao lại còn hỏi ý kiến ta chứ? Nhưng nếu hỏi chủ ý của ta, vậy ta cũng không ngại mà nói rõ, chuyện Phan Đạo Tử lần này có lẽ không phải là ý của Phan gia. Mặc dù hai nhà Trịnh, Phan nói mâu thuẫn từ lâu, nhưng về cơ bản đã đặt lên bàn để tranh nhau mà không phải là rút đao ra với nhau.
Còn lúc này, Phan gia cho dù đã đặt chuyện này xuống rồi, cũng chính vì vậy mà Phan Đạo Nguyên mới thấp giọng khép nép.
Dương Thủ Văn cảm thấy đầu mình dường như có chút không chịu nổi.
Hắn có thể cảm thấy chuyện này không đơn giản cho lắm. Nhưng lúc này nghe Trịnh Kính Tư giải thích như vậy lại càng cảm thấy mơ hồ.
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác, Dương Thừa Liệt và Trịnh Kính Tư dường như là rất vui.
Tiểu tử ngươi võ nghệ cao cường cũng được, vốn lại có y bát do tam tỷ trong mơ truyền thụ, tài năng này cũng là xuất chúng rồi. Văn võ song toàn, thường có tư tưởng kỳ diệu, lại to gan lớn mật. Nếu ngươi có thể ngay cả loại chuyện này cũng có thể nhìn rõ, thì quả thực là chúng ta không còn đường sống nữa.
Võ nghệ cao cường có thể luyện, tài văn xuất chúng có thể kế thừa, tư tưởng kỳ diệu đó là thiên phú.
Nhưng kinh nghiệm này, lịch sử lại cần có sự chắt lọc của thời gian.
Dương Thủ Văn của kiếp trước, lỗ mãng kích động, đầy nhiệt huyết.
Kết quả bước ra khỏi trường không bao lâu đã bị liệt giường hơn 10 năm. Trong quá trình này, hắn có thể đã đọc rất nhiều sách, thấy được rất nhiều cảm ngộ. Nhưng những kinh nghiệm này, nhân tình rốt cuộc thì cũng không thể nào học được từ trong sách, mà phải do bản thân nhận thức.
- Theo ta thấy, sở dĩ lần này triều đình ra tay e rằng chính là vì Phan gia mà động tới chuyện này.
Dương Thừa Liệt đang thỏa mãn với lòng hư vinh của mình, liền lên tiếng giải thích với Dương Thủ Văn:
- Hiện giờ, bên ngoài lưu truyền ám sát ở Quảng Võ sơn là Thái tử phía sau thao túng. Mà Thái tử vào Đông cung không bao lâu đã có tin đồn không có lợi cho người, cũng chính vì vậy mà triều đình mới ra tay, chính là muốn nhanh chóng dẹp yên chuyện này.
Nói tới đây, Dương Thừa Liệt khẽ nhếch miệng lên, lộ rõ nụ cười quỷ dị.
- Nhập Cửu Lang, Lạc Dương xem ra cũng không thái bình nữa rồi.
Trịnh Kính Tư cũng có nỗi ưu tư, trầm giọng nói: - Bắt được Phan Đạo Thanh, ép Phan Đạo Thanh làm chuyện này cũng xem như là đã kết thúc được chuyện này rồi. Ta nghe nói con cháu đó của ngũ phòng Phan gia ở Đông cung hình như cũng đã mất tích rồi! Cũng chính là nói chuyện này từ đầu tới đuôi đã được giải quyết triệt để! Cuốn vào chuyện này, cho dù hắn ta thành công hay không cuối cùng cũng đều chỉ có thể là kết cục mãn môn bị giết.
Lần này Dương Thủ Văn đã nghe hiểu!
Hắn không khỏi giật mình, đối với việc cưới người con gái của Lý gia đó về làm vợ cũng có thêm chút mâu thuẫn.
Đạo làm người là trong nhà đế vương không có tình thân. Loại đao kiếm này giết người không thấy máu, ở kiếp trước cũng đã được xuất hiện trên phim ảnh rất nhiều. Quả thực muốn hắn nhận thức được tất cả thì không tránh khỏi có vài phần mâu thuẫn, thậm chí có thể nói là sợ hãi.
Không kìm nổi, liền liếc nhìn về phía Dương Thừa Liệt, thấy sắc mặt Dương Thừa Liệt có chút âm trầm.
- Lần này tam phòng Phan gia e là nguyên khí bị tổn thương lớn.
Sau khi Dương Thừa Liệt suy nghĩ hồi lâu, khẽ nói.
Trịnh Kính Tư gật đầu.- Triều đình chắc chắn sẽ có chút bồi thường, nhưng tam phòng Phan gia e là chí ít cũng phải giảm đi một nửa gia sản.
Xứng đáng, ai bảo ngươi lại xen vào chuyện này.
Dương Thủ Văn cũng không hề cảm thấy thương tiếc về cảnh ngộ của tam phòng Phan gia, thậm chí còn có chút vui sướng khi người gặp họa.
Nhưng vừa nghĩ tới cảnh ngộ mà mình sẽ phải đối mặt, niềm vui đó bỗng tan biến mất, cả người cũng bỗng nhiên trầm xuống.
Người đàn bà chua ngoa, kiêu xa vô độ, không biết có gìn giữ được quy tắc của người phụ nữ hay không?
Loại người phụ nữ này Dương Thủ Văn sao có thể chấp nhận được, càng không nói tới chuyện sống chung với nhau.
- Hủy Tử?
- Hả?
Thấy Dương Thủ Văn hồi lâu không nói gì, Trịnh Kính Tư không kìm nổi liền lên tiếng gọi.
Y do dự một hồi, trầm giọng nói: - Chuyện của cháu, ta cũng đã nghe Văn Tuyên nói rồi. Nhập Cửu thúc chỉ hy vọng cháu đừng có trách Trịnh gia.
Sự thực thì ta quả thực hy vọng con có thể đổi họ, như vậy Trịnh gia ta không cần tới 10 năm cũng có thể trở thành đứng đầu năm họ. Nhưng bây giờ triều đình đã cảm giác được sự tồn tại của con rồi, với thực lực của Trịnh gia hiện giờ cũng khó mà ngăn cản được.
- Lời này của Nhập Cửu thúc cha con cháu trước đây đi tìm chỗ nương tựa, may mà Trịnh gia không chê, có thể thu nạp dung thân được, đã vô cùng cảm tạ rồi. Về chuyện đó không giấu gì Nhập Cửu thúc, trước đây cháu cũng không biết, đều là phụ thân cháu làm chủ! Nam nhi cháu sống ở Dương gia, thì là con của Dương gia, sao có thể vì tiền đồ của bản thân mà quên mất tổ tiên được chứ?
Trịnh Kính Tư nghe thấy thế, không khỏi gật đầu liên tục.
Nhưng Dương Thừa Liệt đỏ bừng mặt lên, hung dữ liếc nhìn Dương Thủ Văn.
Theo như cách nói này của ngươi là ta không đúng sao? Tất cả đều là ta sai sao?
Dương Thủ Văn không buồn để ý tới ông, ngược lại lại nhìn Trịnh Kính Tư nói: - Nhưng cháu có một vấn đề, mong Nhập Cửu hóa giải nghi ngờ.
- Chuyện gì?
- Nếu nói kết thân với hoàng thất cũng xem như là một chuyện tốt, sao mọi người lại sợ như sợ rắn rết vậy?
Trịnh Kính Tư mỉm cười nói: - Đối với gia đình bình thường mà nói, có thể được gả vào hoàng thất, hoặc trở thành hoàng thân quốc thích, quả thực là một chuyện tốt thiên hạ. Nhưng với con cháu thế gia ta mà nói, gả con gái có thể, nhưng nếu để chúng ta cưới con gái Lý Đường thì lại không thể.
- Vì sao?
Không chờ Trịnh Kính Tư trả lời, Dương Thừa Liệt liền cướp lời nói: - Bởi vì Lý gia đó vốn là tộc Đại Dã.
- Hả?
- Họ có huyết thống của người Hồ.
Dương Thủ Văn sửng sốt hồi lâu mới từ từ phản ứng kịp.
Huyết thống!
Thì ra chính là bởi vì một nguyên nhân như vậy.
Hậu duệ thế phiệt cuối cùng xuất thân và huyết thống, họ vì xuất thân của mình mà tự hào, vì huyết thống của mình mà kiêu ngạo.
Trải qua Ngũ Hồ Loạn Hoa, sự biến đổi sáu triều nam bắc, luận huyết thống cũng đã trở thành một tiêu chí của hậu duệ môn phiệt.
Theo họ thấy, huyết thống trên người họ là chính thống, có nghĩa là nguồn gốc Hán gia thực sự.
Huyết mạch Lý Đường, đối với tuyên bố bên ngoài gọi là tổ sư đạo giáo hậu duệ Lý Nhĩ, cũng là một trong năm họ bảy nhà lớn họ Lý Lũng Tây. Nhưng ai cũng biết, tổ phụ của Lý Uyên Lý Hổ, vốn tên là Đại Dã Hổ, là họ Hồ thuần túy. Sau khi Ngũ Hồ Loạn Hoa, có rất nhiều thế gia đổi thành họ Hồ, nhưng huyết thống của Lý gia ngay từ đầu dường như đã không thuần túy như vậy. Trong những hào môn thế tộc đó, hoặc trong mắt của hậu duệ Giang Tả, Lý gia chính là người Hồ, ta có thể nâng ngươi lên làm chủ, có thể gả con gái vào Lý gia ngươi, nhưng tuyệt đối không chấp nhận cưới con gái Lý gia ngươi vào cửa. Như vậy sẽ ảnh hưởng tới huyết thống của chúng ta.
Đương nhiên cũng có một số thế tộc có thể dàn xếp được.
Đặc biệt là những hậu duệ môn phiệt ở biên ải đó, như Lý thị Lũng Tây, như Lư thị Phạm Dương, mặc dù bên ngoài từ chối kết thân với Lý thị, nhưng bên trong lại ngầm cấu kết với Lý gia. Nhưng hào môn Trung Nguyên lại không thể chấp nhận kiểu tồn tại này.
Bốn họ Hà Đông cũng vậy, Trịnh thị Huỳnh Dương cũng vậy, họ có lẽ rất kiên trì với sự thuần khiết huyết thống của mình.
Thấy Dương Thủ Văn tỏ ý đã hiểu, Trịnh Kính Tư cũng không giải thích thêm nữa.
Ngược lại, y quay sang nói với Dương Thừa Liệt: - Văn Tuyên, với tài hoa của Hủy Tử, sớm muộn cũng nổi danh thiên hạ. Nhưng một khi nó cưới con gái Lý gia, ta không lo lắng cái khác mà lo lắng tới chi này của huynh, sau này cũng không có cơ hội quay về Hoằng Nông nữa.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất