Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 243: Đường về phía Tây

Chương 243: Đường về phía Tây
Bánh xe quay đều, dọc theo quan đạo mà đi.
Nỗi buồn ly biệt dần dần nhạt đi, tâm trạng Dương Thủ Văn cũng bình tĩnh trở lại.
Vốn cho rằng, chuyến đi Lạc Dương này sẽ được đưa tiễn rất long trọng, nhưng khi đi một mạch tới biên giới huyện Huỳnh Dương, Dương Thủ Văn mới nhận ra, không hề có chuyện đó.
Đọi binh mã cũng không phải chỉ dùng để mở đường cho hắn, cho thêm phần hoành tráng.
Dọc đường, Dương Thủ Văn phát hiện đội nhân mã này luôn xếp thành hình chữ “Phẩm” (品), bao hắn vào giữa. Đi mở đường ở phía trước, chỉ có mấy chục kỵ mã, phía sau là một lữ binh lính. Bọn họ đi không nhanh, hơn nữa trong lúc tiến lên, dường như cố ý hạn chế tốc độ của Dương Thủ Văn, làm hắn không thể đi nhanh.
Xem ra, dội binh mã này là để giám thị hắn, không cho hắn chạy trốn.
Địch Quang Viễn trấn giữ ở phía sau, cách Dương Thủ Văn chừng một dặm, có thể thấy là y cũng không có ý định trò chuyện với hắn.
Đi được khoảng hơn một canh giờ, Dương Thủ Văn cảm thấy rất chán nản.
Hắn dứt khoát rời ngựa lên xe, chơi đùa với Dương Thanh Nô, không thèm để ý tới chuyện bên ngoài nữa.
Có Cát Đạt canh chừng ở bên ngoài, hơn nữa còn có “hung thần ác sát” Dương Mạt Lỵ, cho dù gặp phải phiền phức, cũng không cần lo lắng.
- Thập tam lang, các ngươi làm gì vậy?
- Chơi cờ!
Trịnh Kiền ngẩng lên, liếc nhìn Dương Thủ Văn một cái, rồi lại vùi đầu vào bàn cờ.
Nó đang chơi cờ vây với Dương Thanh Nô.
Thời Đường, chơi cờ vây là một kỹ năng bắt buộc đối với kẻ sĩ, trong cầm, kỳ, thi họa, kỳ đứng hàng thứ hai, đủ thấy tầm quan trọng của cờ ở thời đại này. Dân chúng bình thường thích chơi cờ, sĩ phu cũng thích chơi cờ, trong hoàng cung, môn này cũng rất phổ biến. Nghe nói, rất nhiều vua chúa thời Đường thích chơi cờ, cho nên mới đặt ra chức quan Kỳ thị chiếu.
Trước khi Đường Huyền Tông kế vị, chức trách hầu vua chơi cờ thuộc Hàn Lâm Viện, chờ hoàng đế tuyên triệu.
Sau khi Đường Huyền Tông lên ngôi, liền đặt chức vụ Kỳ thị chiếu. Mặc dù chức này không có phẩm trật, nhưng rât nhiều người đổ xô vào.
- Nô Nô chơi cờ rất khá, học ai vậy?
Dương Thủ Văn ngồi bên cạnh xem một lúc, không kìm nổi buột miệng khen.
Trình độ đánh cờ của hắn rất bình thường, có thể nhận ra nét sơ lược, nhưng nếu tự mình chơi, sẽ không kịp phản ứng.
Dương Thanh Nô không còn khóc sướt mướt như trước, mà hết sức chăm chú vào những quân cờ.
Nghe Dương Thủ Văn hỏi, nàng cũng không ngẩng đầu lên:
- Trước kia ở chùa Đại Di Lạc, ta theo Huyền Thạc pháp sư choi cờ.
Huyền Thạc pháp sư?
Dương Thủ Văn hơi sửng sốt, nhưng liền nhớ ra.
Đây là một cái tên khá xa lạ với hắn, nhưng hắn có ấn tượng về nó.
Nghe nói Huyền Thạc phá sư và và Đường Tam Tạng pháp sư là sư huynh đệ, từng tu hành ở chùa Đại Di Lặc
Rồi về sau, Huyền Thạc pháp sư đi Lạc Dương.
- Nô Nô, ta vẫn nhớ Huyền Thạc pháp sư, về sau ông ấy đi Lạc Dương.
- Dạ.
Dương Thanh Nô đáp, cầm quân cờ trắng đặt xuống bàn cờ.
- Biết đâu lần này chúng ta có thể gặp ông ấy ở Lạc Dương.
- Có thể lắm.
Đột nhiên Dương Thanh Nô ngẩng đầu lên, tức giận nói:
- Đại huynh, có phải huynh và Trịnh thập tam thông đồng với nhau, ở đây quấy nhiễu ta?
Dương Thủ Văn vội giơ hai tay lên, dáng vẻ chịu thua:
- Ta hiểu, xem đánh cờ không nói mới là chân quân tử, ta không nói nữa!
Nói xong, hắn liền nhích tới cửa thùng xe.
Tiểu Kim ngồi dựa vào Dương thị, đầu gật gù ngủ gật.
Dương thị ôm Nhất Nguyệt, ngâm nga một điệu hát dân gian Xương Bình. Bên cạnh cửa sau thùng xe, Bát Giới và Sa Tăng nằm úp sấp, mà ở cửa trước, là Ngộ Không và Tiểu Bạch Long. Thây Dương Thủ Văn nhích lại, Dương thị liền mỉm cười, thấp giọng hỏi:
- Sao vậy, bị ghét hả?
- Dạ.
Dương Thủ Văn hơi buồn bực, gật đầu nói:
- Mới lúc nãy còn khóc ồ ồ đòi theo ta, bây giờ lên xe rồi, không thèm đếm xỉa tới ta.
- Cũng tại ngươi một phần, có rất ít việc khiến Nô Nô thật sự quan tâm, chơi cờ là một trong số đó.
- Đừng nói là ngươi, cho dù là phụ thân ngươi quấy rầy trong lúc nó chơi cờ, nó cũng nhăn mày xụ mặt như thường.
- Làm sao ta biết được?
Dương Thủ Văn dựa vào thùng xe, vén rèm lên:
- Dương Mạt Lỵ, có gì ăn không?
- A lang muốn ăn cái gì, ở đây Dương Mạt Lỵ có cơm nắm, trái cây, bánh nướng…Ồ, còn có nước trái cây, rất ngon!
Muốn có cái gì ăn, tìm Dương Mạt Lỵ là chính xác nhất, tuyệt đối sẽ không có bất cứ vấn đề gì.
Gã có một cái túi da thật lớn, chưa bao giờ rời khỏi người, trong đó đầy thức ăn.
- Cho ta cơm nắm và nước trái cây đi!
- Được!
Dương Mạt Lỵ mau mắn lấy hai nắm cơm từ trong túi, còn có một cái hồ lô, nặng chừng hai cân.
Dương thị khẽ cười:
- Mạt Lỵ chỉ thân thiết với a lang, vừa rồi thím cũng đói bụng, sao ngươi không cho thím ăn?
Ngoài xe, vọng tới tiếng cười khan của Dương Mạt Lỵ.
Dương Mạt Lỵ cũng cười, đưa cơm nắm cho Dương thị.
Nắm cơm đó cũng không nhỏ, nặng khoảng nửa cân. Để làm ra, trước hết phải để cơm nguội đi, trộn cơm với mè, nắm lại thành nắm, dùng lá sen rửa sạch bọc lại, rồi bỏ vào trong nồi hấp lên, ăn rất tiện, lại có mùi thơm của lá sen.
- Thím nấu ăn thật khéo, a nương cũng còn kém thím một chút. Tay nghề của vợ Tống Tam Lang là kém nhất.
- Ngươi đừng nói lung tung, nếu để Tứ nương biết, nhất định sẽ không vui.
Dương thị nói xong, liền mở lá sen ra.
Tiểu Kim đang ngủ, nghe mùi thơm của cơm nắm, liền mở mắt, nhìn chằm chằm nắm cơm trong tay Dương thị. Dương thị bẻ một miếng, đưa cho Tiểu Kim, ròi hạ giọng nói:
- Hủy Tử, lần này đi Lạc Dương, có phải sẽ rất nguy hiểm? Lần này chúng ta đi, khi nào mới có thể trở lại Huỳnh Dương đoàn tụ với mọi người?
Dương Thủ Văn ắn một miếng cơm, suy nghĩ một chút, nói:
- Theo cháu nghĩ, sẽ ở lại một vài ngày.
- Tuy nhiên thím yên tâm, không có nguy hiểm gì đâu. Lúc trước đã xảy ra một trận sóng gió ở Quảng Võ sơn, hiện giờ ngay cả thánh thượng cũng đang hết sức chú ý, làm sao ai dám hành động thiếu suy nghĩ? Lần này chúng ta đi, nói thẳng ra là đi giải trừ hôn ước, sau đó có thể rời khỏi.
- Chỉ có điều, thể diện của Thiên gia…Ha ha, ta đoán phía Thái tử cũng sẽ trì hoãn một chút, chứ không vui vẻ gì. Vậy cũng tốt, ta cũng muốn đến Lạc Dương, nhân tiện hỏi thăm tung tích của Mai nương tử.
Nhắc tới Mai nương tử, nụ cười trên mặt Dương thị liền biến mất.
Bà ăn miếng cơm mà không thấy ngon, liền trả lại phần cơm nắm còn dư cho Dương Thủ Văn.
- Hủy Tử, ngươi nói có thể tìm được Ấu Nương sao?
- Đương nhiên là có thể, chuyến này chúng ta tới Lạc Dương, không phải là để tìm Ấu Nương sao?
Dương thị gật gật đầu, dường như lập tức không còn hứng thú nói chuyện. Bà ôm Nhất Nguyệt, vỗ nhẹ lưng nó, miệng lại ngâm nga một khúc dân ca Xương Bình, nhưng tâm trí tì không biết đã bay tới phương nào rồi.
Thấy vậy, Dương Thủ Văn cũng không nói gì nữa.
Hắn vô tình khơi gợi lại hồi ức của Dương thị, nhìn dáng vẻ của bà, e là đang nhớ tới chuyện cũ ở Hổ Cốc sơn.
Ài!
Dương Thủ Văn cũng thầm thở dài, rồi dựa vào thùng xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Quan đạo cũng không bằng phẳng, trong lúc xe ngựa rong ruổi, thỉnh thoảng lại bị nảy lên, cứ liên tục như vậy, Dương Thủ Văn dần chìm vào giấc ngủ.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất