Chương 241: Lên Thần Đô (5)
Trịnh Hoài Kiệt không yên tâm lắm, nhưng có Địch Quang Viễn ở bên cạnh, ông ta cũng không tiện nói nhiều.
Nhưng nếu như không nói, ông ta lại cảm thấy khó chịu. Dù sao Trình Kiền là cháu ông ta, ông ta là ông nội, làm sao có thể không bận tâm?
Lần này Dương Thủ Văn đi Thần Đô, chỉ sợ tâm tư cũng không yên ổn.
Mà phía Lạc Dương, càng đầy bẫy rập hung hiểm, sát khí ngấm ngầm. Nếu Dương Thủ Văn ở lại Huỳnh Dương, Trịnh Hoài Kiệt cũng không lo lắng, thậm chí còn cảm thấy vui vẻ, nhưng nghĩ đến Dương Thủ Văn phải đi Thần Đô, ông ta không cách nào yên lòng.
Tâm trạng rối rắm của Trịnh Hoài Kiệt, Địch Quang Viễn đều nhận thấy, nhưng lại làm như không thấy.
Tiết Sở Ngọc lên tiếng:
- Nhị lang rất giỏi mưu tính, tâm tư cũng giống như đại huynh của ta.
- Hả?
Trịnh Kính Tư nghi hoặc nhìn Tiết Sở Ngọc.
Tiết Sở Ngọc nói:
- Ban đầu, đại huynh ta muốn dẫn theo Tử Ngọc đến U Châu rèn luyện một phen, nào ngờ sau khi gặp được Dương Hủy Tử ở bến sông Hô Đà, liền đổi ý, đưa Tử Ngọc về Long Môn, lại nhờ ta đưa hắn tới Huỳnh Dương. Lúc đầu, một mình hắn ở bên cạnh, ta vẫn hơi lo lắng, tuy nhiên nếu Dương Hủy Tử phải đi Lạc Dương, đúng lúc có thể cho Tử Ngọc đi cùng. Bọn hắn xấp xỉ tuổi nhau, nói không chừng còn có thể trở thành bạn bè, ta cũng bớt lo.
- Tiết đô đốc cũng đưa ái tử tới?
Trịnh Hoài Kiệt nghe vậy, mắt sáng lên.
Nếu có Tiết Sở Ngọc ở Lạc Dương bảo vệ cho, Trịnh Kiền cũng an toàn hơn rất nhiều. Mà bản thân là dòng dõi quý tộc lâu đời, tuy Trịnh Hoài Kiệt làm quan không được chức quá lớn, nhưng lại hiểu được những điều quanh co lẩn khuất trong chốn quan trường.
Trong đó, ân tình là quan trọng nhất.
Bất kể là ngươi nợ ân tình của người khác, hay là người khác nợ ân tình của ngươi, đều là cách kéo gần quan hệ.
Mặc dù Tiết thị ở Long Môn không cùng gốc rễ với Tiết thị ở Hà Đông, nhưng trước mắt, tiền đồ lại tươi sáng nhất.
Dựa vào uy vọng mà Tiết Lễ tích góp từng chút một, Tiệt Nột tuy sống ẩn dật nhiều năm, nhưng vừa ra làm quan, là đã nhận chức Đại đô đốc U Châu, thống lĩnh quân sự sáu châu ở Đông Bắc, quyền lực vượt quá phạm vi quyền lực của U Châu Đô đốc phủ, qua đó càng có thể thấy được, sự tán thưởng của Võ Tắc Thiên đối với Tiết Nột. Mà thanh danh của Tiết Sở Ngọc, tuy không vang dội như Tiết Nột, nhưng cũng là người kiệt xuất.
Thông qua Dương Thủ Văn và Trịnh Kiền, kéo gần quan hệ với Tiết gia, đối với sáu phòng của Trịnh thị, tuyệt đối là vô cùng tốt đẹp.
Đối với thế gia vọng tộc, lợi ích là ưu tiên số một!
Mà lợi ích trước mắt này cũng đủ lớn, đáng để mạo hiểm.
Trịnh Hoài Kiệt làm ra vẻ ung dung:
- Nếu đã có Thận Hành bảo vệ cho, chắc chắn Hủy Tử đến Lạc Dương cũng bớt gặp phiền phức, vậy lão hủ có thể yên tâm.
Ông ta không đề cập đến việc Trịnh Kiền có nên đi hay không, trên thực tế là đồng ý với quyết định của Trịnh Kính Tư.
Đúng lúc này, bên ngoài có tiếng ồn ào.
- Hẳn là Dương Hủy Tử tới rồi.
Tiếng Trịnh Kính Tư vừa dứt, Dương Thừa Liệt đã dẫn theo Dương Thủ Văn từ ngoài tiến vào.
Đã qua sinh nhật mười tám tuổi, Dương Thủ Văn dường như cao lớn hơn một chút, chiều cao đã gần đạt sáu thước (nguyên văn “xích”: khoảng 33 cm). Thân hình hắn gầy gò, thoạt trông có vẻ yếu ớt. Bộ y phục màu trắng càng giúp khí chất cao ngạo của hắn lộ rõ, khiến Địch Quang Viễn không khỏi thầm khen ngợi.
Chỉ có điều, Dương Thủ Văn đi lại không được thuận tiện, phải chống một cây gậy, trông hơi lạ.
Hẳn là do vết thương trên đùi chưa khỏi hẳn, mặt hắn hơi tái.
- Dịch huynh, chuyến đi này của Hủy Tử, xin kính nhờ huynh quan tâm chiếu cố cho.
Địch Quang Viễn quan sát Dương Thủ Văn vài lượt, mặt giãn ra, cười nói:
- Dương đại lang tuấn tú tao nhã, hôm nay vừa gặp, quả là danh bất hư truyền.
Dương Thủ Văn hơi khom người, không nói gì.
Có thể nhận thấy, hắn có phần miễn cưỡng.
Tuy nhiên Địch Quang Viễn lại có thể hiểu được, dù sao sắp phải rời khỏi gia đình, xa cha mẹ, có buồn một chút, cũng là lẽ thường.
- Văn Tuyên, chúng ta cũng đừng trì hoãn nữa.
- Xe ngựa của ta đang chờ ở ngoài thôn, bây giờ chúng ta khởi hành, sớm trở về phục mệnh thánh thượng cũng tốt.
Dương Thừa Liệt gật đầu, mà đám Tiết Sở Ngọc cũng đều đứng dậy.
- Văn Tuyên, nhà Tam tẩu của ta ở bên cạnh, xin phiền ngươi quan tâm giúp.
- Đợi chuyện này giải quyết xong, ta sẽ phái người đón Tam tẩu đến Lạc Dương, hy vọng lần này hai nhà chúng ta có thể hợp tác vui vẻ.
- Đó là đương nhiên, đó là đương nhiên!
Trong sân đình, có nhiều người đang đứng.
Lần này Dương Thủ Văn tới Lạc Dương, Dương Thừa Liệt vốn muốn đi theo, nhưng Dương Thủ Văn khuyên ông ta ở lại.
Ở nhà có rất nhiều việc, cần Dương Thừa Liệt đứng ra giải quyết, lần này hắn tới Lạc Dương, chỉ có trời mới biết khi nào mới có thể quay về. Thánh thượng vui giận thất thường, nếu chẳng may cũng giữ Dương Thừa Liệt lại, ở Huỳnh Dương thật sự không có người làm chủ rồi.
Tửu phường sắp khởi công, đất vườn do Phan gia bồi thường cũng phải sang tên đổi chủ.
Dương Thừa Liệt ở lại Huỳnh Dương, tốt hơn là theo hộ tống Dương Thủ Văn đến Lạc Dương.
Rốt cuộc, Dương Thừa Liệt nghe theo lời khuyên của Dương Thủ Văn, không giữ ý định đi Lạc Dương cùng hắn nữa.
Tuy nhiên, người đi theo hắn cũng không ít. Dương thị muốn đi theo, để tiện chăm sóc cho hắn. Dương thị đi, đương nhiên Nhất Nguyệt cũng muốn đi, cứ như vậy, Tiểu Kim cũng đi.
A Bố Tư Cát Đạt muốn đi cùng Dương Thủ Văn, võ nghệ của y cao cường, có thể giúp ích rất nhiều cho Dương Thủ Văn.
Dương Mạt Lỵ cũng muốn đi, đừng thấy y ngốc nghếch như vậy mà lầm, có nhiều lúc, y có thể được việc một cách đột xuất
Ngoại trừ hai người ra, bốn con Ngộ Không cũng đi theo Dương Thủ Văn.
Đương nhiên Dương Thủ Văn cũng không thể bỏ con hải đông thanh Đại Ngọc lại được.
Tống An đã dắt ngựa tới cửa, Đại Kim vung rìu diệu võ dương oai, trông khá phấn khởi.
Khi Dương Thừa Liệt đưa Dương Thủ Văn tới ngoài cửa, chợt nghe trong đình viện vọng tới tiếng khóc. Tiếp đó, một cô bé từ trong chạy ra nhanh như gió, ôm eo Dương Thủ Văn khóc lớn:
- Ta không muốn đại huynh đi, Nô Nô không muốn đại huynh đi!
Dương Thanh Nô khóc như mưa như gió, mà Dương Thụy đứng phía trong cửa, mắt cũng đỏ hoe.
Nó cũng lưu luyến Dương Thủ Văn, lại không tiện biểu lộ như Dương Thanh Nô. Lúc ở bên Dương Thủ Văn, thật sự là nó hơi sợ hắn. Tuy nhiên theo thời gian, nó nhận thấy, có một người anh che chở cho mình, là điều rất hạnh phúc. Lần này Dương Thủ Văn đi Lạc Dương, không biết bao giờ mới về, làm sao Dương Thụy không buồn?
- Nô Nô đừng khóc, đại huynh sẽ nhanh chóng trở về, ngươi ở nhà phải nghe lời của mẹ.
- Không, Nô Nô không muốn đại huynh đi.
Dương Thanh Nô ôm chặt Dương Thủ Văn, không chịu buông tay, Tống thị chạy tới khuyên nhủ, cô bé cũng không chịu nghe.
Tình huống này thật sự hơi khó xử.
Dương Thủ Văn nhìn Dương Thừa Liệt, chợt cười nói:
- Dù sao cũng không có việc gì, để Nô Nô đi cùng con tới Lạc Dương đi, để muội ấy thêm từng trải. Khi nào muội muội nhớ nhà, ta sẽ bảo Đại Kim đưa về, chỉ trên dưới hai trăm dặm, Đại Kim đi một ngày là tới.
Dương thị nghe vậy, hơi khó xử.
Bà lưu luyến Dương Thanh Nô, nhưng bà nhận thấy, Dương Thanh Nô càng quyến luyến Dương Thủ Văn hơn.
Ánh mắt bà xoay chuyển, rơi trên người Dương Thừa Liệt.
Dương Thừa Liệt nhìn Dương Thủ Văn, lại nhìn Dương Thanh Nô, rồi liền vung tay lên:
- Nếu đã như vậy, Nô Nô phải nghe lời đại huynh.
Dương Thanh Nô nín khóc mỉm cười, Dương Thủ Văn đưa tay xoa xoa đầu nó.
- Lên xe đi, chúng ta lên đường.
Nói xong, Dương Thủ Văn được Dương Mạt Lỵ nâng đỡ, xoay người ngồi trên lưng ngựa.
A Bố Tư Cát Đạt đã sớm lên ngựa, còn Dương Mạt Lỵ, sau khi đỡ Dương Thủ Văn ngồi vững trên ngựa, liền nhảy tới xe ngựa, vung roi lên.
- Cha, cha ở nhà phải bảo trọng!
Dương Thừa Liệt khẽ mỉm cười, trầm giọng nói:
- Hủy Tử, khi tới Lạc Dương rồi, con cũng phải cẩn thận một chút…