Chương 240: Lên Thần Đô (4)
Hôm nay Trịnh Kiền ăn mặc không giống thường ngày.
Một chiếc áo xanh mới tinh, hiển lộ vẻ bất phàm trời sinh của nó. Tóc búi lại, đầu vấn khăn, tuổi còn nhỏ nhưng mang tới một cảm giác ấm áp, mềm mại như ngọc, khiến mắt Trịnh Hoài Kiệt lập tức sáng lên, như vừa nhận được một niềm vui bất ngờ.
- Hôm nay Hủy Tử ca ca muốn đi Lạc Dương, hôm qua phụ thân đã bàn bạc xong với dượng, bảo cháu theo hộ tống Hủy Tử ca ca.
- Hả?
Trịnh Hoài Kiệt giật mình, cảm thấy hơi khó tin.
Thật ra ông ta đã nghe Trịnh Kính Tư khen ngợi Dương Thủ Văn không chỉ một lần, nhưng không sao ngờ được, y lại cho Trịnh Kiền theo hắn tới Lạc Dương.
Việc này có nghĩa là gì?
Giao cuộc đời của Trịnh Kiền cho Dương Thủ Văn sao? Thôi được, Dương Thủ Văn quả thật có tài, nhưng nhất định hắn phải trở thành Phò mã. Trở thành Phò mã thì sẽ xảy ra điều gì? Đáp: Phò mã không được làm chức sự quan, chỉ chỉ có thể là tán quan và được ban tước vị.
Không được làm chức sự quan, thì làm sao có thể có tương lai xán lạn được?
- Phụ thân ngươi đâu?
- Dạ, phụ thân con ở trong phòng khách, đang tiếp khách cùng với dượng.
- Nhà có khách?
Trịnh Hoài Kiệt ngẩn ra, quay lại liếc nhìn Địch Quang Viễn một cái.
Địch Quang Viễn không nhịn được cười:
- Xem ra, hiện giờ khách đến nhà Văn Tuyên đông như trẩy hội! Đúng lúc, chúng ta cùng đến tiếp kiến, kẻo không đúng lễ nghĩa..
Nghe vậy, Trịnh Hoài Kiệt gật đầu tán thành.
Trong lòng ông ta lại có chút hâm mộ Dương Thừa Liệt, vì đã sinh được một đứa con quý hóa như vậy.
Hai người và Trịnh Kiền cùng đi tới phòng khách. Vừa vào cửa, đã thấy Dương Thừa Liệt đang ngồi ở vị trí của chủ nhà, còn Trịnh Kính Tư thì ngồi kế bên, đang nói chuyện với một người đàn ông trung niên, tuổi chừng bốn mươi. Người trung niên kia cao hơn sáu xích (gần hai mét), eo thon vai rộng, đôi tay dài. Y mặc đồ xanh, tướng mạo đường đường, trông rất nho nhã.
- Phụ thân, sao cha lại tới đây?
Thấy Trịnh Hoài Kiệt bước vào, Trịnh Kính Tư vội đứng dậy.
Mà bên kia, Dương Thừa Liệt và người trung niên cũng đều đứng dậy.
- Thận Hành, sao ngươi lại ở chỗ này?
Trịnh Hoài Kiệt còn chưa kịp đáp lại câu chào của Trịnh Kính Tư, Địch Quang Viễn thấy người trung niên kia ngẩn người, bước tới trước một bước, chắp tay thở dài.
- Nhị lang cũng tới…Ha ha, ta tới vẫn còn đúng lúc. Nếu muộn một ngày, sợ là sẽ không gặp được Nhị lang.
Người trung niên khẽ mỉm cười, nụ cười làm người ta có cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
Trông cử chỉ của ông ta, có chút bất phàm, chẳng lẽ là con cháu nhà quyền quý?
Trịnh Hoài Kiệt còn đang nghi hoặc, Địch Quang Viễn kế bên đã lên tiếng giới thiệu:
- Trịnh công, vị này là Tiết huynh đệ Tiết Sở Ngọc, đô đốc U Châu, con út của Lễ công.
- A, hóa ra là con trai của Lễ công.
Lễ công là chỉ Tiết Nhân (Nhơn) Quý. Tên thật của ông ta là Tiết Lễ, tự Nhân Quý.
Tuy nhiên, phần lớn người đời sau đều gọi ông ta là Tiết Nhân Quý, mà quên tên thật của ông ta.
- Tiết Sở Ngọc bái kiến Trịnh công. Lần này Sở Ngọc phụng mệnh tới Lạc Dương, tiện đường đưa Tam tẩu tới đây, là có việc muốn nói với Văn Tuyên. Chưa kịp tới bái kiến Trịnh công, không ngờ lại gặp Trịnh công ở đây, xin Trịnh công chớ trách.
Tiết Nhân Quý mặc dù thuộc Tiết thị ở Hà Đông, nhưng đã sớm chuyển đến Phần Âm.
Xét về quan tước, quan tước của đám Tiết Lễ cao hơn người Trịnh gia nhiều, nhưng nói về nề tảng, Tiết thị ở Long Môn lại không bằng Trịnh gia. Không chỉ Tiết thị ở Long Môn, mà ngay cả Tiết thị ở Phần Âm cũng kém Trịnh gia một bậc, cho nên ở trước mặt Trịnh Hoài Kiệt, Tiết Sở Ngọc luôn tỏ ra cung kính.
- Ngọc lang quá khách khí rồi! Ngươi tới Huỳnh Dương, ta lại không thể chiêu đãi, là ta thất lễ.
Trịnh Hoài Kiệt khách sáo với Tiết Sở Ngọc vài câu, rồi được Dương Thừa Liệt và Trịnh Kính Tư dìu đến ngồi ở vị trí chủ tọa.
- Ta nghe nói, Ngọc lang được bổ nhiệm làm Hữu Báo Thao Vệ tướng quân, đúng dịp để chúc mừng một phen.
Báo Thao Vệ là một trong Nam Nha Thập Lục Vệ, vốn là chức quan cầm đầu quân phủ thời Tùy Văn Đế, thời kỳ Võ Tắc Thiên chấp chính, chức quan này được đổi thành Báo Thao Vệ.
Tiết Sở Ngọc vội tỏ thái độ khiêm nhường:
- Đây là do gia phụ ban cho, không phải là nhờ tài năng của Ngọc.
So với Tiết Nột, dường như Tiết Sở Ngọc có phong độ của người trí thức hơn, lời lẽ cũng có vẻ nho nhã.
Trịnh Hoài Kiệt nói với y vài câu, rồi hỏi:
- Văn Tuyên, Hủy Tử đâu rồi?
- Hắn đang ở hậu viện.
- Ồ?
Trịnh Hoài Kiệt ngạc nhiên, nghi hoặc nhìn Dương Thừa Liệt.
Dương Thừa Liệt cười khổ:
- Sáng nay, không biết vì sao, lúc rời giường hắn trở nên rất cáu kỉnh. Lúc điểm tâm, hất đổ bàn thì cũng thôi đi, lại còn đánh nhau một trận với anh kết nghĩa của hắn, bây giờ thì đang nổi khùng ở trong phòng.
Nghe vậy, Trịnh Hoài Kiệt hơi nheo mắt.
Dương Thủ Văn nổi khùng sao?
Ông ta không biết! Tuy nhiên sau khi đến Huỳnh Dương, Dương Thủ Văn rất khiêm tốn, cũng rất thủ lễ. Ngoại trừ lúc ở trên Quảng Võ sơn, hắn điên cuồng giết một hơi hai mươi thích khách, cũng không nghe nói hắn lên cơn khùng. Hơn nữa, một người khùng lại có thể viết được một tác phẩm như Ái Liên Thuyết sao? Một người khùng có thể viết được một tác phẩm như Trà Kinh sao?
Ánh mắt ông ta lặng lẽ lướt tới người Trịnh Kính Tư.
Chỉ thấy Trịnh Kính Tư cúi đầu, ra vẻ như không có việc gì cả.
Đột nhiên Trịnh Hoài Kiệt thầm kêu khổ, ông ta đã hiểu tính toán của Dương Thủ Văn.
Chỉ có điều…Trước đây ông ta đã khen ngợi Dương Thủ Văn quá nhiều, bây giờ có khi khéo quá thành vụng, ngược lại rơi vào bẫy của Dương Thủ Văn.
Nghĩ đến đây, Trịnh Hoài Kiệt không kìm nổi, len lén liếc nhìn Địch Quang Viễn.
Địch Quang Viễn thì sao?
Ông ta cũng làm như vừa thoáng suy nghĩ suy nghĩ một chút, rồi đột nhiên hỏi:
- Thường ngày Dương đại lang có hay tỏ vẻ điên khùng hay không?
- Thỉnh thoảng có đấy, lúc tỉnh, lúc điên.
Dương Thừa Liệt vội vàng giải thích, cũng lén đưa mắt ra hiệu với Trịnh Kính Tư.
- Đúng vậy, thường ngày thoạt nhìn cũng không khác gì người bình thường, nhưng khi bệnh điên phát tác, sẽ khá phiền phức.
- Vậy sao?
Địch Quang Viễn lộ vẻ chợt hiểu ra.
- À, lần này ta đến, là phụng mệnh của gia phụ.
- Thánh thượng có chỉ, ra lệnh Dương Thủ Văn tới Lạc Dương yết kiến. Nếu không có vấn đề gì, chúng ta lập tức lên đường.
- Gia phụ vẫn đang chờ ta trở về phục mệnh, nếu trì hoãn lâu, chỉ sợ không ổn.
Vẫn phải đi sao?
Trong lòng Dương Thừa Liệt chợt xuất hiện cảm giác bất đắc dĩ.
- Nếu thánh thượng có chỉ, ta liền lập tức báo cho hắn biết.
- Hôm qua ta nhận được tin tức, cũng đã chuẩn bị sẵn hành lý. Tuy nhiên, Hủy Tử tuổi còn nhỏ, đi một mình như thế, ta thật sự rất lo lắng. Cho nên ta đã sắp xếp để vài người đi cùng hắn, coi như có người để chăm sóc, chẳng biết có được không?
Địch Quang Viễn cười:
- Dương Phụng Thần nói xem có được hay không?
- Thánh thượng chỉ muốn gặp Dương đại lang, chỉ cần hắn tới Lạc Dương là xong. Về phần hắn đi cùng mấy người, thánh thượng cũng không nói. Cho nên Dương Phụng Thần không cần phải lo lắng. Cho bao nhiêu người đi cùng hắn cũng được, tuy nhiên sau khi tới Lạc Dương, e rằng những người đó phải tự lo liệu việc ăn, mặc, ở đi lại. Về điểm này, ta vẫn phải nói rõ với Dương Phụng Thần…Ha ha, dù sao tìm chỗ ở ở Lạc Dương, cũng không dễ.
Vốn y cho rằng, Dương Thừa Liệt sẽ do dự.
Nào ngờ sau khi nghe vậy, ông ta lại nhẹ nhàng thở ra.
- Điều đó Địch nhị lang không cần lo lắng, một chút tiền thì ta còn có thể lo liệu được.
Nói xong, ông ta liền ra khỏi phòng, đi về phía hậu viện tìm Dương Thủ Văn.
Mà lúc này, Trịnh Hoài Kiệt cũng hỏi:
- Nhị lang, ngươi muốn để Thập tam lang theo Dương đại lang tới Lạc Dương sao?
- Đúng vậy ạ. Tài văn chương của Dương Hủy Tử không tệ, lại được Tam tỷ chân truyền.
- Phụ thân cũng biết, còn thường tiếc nuối khi hồi nhỏ không được Tam tỷ dạy bảo, thế cho nên tới bây giờ, văn không hay, võ không giỏi, phí hoài thời gian. Thập tam lang cũng hết sức kính nể Dương Hủy Tử, con định để nó theo hắn một thời gian, học thêm một chút kiến thức.