Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 239: Lên Thần Đô (3)

Chương 239: Lên Thần Đô (3)
Lý Đường (chỉ họ Lý hoàng tộc thời Đường), thật đúng là nhiều tai nạn.
Đối mặt với một Võ Tắc Thiên cứng rắn và tàn độc, ngay cả Địch Nhân Kiệt cũng phải rất cẩn thận.
Lý Hiển không phải là người thích hợp làm hoàng đế, hắn cũng không có khiếu làm hoàng đế. Nhưng vấn đề là, nếu tìm một người có thể duy trì sự chung sống hòa bình giữa hai họ Võ – Lý, bảo đảm sau khi Võ Tắc Thiên mất đi, Võ gia vẫn có thể thuận buồm xuôi gió, thì Lý Hiển là người thích hợp nhất.
Về điểm này, Võ Tắc Thiên biết rằng, Địch Nhân Kiệt hiểu rất rõ.
Vốn tất cả mọi người đều hướng về mục tiêu mà Địch Nhân Kiệt và Võ Tắc Thiên mong muốn, để phát triển.
Nhưng không ngờ, Dương Thủ Văn lại giống như Tôn Ngộ Không trong Tây Du Ký, đột nhiên xuất hiện, bỗng chốc phá hủy mọi kế hoạch.
Địch Nhân Kiệt mong muốn Địch Quang Viễn có thể nhân cơ hội này, phá hỏng hôn ước giữa hai nhà Dương - Lý.
Tuy nhiên hiện giờ xem ra, chỉ sợ hai cha con nhà họ Dương không dễ bị thuyết phục. Chuyện này, tốt nhất hãy để cho phụ thân ra mặt.
Địch Quang Viễn nghĩ tới đây, trong lòng đã có tính toán.
Y chỉ cần đem đầu đuôi mọi việc mình chứng kiến và nghe thấy, kể lại cho Địch Nhân Kiệt là được, chuyện khác tốt nhất không cần xen vào.
Ngày hôm sau, trời quang đãng.
Vốn Địch Quang Viễn định sáng sớm đi tới thôn Thạch Thành, sau khi gặp hai cha con nhà họ Dương, cùng ngày sẽ đưa Dương Thủ Văn đến Lạc Dương.
Nào ngờ, tối hôm qua sau khi trở về phòng, y lật truyện Tây Du ra xem, vốn nghĩ chỉ xem để giết thời gian.
Y nghĩ, cho dù tài văn chương của Dương Thủ Văn không tệ, vì được thừa hưởng tài học của Trịnh tam nương, nhưng dù sao hắn cũng là một thanh niên đã hai mươi tuổi, việc viết truyện để dụ dỗ con nít, hẳn là không thành vấn đề, nhưng nếu nói đó là tác phẩm xuất sắc, thì không hẳn.
Thậm chí, Địch Quang Viễn còn cho rằng, Dương Thừa Liệt in cuốn truyện này ra, cũng không thích hợp lắm.
Một tiểu tử non choẹt, mới hai mươi tuổi đầu mà lại bày đặt viết sách ư?
Ta hơn bốn mươi rồi, đến bây giờ còn chưa thể viết được sách đây. Với tâm trạng đầy phê phán và ý định giết thời gian, Địch Quang Viễn cầm truyện lên lật lật mấy trang, nhưng chính động tác này đã làm hỏng chuyện, rốt cuộc y ôm cuốn truyện đọc luôn một mạch suốt đêm, cho tới lúc trời sáng choang.
Nếu không có người hầu gọi, không chừng lúc này y vẫn tiếp tục nằm trên giường xem tiếp rồi.
- Trịnh công, ông hại cháu mất rồi!
Mang theo đôi mắt gấu mèo, Địch Quang Viễn xuất hiện trước mặt Trịnh Hoài Kiệt, khiến Trịnh Hoài Kiệt giật mình.
Nhưng nghe câu phàn nàn của Địch Quang Viễn, ông ta lại mỉm cười như một đứa trẻ:
- Nhị lang, bộ ngươi xem truyện suốt đêm sao?
- Đúng vậy ạ, hiện giờ trong đầu cháu đều là con khỉ kia.
- Không xong rồi, bộ truyện này, cháu muốn biếu cho phụ thân, bản thân cháu còn muốn sưu tầm vài bộ. Trịnh công, không biết có còn không?
- Việc này ta cũng không rõ lắm.
Trịnh Hoài Kiệt vội vẫy tay gọi người hầu tới:
- Đến hiệu sách Động Lâm, xem Tây Du còn bao nhiêu cuốn?
Nói xong, ông ta cười với Địch Quang Viễn:
- Văn Tuyên in tổng cộng một nghìn bộ, bản thân ông ấy để lại một trăm bộ, trong đó có ba mươi bộ tặng cho ta. Tuy nhiên ta đã cho người đưa ba mươi bộ đó đến các nhà trong họ, bản thân ta cũng chỉ để lại năm bộ.
- Vậy…
- Nhị lang đừng nhắm vào năm bộ của ta, ta giữ lại là để đem biếu cho người ta.
- Tuy nhiên, ta đã cho người tới hiệu sách, hẳn là cũng không bán rất nhanh đâu, cho nên ngươi cũng đừng lo.
- Hôm kia, truyện mới được đưa đến hiệu sách, mới ba ngày, hẳn là chỉ bán được mấy bộ thôi.
Địch Quang Viễn nhẩm tính, thấy cũng yên tâm.
- Nếu đã như vậy, chúng ta đi một chuyến đi.
- Cũng được, cháu đi với ngài. Nói ra thật xấu hổ, Dương Hủy Tử đến Huỳnh Dương hơn tháng rồi, mà cháu thân làm bề trên, lại vẫn chưa gặp hắn.
- Vậy thì cùng đi đi.
Hai người đi ra cửa chính Trịnh phủ, liền lên xe ngựa.
Chỉ có điều, hai người còn chưa ra tới cửa thành Huỳnh Dương, người hầu trước đó được sai chạy tới hiệu sách Động Lâm hỏi thăm, đã vội vội vàng vàng chạy trở về.
- Chủ nhân, tiểu nhân đã hỏi thăm xong rồi.
- Thế nào?
- Chín trăm bộ, đã bán hết sạch, không còn cuốn nào.
- Ừ, ta dã rồi mà, không thể…Hả? Ngươi nói cái gì?
Trịnh Hoài Kiệt giật mình, nhìn tên người hầu với vẻ kinh ngạc:
- Ngươi nói là…tất cả chín trăm bộ sách kia đều đã bán hết?
- Dạ, đúng vậy.
- Sao có thể? Kể cả hôm nay, mới được ba ngày!
Tên người hầu cười khổ:
- Tiểu nhân đã hỏi rồi, trước hết nói về Trịnh gia, hôm kia có một vị khách từ Lạc Dương tới, liền mua ba trăm cuốn. Hôm qua, trưởng tộc Phan gia cũng phái người tới, mang đi hai trăm bộ. Số còn lại có nhiều người mua, trong đó có cả con cháu Trịnh gia. Tóm lại, tối hôm qua chín trăm bộ đã hết sạch, hiện giờ không còn cuốn nào.
Địch Quang Viễn nghe vậy, có cảm giác không thể tin nổi.
Thời này, giá sách không rẻ.
Người đời sau nói “Sách không mượn thì không đọc”. Thật ra, cũng không phải có ý nói chỉ có sách mượn thì mới có hứng thú đọc mà ý nói, sách mà không phải đi mượn, thì đọc không đến nơi đến chốn. Giá sách đắt đỏ, người bình thường không thể mua được. Sách mà dân thường đọc, đa phần là sách mượn. Nói đi nói lại, cũng là do chi phí khắc bản in ở thời này quá cao.
- Cái này…
Trịnh Hoài Kiệt hơi đỏ mặt.
Mới vừa rồi, ông ta còn nói không có khả năng sách bán hết, nhưng hiện giờ….
- Nhị lang, nếu cháu thật sự thích, khi trở về, ta sẽ đưa cho cháu một bộ.
Địch Quang Viễn lộ vẻ khó xử:
- Trịnh công, cháu cần không chỉ một bộ, mà ít nhất là mười bộ. Truyện hay như vậy, phải chia sẻ với mọi người. Cháu còn định đến Lạc Dương, đưa tặng mấy bộ. Ngoài ra, Đại huynh và Tam lang của cháu cũng phải có mỗi người một bộ. Như vậy tính ra mười bộ chưa chắc đủ, mà ít nhất phải mười lăm bộ mới đạt yêu cầu.
Ngươi đi chết đi, trong tay ta cũng chỉ có năm bộ mà thôi.
Trịnh Hoài Kiệt cười khổ:
- Nếu như vậy, e là phải tới hỏi Văn Tuyên, xem bên đó còn giữ lại bao nhiêu.
Xe ngựa từ từ chạy ra khỏi thành Huỳnh Dương.
Dọc theo quan đạo, chẳng bao lâu đã tới thôn Thạch Thành.
Địch Quang Viễn không vào thôn, mà ở lại ngoài thôn.
Lúc này, y không dám khinh thường Dương Thủ Văn nữa. Một người in sách bán được chín trăm cuốn trong ba ngày, tuyệt đối không chấp nhận được sự khinh thường của y. Cho dù bộ truyện kia chỉ là một tiểu thuyết ghi những chuyện quái lạ, cũng đủ để y phải kính trọng.
Đời Đường, văn hóa rất cường thịnh, dung nạp rất nhiều trường phái.
Tính dung nạp ở thời này rất lớn, vượt xa thời Minh – Thanh.
Văn chương kinh điển là trào lưu chủ yếu, thi từ ca phú được xem là cao nhã, mà tiểu thuyết quái dị, thì thuộc loại sách báo phổ thông, sang hèn đều có thể đọc. Thậm chí, ngay cả những điệu từ ngắn, dù không được phổ biến chính thức, cũng vẫn có thể được người ta truyền miệng.
Đây là thời đại không phân biệt rõ ràng văn hóa chủ lưu và văn hóa phi chủ lưu.
Có lẽ chính vì tính dung nạp không gì sánh kịp của nó, mà thời này mới sáng tạo được nên văn minh Thịnh Đường rực rỡ như vậy.
Địch Quang Viễn dìu Trịnh Hoài Kiệt đi vào cửa chính Dương gia. Nhưng vừa vào cửa, hai người đều không hẹn mà cùng ngẩn người ra.
Trong đình viện nhỏ nhỏ này, không ngờ lại hết sức náo nhiệt.
- Xin hỏi, hai vị tìm ai?
Tống An đang sai người mang nước đến phòng khách, thấy hai người bước vào, liền bước tới chào hỏi.
Trịnh Hoài Kiệt chưa kịp trả lời, Trịnh Kiền đã từ sau viện băng qua cửa chạy tới. Khi nó nhìn thấy Trịnh Hoài Kiệt, cũng ngẩn người ra. Nhưng rồi Trịnh Kiền cũng kịp phản ứng, vội bước nhanh tới, cung kính thi lễ.
- Cháu bái kiến ông!
- Thập tam lang, sao cháu lại ở đây?

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất