Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 237: Lên Thần Đô (1)

Chương 237: Lên Thần Đô (1)
Có sự khơi thông này của Trịnh Kính Tư, Dương Thủ Văn cảm thấy thoải mái vô cùng.
Nói thực, chủ ý của Trịnh Kính Tư nghe thì giống như có chút không đáng tin cậy, nhưng suy nghĩ kỹ lại, dường như lại là cách phù hợp nhất hiện nay. Dương Thủ Văn không muốn cưới Lý Khỏa Nhi, có lẽ Lý Hiển cũng không bằng lòng gả Lý Khỏa Nhi cho hắn. Võ Tắc Thiên thì sao? E là càng muốn nhìn thấy kết quả này của Võ Lý minh ước, thông qua liên hôn để tăng cường mối quan hệ giữa hai nhà Võ Lý.
Nếu không có Dương Thủ Văn, nói không chừng lúc này hai bên đều đã định hôn ước rồi.
Trong lịch sử, Lý Khỏa Nhi không phải được gả cho con trai của Võ Tam Tư sao? Mặc dù sau đó cô ta lại được gả cho tên Võ Diên Tú đó.
Nhìn thế nào Dương Thủ Văn cũng giống như một người thừa.
Về điều này Dương Thủ Văn cũng rất hiểu.
Hắn bây giờ muốn làm chính là để bản thân không tồn tại trong lịch sử nguyên bản, làm mờ đi cơn lốc xoáy này.
Ừ, cứ quyết định thoải mái như vậy đi!
Ban đêm, Dương Thủ Văn ngủ rất ngon lành.
Không chỉ có Dương Thủ Văn cảm thấy thoải mái, mà ngay cả Dương Thừa Liệt cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều rồi.
Nếu nói, Dương Thủ Văn không muốn cưới Lý Khỏa Nhi là vì hắn có quan niệm cố hữu, như vậy nguyên nhân của Dương Thừa Liệt xét một cách tương đối mà nói cũng có chút cá nhân. Nếu Dương Thủ Văn cưới Lý Khỏa Nhi, chỉ e là cuộc đời này của ông không thể quay trở về Dương gia được nữa rồi.
Dương gia là một thế gia lâu đời ở Quan Trung, quan niệm huyết thống cũng tương tự thâm căn cố đế.
Họ không thể cho phép cưới một người phụ nữ mang huyết thống của người Hồ về, như vậy sẽ tồn tại trong con cái Dương gia.
Hiện giờ Dương Thừa Liệt không phải là con cái Dương gia thì chuyện gì cũng đều dễ nói, nhưng nếu ông muốn quay trở về Dương thị, như vậy Dương Thủ Văn không thể cưới Lý Khỏa Nhi được, hoặc là Dương Thừa Liệt không thể nhận Dương Thủ Văn, đoạn tuyệt quan hệ cha con mới có thể được. Vế sau thì Dương Thừa Liệt không thể đồng ý được, cho nên cách tốt nhất chính là hủy mối hôn sự đó, cũng có thể thể hiện sự thanh bạch của mình.
Đêm nay, Dương Thừa Liệt cũng ngủ rất ngon lành.
Sáng sớm hôm sau, Dương Thủ Văn tỉnh dậy.
Hắn bây giờ đi lại không được tiện cho lắm, cho nên chỉ có thể chống gậy đi lại trong sân.
Khí trời mát mẻ, ánh nắng tươi sáng, chiếu rọi lên cây hạnh đào trên núi, càng thêm sinh động. Do hôm nay phường rượu mở hầm ao, cho nên Dương Thủ Văn cũng chạy tới xem náo nhiệt. Phường rượu đã được xây tương đối rồi, cùng với sự hoàn tất của việc xây dựng hầm ao, có thể bắt đầu sản xuất rượu với quy mô lớn rồi. Vì vậy, Tống Thị đã làm tốt tất cả các công tác chuẩn bị.
- Hủy Tử, Tỵ Thủy Xuân có cần bắt đầu chiết xuất luôn không?
Tống Thị đứng bên cạnh Dương Thủ Văn khẽ hỏi.
- Về cơ bản thì loại rượu mới Tỵ Thủy Xuân trên thị trường đã được chúng ta mua hết rồi, Nhập Cửu thúc con cũng đã bỏ không ít công sức vào đó rồi.
Nếu bây giờ bắt đầu bắt tay vào chuẩn bị, có lẽ tới tháng 8 là có thể chiết xuất được ba vạn bình Thanh Bình Điệu. Tới khi đó, rượu mới của Lộc Vị Cửu cũng tương tự ủ thành rồi, đúng lúc có thể làm tiếp. Như vậy có thể bảo đảm việc cung cấp cho năm sau.
Ba vạn vò Thanh Bình Điệu, nghe thì có vẻ như rất nhiều, nhưng trên thực tế thì không phải như vậy.
Nồng độ của Thanh Bình Điệu còn cao hơn rượu của thời đại này, cho nên mỗi vò chẳng qua chỉ có hai cân.
Ba vạn bình Thanh Bình Điệu thực tế cũng chính là sáu vạn cân, nghe thì có chút khiến người ta sợ hãi, nhưng trên thực tế thì cũng không nhiều.
Đây có lẽ là một loại rượu trắng duy nhất của Đại Đường, là rượu trắng thực sự.
Nếu có thể phát triển rộng khắp, lượng tiêu thụ tất nhiên sẽ khiến người ta phải kinh ngạc. Đương nhiên, khoản lợi nhuận này tương tự cũng sẽ khiến cho người ta phải kinh ngạc.
Người Đường chia ra thành hai loại rượu trong và rượu đục.
Trong đó rượu đục cũng còn gọi là rượu trắng, hoặc lục nghị tửu, là một loại rượu được lưu hành phố biến ở dân gian thời Đường.
Đấu tửu trong thơ Lý Bạch nói tới chính là loại rượu này.
Nồng độ của nó cũng khoảng 10 độ, thậm chí còn thấp hơn nồng độ bia sau này nữa.
Vạn dặm quê xa, bầu rượu đục, Ghi công chưa có, về chưa trót.
Chính là nói lại rượu này màu xanh, hơn nữa còn đục ngầu, phía trên còn nổi lên vẩn trắng, giống như xác kiến trôi nổi vậy.
Khẩu vị có chút vị chua chua.
Dương Thủ Văn luôn cảm thấy Lý Bạch là một nhà thơ có tửu lượng kinh người. Nhưng tới thời đại này rồi mới hiểu, ông ta kỳ thực là một thi nhân độ lượng kinh người, chỉ là không biết sau này nếu Lý Bạch uống loại rượu Thanh Bình Điệu này, sau một đấu còn có thể viết được trăm áng thơ nữa không? Vừa nghĩ tới Lý Bạch, Đỗ Phủ say khướt, Dương Thủ Văn không kìm nổi bật cười ha hả.
- Hủy Tử, con cười cái gì thế?
Tống Thị nghi hoặc nhìn Dương Thủ Văn, cảm thấy trong tiếng cười của hắn dường như có chút không có lương tâm.
- Không sao, không sao!
Dương Thủ Văn cố nín cười, khoát tay nói: - A Nương, việc bên này giao hết lại cho người, mong người quan tâm nhiều hơn nữa.
- Thằng bé này nói gì thế? Đây chẳng phải đều là vì cái nhà này sao, sao còn nói quan tâm gì chứ?
- Đúng rồi, tính xem, người của Long Môn Tiết gia có lẽ cũng đã tới rồi.
Tới khi đó nếu con không có ở đây, A Nương nói với họ một tiếng là được rồi. Nhưng chuyện này nhất định không được để cho cha can dự vào. Tính khí của ông, nói hai ba câu không chừng đã khiến y mơ hồ rồi, tới khi đó đừng có nói tới chuyện kiếm tiền, ngược lại còn bị mất trắng.
Trong khoảng thời gian này, họ có lẽ không thể chỉ nói chuyện tiền bạc không được.
Nhưng ngoài những người Hồ ra cũng chỉ có thương nhân mới có thể như vậy.
Tuy nhiên Dương Thủ Văn cũng không có tính toán nhiều, Thanh Bình Điệu không chỉ liên quan tới gia nghiệp của mình, mà còn liên quan tới việc sau này có thể tìm được Ấu Nương hay không, cho nên thương hiệu này không những không thể bại, hơn nữa còn phải kiên trì, càng cần mọi người tận tâm mới có thể được.
Ừ, hơi tiền vẫn là hơi tiền mà.
Người nói ra những lời này nhất định không biết cái gì gọi là "một phân tiền khó mà đánh gục anh hùng hảo hán".
Một ngày cứ như vậy trôi qua.
Địch Quang Viễn dẫn theo binh mã gác cổng tới thị trấn Huỳnh Dương vào lúc chiều tối.
Thứ sử Huỳnh Dương ở lại Huỳnh Dương, dẫn quan lại Huỳnh Dương ra nghênh tiếp. Ở đây, không thể thiếu được những sự tiếp đón xã giao.
Địch Quang Viễn cũng đã bước vào tuổi ngoại tứ tuần rồi, tướng mạo có chút tương tự như Địch Nhân Kiệt.
Đặc biệt là chòm râu rất đẹp ở dưới cằm, dường như là rất giống với Địch Nhân Kiệt hồi trẻ. Tương tự như vậy, Địch Nhân Kiệt cũng là thần tượng của Địch Quang Viễn, vì muốn được bảo vệ chòm râu này tốt, mà y còn học theo Địch Nhân Kiệt, đeo một chiếc túi râu.
Tối hôm đó, y vẫn chưa có tới Dương gia ngay.
Cũng là người lớn tuổi rồi, nhưng Địch Quang Viễn cũng chưa từng một mình làm việc.
Từ sau khi Địch Nhân Kiệt lại một lần nữa nhập các, Địch Quang Viễn đã ở lại bên cạnh Địch Nhân Kiệt chiếu cố. Nhiều khi, y còn ở bên cạnh Địch Nhân Kiệt, làm cái bóng của Địch Nhân Kiệt, ngoài miệng thì nói không quan tâm, nhưng trong lòng cũng vẫn có chút ngưỡng mộ, ngưỡng mộ huynh trưởng nhà mình, cũng chính nhờ vậy mà Địch Quang Tự có thể quan vận hanh thông, hiện giờ quan chức cũng đã làm tới Thứ sử Truy Châu.
Ngoài ra, Địch Quang Viễn còn có một vị huynh đệ nữa, chính là con trai út của Địch Nhân Kiệt, tên là Địch Quang Chiêu.
Y so ra nhỏ hơn Địch Quang Viễn 8 tuổi, cũng đã làm tham quân ti công Ngụy Châu. Nghe nói hiện đang ở Ngụy Châu, cũng là gió xuân đắc ý.
Trong số ba huynh đệ, duy chỉ có Địch Quang Viễn là chưa có thành tích.
Nhưng trong lòng y cũng không khỏi hâm mộ kiểu uy phong tám hướng đó, được nhiều người ủng hộ.
Chẳng qua là Địch Quang Viễn hiểu, chiếu cố phụ thân tốt, Địch gia cũng thuận buồm xuôi gió. Một khi Địch Nhân Kiệt không còn nữa, Địch gia cũng sẽ theo đó mà sụp đổ.
Vì vậy có trả giá nhiều hơn nữa cũng đáng.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất