Chương 238: Lên Thần Đô (2)
Ban đêm, Địch Quang Viễn không có ở trong quan dịch trạm, mà ở trong nhà Trịnh Hoài Kiệt.
Trịnh Hoài Kiệt thời trẻ cũng đã từng có một khoảng thời gian là đồng liêu của Địch Nhân Kiệt. Khi đó Địch Nhân Kiệt lớn tuổi hơn Trịnh Hoài Kiệt, quan vị lại thấp hơn Trịnh Hoài Kiệt. Trịnh Hoài Kiệt xuất thân ở nhà môn phiệt quý tộc, lại không vì vậy mà ngang tàng, phách lối, ngược lại còn kết giao với Địch Nhân Kiệt. Sau đó Địch Nhân Kiệt đã đắc tội với quan trên, cũng là Trịnh Hoài Kiệt dốc lòng giúp y giải vây.
Chỉ là sau này Địch Nhân Kiệt quan vận hanh thông.
Còn Trịnh Hoài Kiệt thì sớm đã rời khỏi quan trường, trong nhà cũng dốc lòng bồi dưỡng đời sau.
- Khi tiểu chất rời khỏi Lạc Dương, gia phụ đã từng dặn dò tiểu chất, gặp Trịnh công phải hành lễ con cháu.
Người vẫn luôn muốn tới thăm Trịnh công, tiếc là không có cơ hội, không sợ Trịnh công chê cười, phụ thân nói khi người ở Lạc Dương sự vụ bề bộn, khi rời khỏi Lạc Dương lại không dám tới vì sợ làm phiền Trịnh Công, cho nên xin Trịnh công lượng thứ.
Trịnh Hoài Kiệt nghe thấy thế không nhịn được cười liền bật cười ha hả.
- Hoài Anh còn nhớ tới ta, là ta đã rất vui rồi.
Năm đó, khi chúng ta cùng làm quan ở Lai Châu, bởi vì trong tên đều có chữ "Kiệt", cho nên được rất nhiều người gọi là Song Kiệt, chỉ là sau này tài của Hoài Anh đã hơn ta rất nhiều, bây giờ đã là quốc lão rồi, là người được Thánh nhân quan tâm, còn ta lại biến thành một lão hủ. Nói ra, có lẽ là ta hổ thẹn, mỗi lần tới Lạc Dương đều ngại gặp Hoài Anh.
Địch Quang Viễn nghe thấy thế cũng bật cười.
Hai người nói chuyện một hồi, Địch Quang Viễn bỗng chuyển đề tài, khẽ nói: - Gia phụ còn có một chuyện muốn tiểu chất thay người thỉnh giáo Trịnh công.
- Nói đi.
- Tiểu chất lần này tới Huỳnh Dương mục đích tới chắc Trịnh công cũng đã hiểu rồi.
Gia phụ muốn tiểu chất hỏi Trịnh công, Dương gia tử đó quả nhiên có tài xuất chúng sao? Những bài thơ đó thật sự là do hắn tự tay viết ra sao?
Trịnh Hoài Kiệt mỉm cười, khẽ nói: - Nếu không phải hắn viết ra, ai lại nguyện vì hắn mà cầm bút?
Nhị lang có lẽ không biết, Dương Thừa Liệt còn trẻ là con cháu Dương thị, nhưng sau đó lại bị Dương thị đuổi ra ngoài. Về phần nguyên nhân, ta cũng không có hỏi qua, nhưng nghĩ tất không thể giấu được Hoài Anh. Phụ tử ông ta ở Xương Bình hơn 10 năm rồi, chúng ta vẫn không biết được kết cục của họ, mãi cho tới 3 năm trước, chính là Lý Tận Trung làm loạn. Dương Thừa Liệt đã tham gia vào chiến sự bảo vệ Xương Bình, cũng thấy được sự tàn khốc của cuộc đại chiến, vì vậy đã nghĩ ra cách để Hủy Tử rời khỏi Xương Bình, do đó mới sai người đi liên hệ với Trịnh Linh Chi.
Nhưng khi đó, Dương Hủy Tử vẫn còn là một thằng bé ngớ ngẩn, Dương Thừa Liệt chỉ hy vọng Dương Hủy Tử có thể sống cuộc đời bình an.
- Có chuyện này sao?
Địch Quang Viễn không khỏi hiếu kỳ nói: - Vậy hắn hiện giờ.
- Nói ra ngươi cũng không tin, năm ngoái Hủy Tử chơi đùa trên núi, vào khoảng cuối tháng 7 đó.
Một tia sét đánh xuống, sau đó bỗng nhiên tỉnh táo trở lại, càng thể hiện được tài thiên phú phi phàm. Sau đó hắn tự nói, sở dĩ 15 năm qua ngốc nghếch không phải là ngốc thực sự, mà là Tam Nương nhà ta truyền thụ trong u minh. Ngươi có lẽ cũng tin chắc, hắn ta tuyệt đối chưa từng có gặp mặt Tam Nương, lại có thể nói ra trang phục yêu thích của Tam Nương, và sách mà Tam Nương thích nhất.
Chuyện này, quá là ly kỳ.
Cho dù Địch Quang Viễn đã từng nghe nói, nhưng nghe lại vẫn cảm thấy kinh ngạc.
- Tài năng của Trịnh Tam Nương tiểu chất sớm đã nghe nói rồi.
Tiếc là khi đó tiểu chất chưa từng gặp Trịnh Tam Nương, vẫn luôn cảm thấy tiếc nuối. Nếu nói như vậy, tài năng của Dương Hủy Tử thật ra là có chút có thể lý giải được.
- Nói ra cũng không sợ ngươi chê cười, sinh tiền Tam Nương thích nhất là những chuyện cổ quái, ly kỳ.
Nói xong, Trịnh Hoài Kiệt đứng lên, bước tới cửa dặn dò người hầu vài câu, người hầu đó liền vội vã rời đi.
Lát sau, gã lại quay trở lại phòng khách, trong tay cầm một bài văn.
- Đây là Nhị Lang nhà ta đêm qua đi thăm cha con Dương gia lấy bài văn từ trong thư phòng của Dương Hủy Tử về.
Ha ha, kỳ thực cũng không có liên quan tới chuyện của Nhị Lang nhà ta, là cháu trai nhà ta kính phục Dương Hủy Tử nhất, cũng thích chữ của Dương Hủy Tử viết. Hôm qua nó đã nhặt được bài văn này trong thư phòng của Dương Hủy Tử, do đó đã cầm về bắt chước cả ngày.
Ta cũng là ngẫu nhiên nhìn thấy, thấy nội dung trong bài văn, càng xác định chắc chắn Dương Hủy Tử quả thực là sao y bản chính của Tam Nương.
- Trà Kinh?
Địch Quang Viễn cầm lấy, liếc mắt đọc qua một lượt.
Đây là bài bắt chước của Trịnh Kiền, mô phỏng theo thể chữ Nhan của Dương Thủ Văn.
Địch Quang Viễn thân là con trai của Địch Nhân Kiệt, chút bản lĩnh này cũng có, vừa nhìn đã thấy được sự khác biết về thể chữ Khải này.
Chỉ là sự mô phỏng của Trịnh Kiền vẫn có chút non nớt, chỉ có thể có được hình của nó.
Địch Quang Viễn sau khi xem xong ba cuốn Trà Kinh, không kìm nổi một tiếng cảm thán.
- Không ngờ, trong trà này lại có thể có được huyền diệu như vậy.
Y ngẩng đầu lên, có chút vội vàng hỏi: - Tử chất đã đọc Trà Kinh này rồi, dường như chưa hoàn thành, không biết tiếp theo đó thế nào?
Trịnh Hoài Kiệt liền cầm bài văn đó lên, cẩn thận đặt lên bàn.
- Dương Hủy Tử dường như chỉ viết những thứ này, chưa đầy hai nghìn chữ, cuốn sách này vẫn chưa có viết xong.
Nhưng, ta cũng đã nghe Nhị Lang nhà ta nói, hắn đã chế tạo xong dụng cụ uống trà này. Vì vậy, Nhị Lang còn thu thập lá trà trong thành Huỳnh Dương lại, tặng cho bên phía Dương Hủy Tử. Tiếc là chuyện của Quảng Võ sơn đã khiến cho chuyện này bị chậm trễ. Dương Hủy Tử thật cũng đã từng nói, lá trà còn cần phải làm xong trước khi mưa xuống, ta đã sai người chuẩn bị sang năm đi hái rồi.
Địch Quang Viễn nghe xong gật đầu lia lịa, cũng thấy tò mò hơn về Dương Thủ Văn.
Nói chuyện với Trịnh Hoài Kiệt mãi cho tới giờ Tuất, cuối cùng thấy Trịnh Hoài Kiệt cũng đã mệt mỏi, Địch Quang Viễn mới cáo từ quay về nơi ở.
Nhưng, trước khi ra khỏi cửa, Trịnh Hoài Kiệt lại lấy một cuốn sách, tặng cho Địch Quang Viễn.
- Sách này là Dương Hủy Tử viết, tên tự Thanh Chi của hắn, cũng là khi sinh tiền Tam nương đã đặt.
Hôm trước sinh nhật 20 tuổi của y, Dương Thừa Liệt cũng đã hành lễ nhược quán cho y, hơn nữa còn in bộ sách này ra. Ta nghe Nhị Lang nhà ta nói, cuốn sách này vốn là Dương Hủy Tử muốn đùa cho muội muội vui, dựa vào chuyện "Đại Đường Tây Vực ký" của Huyền Trang pháp sư sáng tác mà biên ra, trong đó còn có chút thú vị. Đúng rồi, cuốn "Đại Đường Tây Vực ký" đó cũng là một bộ sách mà Tam Nương sinh tiền thích nhất, có lẽ là đã truyền thụ trong lúc u mê, Dương Hủy Tử mới hiểu được.
Địch Quang Viễn nghe xong liền hít sâu một hơi.
Trên thực tế, lần này y tới Huỳnh Dương vẫn còn có một nhiệm vụ nữa, đó chính là phải nghĩ cách phá hôn ước của Dương Lý.
Đừng nói là Địch Nhân Kiệt phá vỡ uyên ương, cũng đừng nói là Địch Nhân Kiệt tâm tư ám muội. Tất cả những gì y làm dù có nói ngàn lần vạn lần vẫn là vì giang sơn Lý Đường mà nghĩ. Trải qua chuyện của Quảng Võ sơn, Địch Nhân Kiệt cũng đã thấy rõ vị trí của vị Thái tử Lý Hiển này thực sự là không vững. Trong triều y căn bản không có căn cơ, còn mình thì sao? Tuổi tác cũng đã cao rồi, cũng không biết còn có thể sống được bao lâu nữa.
Cho nên, lúc còn sống, Địch Nhân Kiệt muốn làm nhất vẫn là giúp Lý Hiển củng cố ngôi vị.
Lúc này Võ Tắc Thiên hy vọng liên hôn Võ Lý, còn Địch Nhân Kiệt cũng hy vọng có thể thúc đẩy liên hôn Võ Lý, đảm bảo hoàng vị của Lý Hiển bất biến.
Bởi vì Địch Nhân Kiệt hiểu, Võ Tắc Thiên không tín nhiệm Tương Vương Lý Đán.
Nếu Lý Hiển không thể đăng cơ lên ngôi hoàng vị, vì tương lai của Võ gia, nói không chừng Võ Tắc Thiên sẽ một lần nữa giơ đao lên.
Tới khi đó, hoàng thất Lý Đường cũng tất sẽ một lần nữa đối mặt với một trận mưa máu tanh hôi.