Chương 244: Một đường hướng tây (trung)
Cũng không biết ngủ bao lâu, xe ngựa chấn động, khiến cho Dương Thủ Văn bừng tỉnh.
Hắn ngồi thẳng người, thấy trong buồng xe đã tối đen. Ngộ Không và Tiểu Bạch Long vốn ghé vào người của hắn, sau khi Dương Thủ Văn ngồi dậy, hai con chó cũng đều ngẩng đầu. Ngoài xe truyền đến tiếng ồn ào, sau đó màn xe bị vén lên.
- A Lang, đại thúc kia nói đêm nay sẽ ở nơi này.
- Đây là nơi nào?
- Đại thúc nói, đây là quan dịch trạm.
Sau khi Dương Thủ Văn nghe xong, duỗi lưng một cái, từ trên xe nhảy xuống dưới.
Dương Mạt Lỵ nhanh nhẹn tiến lên đỡ hắn, Dương Thủ Văn hoạt động thân mình, nhìn lướt qua bốn phía.
- Trời đã tối rồi à, bây giờ là giờ nào?
Dương Mạt Lỵ lắc đầu, tỏ vẻ không rõ lắm.
Mà lúc này Cát Đạt đã xuống ngựa, buộc dây cương vào xe ngựa, đi đến bên Dương Thủ Văn.
Đầu vai gã đang đậu một con chim ưng.
Sau khi Đại Ngọc bay một vòng trên trên trời liền hạ xuống. Nhưng lúc ấy Dương Thủ Văn đang ngủ ở trong xe, Đại Ngọc liền tìm Cát Đạt. Hiện giờ, nó nhìn thấy Dương Thủ Văn, lập tức vứt bỏ Cát Đạt, bay thấp đến trên vai của Dương Thủ Văn.
Đầu dán vào mặt Dương Thủ Văn cọ hai cái, phát ra hai tiếng kêu, dường như là trách cứ Dương Thủ Văn: Vừa rồi đi đâu vậy?
Dương Thủ Văn cười, dùng tay sờ đầu Đại Ngọc.
- Thanh Chi, sắc trời không còn sớm, đêm nay chúng ta qua đêm ở chỗ này đi.
Địch Quang Viễn dẫn theo vài vệ sĩ đi tới, cười nói:
- Đêm nay vốn định cắm trại ở La Khẩu, không nghĩ tới... Ha hả, thật là ta tính sai rồi. May mắn ở đây có quan dịch trạm, nếu không cũng chỉ có thể ăn ngủ nơi hoang dã.
- Nơi này là...
- Ồ, đi về phía trước khoảng hai mươi dặm chính là trấn La Khẩu.
Nhưng lúc này, La Khẩu phỏng chừng đã giới nghiêm rồi, cho dù chúng ta đến thì chỉ sợ cũng không vào thành được. Nơi này gọi là dịch trạm Hắc Khẩu, qua sông ở phía trước chính là trấn La Khẩu. Vừa rồi ta đã hỏi qua, dịch trạm không có người, vừa đủ để chúng ta dừng chân.
Cái gì mà La Khẩu, Hắc Khẩu chứ?
Dương Thủ Văn không hiểu rõ lắm.
Hắn đứng ở bên cạnh xe ngựa, đầu tiên là đỡ Dương thị xuống xe, rồi sau đó ôm Dương Thanh Nô từ trên xe xuống dưới.
Đoạn đường này xóc nảy, sau khi trải qua hưng phấn lúc đầu, Dương Thanh Nô đang ngủ. Nàng ôm cổ Dương Thủ Văn, mơ mơ màng màng, nhìn qua có chút mệt mỏi. Lúc này, dịch quan đang kiểm tra công nghiệm trong tay Địch Quang Viễn, mở cửa chính của dịch trạm ra, cho binh mã tiến vào. Dương Thủ Văn nhân cơ hội này nhìn xung quanh vài lần, thật đúng là nơi hoang vắng. Xa xa có một ngọn núi, kéo dài trong bóng đêm, giống như một con thú lớn.
- Đó là Cửu Sơn à?
- Thanh Chi đã tới nơi này rồi sao?
Dương Thủ Văn ngáp, lắc đầu:
- Chỉ là xem qua bản đồ, nhưng chưa từng tới.
Hóa ra là ở trong này!
Trong lòng của hắn đã rõ ràng mình đang ở chỗ nào. Nơi này hẳn là khu vực giao giữa tây nam Củng huyện và đông bắc Câu Thị. Kiếp trước vừa mới bắt đầu công tác hắn đã tới nơi này. Mặc dù địa hình vào 1500 năm sau hoàn toàn khác với địa hình hiện nay nhưng nếu cẩn thận quan sát thì vẫn có thể nhìn ra chút manh mối, chỉ là càng thêm quạnh quẽ mà thôi.
- Thanh Chi, phòng của ngươi đã chuẩn bị xong rồi, nghỉ ngơi trước đi.
- Sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường, nếu thuận lợi thì nói không chừng trước lúc trời tối là có thể đến ngoại ô thành Lạc Dương.
- Cũng tốt, vậy làm phiền Địch công.
Dương Thủ Văn nói xong, buông Dương Thanh Nô xuống, nắm bàn tay nhỏ bé của nàng.
Trịnh Kiền nhìn qua thì tốt hơn nhiều so với Dương Thanh Nô, nhưng di chứng lặn lội đường xa đã lộ ra, trên mặt lộ ra vẻ mệt mỏi.
Đoàn người cứ như vậy đi vào quan dịch trạm.
Địch Quang Viễn coi như rất quan tâm với đám người Dương Thủ Văn, bố trí cho bọn họ một viện tử độc lập.
Thanh Nô đương nhiên là ở với Dương thị, Trịnh Kiền thì ở một mình trong một phòng. A Bố Tư Cát Đạt và Dương Mạt Lỵ ở một phòng, Dương Thủ Văn thì ở trong phòng khách ở Liễu Cư. Sau khi vào phòng, Dương Thủ Văn liền nhào đầu vào giường, không muốn động đậy.
Nói thật, bôn ba như thế này vẫn không đến mức khiến hắn cảm thấy mệt mỏi rã rời.
Nếu so sánh thì khi hắn và A Bố Tư Cát Đạt Bắc đi Nhiêu Nhạc mới xem là vất vả. Mỗi ngày màn trời chiếu đất, gần như đều là sống ở trên ngựa. Nhưng khi đó hắn còn không cảm thấy mệt mỏi, ít nhất là không giống như bây giờ, cảm giác có chút thoái hóa.
Nhưng Cát Đạt nhìn qua thì vẫn thần thái sáng láng như trước.
Dương Thủ Văn biết, mình gần đây quá nhàn hạ rồi!
Cát Đạt nói không thể thả lỏng bản thân, nếu không tập luyện hằng ngày thì sẽ rất khó chịu.
Từ sau khi bị thương ở Quảng Võ sơn, Dương Thủ Văn không luyện quyền cước nữa, thậm chí số lần cưỡi ngựa càng lúc càng ít. Cả ngày dưỡng ở nhà, một ngày ba bữa có người hầu hạ, dần dần, thân thể cũng không còn dũng mãnh như ngày xưa nữa.
Xoay người ngồi xuống, Dương Thủ Văn giãy dụa xuống đất.
Không thể làm như vậy được, nếu thời gian dài, một thân công phu sẽ bị mai một.
Hắn nhìn quải trượng đặt ở bên giường, sau đó cắn răng một cái, làm như không thấy, cố nén khó chịu ở trên đùi, chậm rãi đi lại ở trong phòng. Lúc này, đèn trong phòng của hắn đều đã tắt, bốn con Ngộ Không đều đang nằm ở ngoài cửa, có trách nhiệm canh gác.
Bây giờ không phải là mùa đông, ở bên ngoài cũng không sợ lạnh.
Dương Thủ Văn đầu tiên là nhìn chó gác cửa, sau đó lách người một cái liền trở về phòng.
Hắn thổi tắt ngọn đèn, loáng thoáng có thể nghe từ bên ngoài truyền đến tiếng ngựa hí, cùng với tiếng ngáy như ẩn như hiện. Ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, Dương Thủ Văn đầu tiên là đánh một bài thái cực quyền trong căn phòng nhỏ hẹp này, rồi sau đó quỳ rạp trên mặt đất hướng về ánh trăng ngoài cửa sổ tựa như kim thiềm nuốt trăng, vận chuyển dòng khí kim thiềm tinh thuần trong cơ thể.
Thầm thì - thầm thì!
Dòng khí kim thiềm di chuyển khắp tất cả xương cốt tứ chi, trong bụng mơ hồ phát ra tiếng vang nhè nhẹ.
Mỗi một lần hô hấp đều phun ra một hơi thở mạnh mẽ, trôi nổi trên mặt đất, hình thành một hình dáng có chút quỷ dị.
Đông Đô, Nam thị Lạc Dương, Định Đỉnh lâu.
Nam thị Lạc Dương tọa lạc ở phía nam Lạc Thủy, ở thời Tùy tên là chợ Phong Đô. Đến thời Đường thì được đổi tên là Nam thị. Định Đỉnh lâu cũng là quán rượu xa hoa nhất ở Nam thị, chiếm diện tích hơn mười mẫu đất, đình đài lầu các trong đó cực kỳ hoa mỹ.
Vẻ mặt Võ Sùng Huấn buồn bực, ngồi uống rượu trong thủy tạ.
Gã có đầy đủ lý do cảm thấy buồn bực.
Lúc trước, Võ Tam Tư nói cho gã biết, bảo gã chuẩn bị cưới con gái của thái tử là Lý Khỏa Nhi. Ban đầu, Võ Sùng Huấn cũng không bằng lòng. Nhưng sau khi nhìn thấy Lý Khỏa Nhi, Võ Sùng Huấn liền cơm nước không ăn, nhớ mãi không quên.
Không có cách nào, nàng ấy thật đẹp, xinh đẹp giống như Thường Nga, khuynh quốc khuynh thành.
Trong lịch sử không thiếu truyền thuyết về mỹ nữ, cái gì Tây Thi, cái gì Vương Chiêu Quân, cái gì Triệu Phi Yến... Võ Sùng Huấn chưa thấy qua, gã cũng không thể bình luận. Nhưng từ sau khi gã gặp Lý Khỏa Nhi liền thật sự tin tưởng truyền thuyết trên đời này có tiên nữ.
Võ Tam Tư sắp xếp xong xuôi mọi chuyện cần thiết, lại không nghĩ cuối cùng xảy ra rủi ro.
Lý Khỏa Nhi thế mà đã đính hôn? Hơn nữa vừa đính hôn từ khi mới sinh.