Chương 236: Luận huyết thống (3)
Dương thị Hoằng Nông có lẽ về mặt danh vọng không thể sánh được với năm họ bảy nhà, nhưng lại cùng tồn tại với cấp bậc của bốn họ Hà Đông.
Nội tình bên trong không hề kém cỏi hơn Trịnh gia, thậm chí còn hơn vài phần.
Vẻ mặt Dương Thừa Liệt lộ rõ vẻ cô đơn, cúi đầu không nói một lời.
Đúng vậy, nếu Dương Thủ Văn trở thành Phò mã, như vậy ông có muốn quay về Hoằng Nông, cho tên họ của Dương Thủ Văn vào gia phả cũng sẽ càng khó khăn hơn.
Nên nhớ, phụ thân Dương Đại Phương trước khi lâm chung đã có dặn dò lại vài chuyện, quay về Dương thị là một trong những chuyện trong đó.
Dương Thủ Văn ngập ngừng không biết nên khuyên nhủ thế nào.
Cha con Dương gia lúc này dường như đã không thể xoay chuyển được vận mệnh của mình. Nếu làm không cẩn thận, cha con hắn sẽ trở thành vật hy sinh của các bên trong triều đình. Dù sao Dương Thủ Văn cũng không nhớ, trong lịch sử An Nhạc Công chúa đã từng gả cho mình.
- Phụ thân, chỉ cần con không cưới con gái Lý gia đó, không phải là được rồi sao?
Hắn nhẫn nhịn hồi lâu, cuối cùng cũng đã nói ra lời tận đáy lòng mình.
Dương Thừa Liệt lại mỉm cười.- Con nghĩ con là ai? Con nói không cưới là không cưới sao?
Chuyện đã tới nước này rồi, ngay cả Thánh nhân cũng bị kinh động rồi. Cho dù Thái tử không muốn gả Công chúa cho con, bây giờ e là cũng đã không phải là chuyện của mình nữa rồi. Nếu Thái tử muốn gả Công chúa cho con, con nghĩ con có thể từ chối được sao?
Nói xong, ông lại mỉm cười, thở dài một tiếng.
- Gượm đã!
Trịnh Kính Tư đảo đảo tròng mắt, có cách khác rồi.
- Văn Tuyên, Hủy Tử nói thật ra cũng không phải là không thể.
- Nhập Cửu Lang, đệ đừng gây chuyện nữa. Nếu Trịnh gia đệ có thể ra mặt, nói không chừng có thể từ chối được, nhưng Trịnh gia có thể ra mặt sao?
Nếu ta còn ở Dương gia, thật ra cũng có thể từ chối.
Nhưng vấn đề là ta vẫn còn là con cháu Dương gia sao?
Cha con ta bây giờ là ăn nhờ ở đậu, sao có thể từ chối "ý tốt" của Thái tử? Ta nói cho đệ biết, đúng như đệ đã nói, Thái tử bây giờ dù có không bằng lòng để Hủy Tử làm con rể, nhưng một khi tin tức đã được truyền đi, cũng không phải do người làm chủ nữa rồi.
- Không, không, không! Trịnh Kính Tư xua xua tay, nụ cười rạng rỡ trên mặt.
- Kỳ thực, người có thể ngăn được hôn sự này không phải là không có, chỉ cần bà ấy muốn phản đối, thì nhất định thành công rồi.
- Ai?
- Đương nhiên là đương kim Thánh nhân.
- Đệ nói là.
Trịnh Kính Tư cười nói: - Người có thể ngăn cản được cuộc hôn nhân này duy chỉ có Thánh nhân.
Huynh cũng biết, Thánh nhân kỳ thực là hy vọng Thái tử kết thân với Võ gia. Nhưng bây giờ xảy ra chuyện này, Thánh nhân cũng không tiện mở lời. Tuy nhiên huynh nghe ta nói, nếu để Thánh nhân có ác cảm với Hủy Tử, chắc chắn sẽ ngăn cản.
Để Võ Tắc Thiên chán ghét ta?
Dương Thủ Văn trợn trừng mắt lên nhìn Trịnh Kính Tư, đầu ngươi có bệnh rồi.
Dương Thừa Liệt cũng nhíu mày nói: - Nhập Cửu Lang, đệ đây là có chủ ý gì?
Hủy Tử tuấn tú như vậy, dù không nói tướng mạo hơn Phan An Tống Ngọc, nhưng cũng cực kỳ đáng yêu, muốn khiến cho Thánh nhân ghét hắn, e là khó càng thêm khó.
Phụ thân, cuộc đời người không nói được cái gì chính xác, nhưng câu này nói quá hay!
Dương Thủ Văn suýt chút nữa đã cảm động tới mức bật khóc.
- Hơn nữa, Thánh nhân hỉ nộ vô thường.
Ngộ nhỡ Thánh nhân ghét Hủy Tử, muốn lấy mạng Hủy Tử, chẳng phải là càng nguy hiểm hơn sao? Nếu như vậy, ta thà để nó cưới con gái Lý gia còn hơn.
- Hủy Tử trước đây, ngu ngốc mà.
- Đúng vậy.
- Để nó tiếp tục đi.
- Hả?
Trịnh Kính Tư làm vẻ mặt ghét bỏ, trầm giọng nói: - Thánh nhân là một người cực kỳ thích sĩ diện, hơn nữa người vốn hy vọng Võ Lý kết thân, nếu Hủy Tử là một kẻ ngốc nghếch, người tất nhiên sẽ sinh lòng chán ghét. Tuy nhiên, cũng chính vì Hủy Tử ngốc nghếch, người cũng không thể gây khó dễ cho Hủy Tử. Những chuyện khác ta không biết, nhưng điểm này lòng độ lượng của Thánh nhân có lẽ là có, chẳng lẽ lại truyền ra ngoài, bà làm khó một kẻ ngốc sao?
- À!
Mắt Dương Thừa Liệt sáng lên, quay đầu lại thăm dò Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn cũng ngập ngừng, không biết nên phản bác thế nào.
Trước đây ta là kẻ ngốc, bây giờ lại là kẻ ngốc cha bảo ta giả bộ ta còn có thể làm một cách tự nhiên, nhưng giờ bảo mình giả ngốc, nghĩ thế nào cũng thấy không làm nổi.
- Nhưng, người bên ngoài đều biết, Hủy Tử đã khỏi rồi.
Nếu nó vẫn là kẻ ngốc, sao có thể sáng tác ra được những bài văn đó?
Trịnh Kính Tư nghe thấy thế, không kìm nổi liền nói: - Văn Tuyên, sao huynh lại hồ đồ như vậy So với giả ngốc, vậy thì giả vờ phát bệnh là tốt nhất.
Ví dụ có thể để cho nó đi gây chuyện thị phi, để nó đi khắp nơi gây họa! Đối với bên ngoài mà nói, đây chỉ có thể nói hắn là phát bệnh mà thôi, đầu óc kỳ thực rất tỉnh táo, nhưng đôi khi lại không thể kiểm soát được. Cứ như vậy, cho dù là Tôn Tư Mạc tại thế cũng hết cách rồi.
- Chủ ý này rất hay.
- Hơn nữa, kẻ ngốc đánh người không có phạm pháp tới Lạc Dương rồi, chắc chắn sẽ có người đi tìm Hủy Tử gây chuyện.
Tới khi đó Hủy Tử ra tay, ai lại có thể nói ra được điều gì chứ? Có sự yểm hộ này rồi, Hủy Tử có thể tới Lạc Dương cũng khá hơn chút.
Dương Thủ Văn nghe xong, trong lòng dường như cũng có chút vui mừng.
Tính ra ngươi không phải là muốn để cho ta giả ngốc, ngươi là muốn bảo ta bị bệnh thần kinh sao? Cũng đúng mà, bệnh thần kinh giết người cũng không có phạm pháp, đánh người càng là điều hoàn toàn chính đáng.
Hắn nhìn Trịnh Kính Tư, bỗng phát hiện thấy, vị thư ký Trịnh này cũng không phải là loại người tốt lành gì.
Dưới biểu hiện bên ngoài nho nhã, nhưng lại ẩn chứa bên trong đầy tâm địa xấu xa tuy nhiên, y như vậy, ta càng vui!
Dương Thủ Văn thậm chí còn bắt đầu ảo tưởng: Sau khi gặp An Nhạc Công chúa, nếu ta đánh nàng một trận, Lý Hiển sẽ còn gả nàng cho ta không?
Trịnh Kính Tư quả thực là một đại thiện nhân.
Trong đầu y bỗng thấy hưng phấn lạ thường, vì Dương Thủ Văn mà nghĩ ra các loại triệu chứng bệnh thần kinh.
Dương Thừa Liệt nghe thấy thế trợn trừng mắt ngạc nhiên, thấy ánh mắt Trịnh Kính Tư cũng có chút lạ lẫm.
Nói tràng giang đại hải, sau khi Trịnh Kính Tư nói xong, liền nuốt ực một hớp nước lớn, lúc này mới lưu ý tới sự ngạc nhiên trong ánh mắt của cha con Dương gia.
Ách hình như có chút thất thố rồi!
Trịnh Kính Tư cảm thấy có chút lung túng, liền ho khan một tiếng, ngồi nghiêm chỉnh.
- Văn Tuyên, ta chỉ là cung cấp cho huynh một số ý tưởng, cụ thể nên làm thế nào vẫn còn phải xem sự lựa chọn của huynh.
Được rồi, chọn thế nào đây?
Cần nghĩ thì ngươi cũng đã nghĩ rồi, không nên nghĩ ngươi cũng đã nghĩ tới rồi.
Dương Thủ Văn cảm khái trong lòng: Nhập Cửu thúc, chủ ý này của thúc thật sự quá hay, cháu tán thưởng 32 điểm.
Đã không còn sớm nữa rồi.
Trịnh Kính Tư đứng lên cáo từ, xuống lầu gọi Trịnh Kiền.
Không bao lâu sau, Trịnh Kiền liền nhảy từ trên lầu xuống, trong tay còn cầm một quyển sách, cười hì hì nói: - Hủy Tử ca ca, bài văn này của ca ta mang về vẽ một chút được chứ? Ngày mai ta sẽ mang tới cho ca.
Lúc này, Dương Thủ Văn vẫn còn đang bị tư tưởng kỳ lạ của Trịnh Kính Tư làm cho chấn động.
Trong lòng hắn không yên nói: - Được, đệ cầm về đi.
- Văn Tuyên, ta cáo từ trước đây. Huynh có thể suy nghĩ cho kỹ, nghĩ xem có cần bổ sung gì không?
Dù sao ta cảm thấy, đây là một cách hay, tin chắc nếu làm như vậy thì không bao lâu nữa chuyện này sẽ có thể kết thúc.
- Được rồi!
Dương Thừa Liệt có chút ngây người ra, cùng với Dương Thủ Văn, tiễn cha con Trịnh Kính Tư và Trịnh Lượng ra ngoài cửa.
- Đúng rồi, đêm nay Địch Quang Viễn dựng trại ở Củng huyện, ta đoán muộn nhất chiều mai sẽ tới, ngày kia nhất định sẽ tới nhà.
Hai người có một ngày, có thể suy nghĩ kỹ xem.
- Đa tạ Nhập Cửu thúc.
Dương Thủ Văn đứng ở ngoài cổng chính, nhìn theo ba người Trịnh Kính Tư rời đi.
Hồi lâu sau, hắn bỗng quay đầu lại nói với Dương Thừa Liệt: - Phụ thân, Nhập Cửu thúc sau này tuyệt đối không được đắc tội!