Chương 247: Tiết Tiểu Tứ và Tiết Tiểu Ngưu (2)
Tiết Sở Ngọc đến quan dịch vào tối hôm qua.
Nhưng khi gã tới quan dịch thì đám người Dương Thủ Văn cũng đã nghỉ ngơi, vì thế cũng không đến quấy rầy.
Lần này gã đến Huỳnh Dương chủ yếu là để hộ tống Tam phu nhân của Tiết Nột đến thảo luận chuyện hợp tác thanh bình điệu với Dương gia.
Võ Tắc Thiên bắt đầu sử dụng Tiết Nột, đảm nhiệm chức đô đốc U Châu.
Sau khi đề bạt Tiết Sở Ngọc đảm nhiệm Hữu Báo Thao Vệ tướng quân. Từ ngoài thì có thể thấy tình hình của Tiết gia cũng không tồi! Nhưng chuyện nhà mình nhà mình rõ ràng, sau khi Tiết Nhân Quý chết thì Tiết gia đã miệng ăn núi lở mười sáu năm, sớm đã trở nên thu không đủ bù chi rồi.
Nói chung, thăng quan là một chuyện tốt.
Nhưng với huynh đệ Tiết Nột Tiết Sở Ngọc thì lập tức trở thành đô đốc, trở thành Đại tướng quân sẽ khiến cho không ít người ở trong bóng tối ghen tị. Vì thế, việc quan hệ nhân mạch liền trở nên rất quan trọng, cần phải có một số tiền lớn để ủng hộ.
Tiết Nột nhìn trúng thanh bình điệu, bởi vì y cảm thấy, thanh bình điệu nhất định sẽ chiếm thị trường lớn ở U Châu.
Không nói đến sáu châu dưới tay y, ngay cả người Hồ ở tái Bắc cũng rất thích uống rượu ngon, hơn nữa rượu phải thật mạnh. Thanh bình điệu xuất hiện, có thể thỏa mãn yêu cầu này của người Hồ. Đối với Tiết gia mà nói thì đây là một khoản thu nhập rất lớn.
Tiết Nột không hiểu về chuyện buôn bán.
Nhưng Tam phu nhân của y Trần thị lại rất thành thạo ở phương diện này.
Hiện giờ Tiết gia nhìn qua rất rực rỡ, nhưng chủ yếu lại dựa vào buôn bán của Trần thị.
Vì thế sau khi biết được sự tồn tại của thanh bình điệu, đầu tiên Trần thị mang theo Tiết Sướng đi Phần Âm tế tổ, sau đó vội vàng tới đây.
- Ngọc Lang Quân mang theo gia đình cùng đi đến Lạc Dương à?
Dương Thủ Văn và Tiết Sở Ngọc ngồi xuống ở phía ngoài cửa, nghi hoặc hỏi.
- Đúng vậy, lần này tiến đến Lạc Dương, ta dẫn theo người nhà.
- Lại nói tiếp, có một việc hôm qua quá vội vàng cũng chưa kịp thương lượng với Thanh Chi. Nhưng ta đã nói với phụ thân ngươi, sau khi ngươi tới Lạc Dương, để Tử Ngọc cùng đi học với ngươi, hai người cũng có thể quan tâm lẫn nhau.
- Ngươi bảo Tiết Tứ Lang theo ta đọc sách à?
- Đúng vậy, đây cũng là lời khẩn cầu của gia huynh.
Dương Thủ Văn có chút khó hiểu, mình từ khi nào lại được hoan nghênh như vậy chứ?
Đầu tiên là Trịnh Kính Tư gửi gắm cho Trịnh Kiền mình, hiện giờ lại có Tiết Sở Ngọc gửi gắm Tiết Sướng cho mình, trong lúc vô tình, hắn đã trở thành bảo mẫu rồi.
Nhưng đây cũng là một chuyện tốt.
Đối với cha con họ thì Tiết gia hay Trịnh gia đều được xem là quái vật lớn. Ít nhất là theo Dương Thủ Văn, cha con Dương thị rời khỏi sự quan tâm của Dương gia. Nếu không có bối cảnh hùng hậu chống đỡ thì hành trình Lạc Dương lần này sợ sẽ không thoải mái.
- Nếu Tiết đô đốc nói như vậy, ta đương nhiên là tuân mệnh rồi.
Tiết Sở Ngọc nói:
- Thanh Chi đến Lạc Dương có nơi ở chưa?
- Chưa biết.
Dương Thủ Văn nói, đột nhiên giọng nói có chút nặng nề:
- Hiện tại ta cũng không biết có cái gì đang chờ ta ở Lạc Dương.
Tiết Sở Ngọc lại cười.
- Thanh Chi, không cần lo lắng như thế. Mặc dù ta không biết suy nghĩ của thánh nhân, nhưng ta có thể khẳng định, thánh nhân cũng không có ác ý. Ngươi đi Lạc Dương, chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận thì sẽ không có nguy hiểm gì, ngươi cần gì phải lo lắng đề phòng chứ?
Tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận?
Cái gì gọi là tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận?
Trong lòng Dương Thủ Văn cười lạnh, lần này hắn đi Lạc Dương, cũng không là vì cái gì mà tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận, mà là để phá vỡ hôn ước kia. Chỉ là loại lời này, hắn không thể nói cho Tiết Sở Ngọc biết. Vì thế, sau khi Tiết Sở Ngọc nói xong, Dương Thủ Văn cười, không trả lời gì. Dù sao lần này đi Lạc Dương, còn cần Tiết Sở Ngọc trợ giúp. Nếu lúc này hắn nói ra ý đồ của mình, cho dù Tiết Nột coi trọng hắn thì chỉ sợ Tiết Sở Ngọc cũng bởi vì vậy mà bất hòa với hắn.
Đi một bước xem một bước đi, đơn giản là gặp chiêu phá chiêu mà thôi!
Nghĩ đến đây, quyết đoán trong lòng Dương Thủ Văn cũng càng tỏ ra kiên định...
Giờ Thìn, ánh nắng tươi sáng.
Địch Quang Viễn lại đây đón Dương Thủ Văn khởi hành.
Khi gã nhìn thấy Tiết Sở Ngọc cũng không lộ ra vẻ kinh ngạc, ngược lại cười gật đầu với Tiết Sở Ngọc, chào hỏi.
- Ngọc lang cùng khởi hành à?
Địch Quang Viễn cười hỏi.
Tiết Sở Ngọc nói:
- Ta có ý đó, chỉ là không biết có thuận tiện cho Địch huynh hay không?
- Ha hả, chuyện này có gì mà không thuận tiện, ta rất mong được như vậy, lại không dám nói ra. Nếu Ngọc lang đồng hành, ta cũng có thể thoải mái rất nhiều.
Tuy rằng không rõ ràng lắm Long Môn Tiết gia hợp tác cái gì với Dương gia, nhưng Địch Quang Viễn lại biết, Tiết Sở Ngọc nhất định sẽ bảo vệ Dương Thủ Văn chu đáo. Mà đối với gã thì nhiệm vụ của gã chỉ là đưa Dương Thủ Văn đến Lạc Dương. Có Tiết Sở Ngọc đi theo cũng có thể càng thêm an toàn. Tiết gia Tứ Lang, tuy không nổi tiếng bằng Tiết Nột, nhưng một thân võ nghệ cũng không kém cỏi so với Tiết Nột.
- Như vậy, Thanh Chi cũng thu dọn đi, chúng ta nên khởi hành rồi.
Dương Thủ Văn đáp ứng một tiếng, lập tức gọi đám người Dương thị, thu dọn hành lý.
Kỳ thật cũng không có gì để thu dọn, hôm qua sau khi tới quan dịch trạm, vật dụng lớn trên xe cũng không chuyển xuống, mọi người chỉ đem theo một ít vật nhỏ tùy thân. Đám người Dương Thủ Văn rất nhanh đã thu dọn xong, sau đó cùng đi ra khỏi quan dịch trạm.
Ngoài cửa lớn quan dịch trạm, Tiết Sở Ngọc cùng với gia quyến đang chuẩn bị lên xe.
Thê tử của Tiết Sở Ngọc là con gái rượu của một thương gia nhỏ. Diện mạo nàng cũng không phải rất xinh đẹp, nhưng cũng không phải khó coi.
Theo Tiết Sở Ngọc giới thiệu, nàng họ Phàn, là tỷ muội với vợ cả Phàn thị của Tiết Nột.
Dương Thủ Văn đã gặp qua Phàn thị, đúng là một nữ tử lợi hại.
Ngày ấy ở bến sông Hô Đà, hắn và Phàn thị đã từng đánh một trận, suýt nữa liền thua trong tay đối phương. Mà nay, Dương Thủ Văn đã kịp phản ứng. Nếu Tiết Nột là nguyên mẫu của Tiết Đinh Sơn, vậy chẳng phải là nương tử Phàn thị của y chính là nguyên mẫu của Phàn Lê Hoa sao? Rất có thể là như vậy, dù sao đều là họ Phàn, hơn nữa đều có một thân võ nghệ vô cùng tốt.
Nhưng điều Dương Thủ Văn càng quan tâm lại là đứa bé trai bên người Phàn thị.
Cậu bé khoảng năm sáu tuổi, rất khoẻ mạnh kháu khỉnh, nhìn qua vô cùng thú vị.
Không giống với tên Tiết Sướng có khí chất đàn bà, cậu bé này giống như một con hổ con, một đôi mắt to đen lúng liếng, nhìn chằm chằm vào Dương Thủ Văn, dường như có chút tò mò.
- Đây là khuyển tử, tên một chữ Tung.
Tiết Sở Ngọc cười giới thiệu với Dương Thủ Văn, trong ánh mắt ra vẻ cưng chiều.
Y gần bốn mươi tuổi mới có được một đứa con trai, đương nhiên là vô cùng cưng chiều.
Tiết Tung?
Sau khi Dương Thủ Văn nghe xong, không kìm nổi lại đánh giá cậu bé đó. Cậu bé đứng ở bên cạnh Phàn thị, bộ dáng con ngoan. Nhưng từ trong mắt của y, Dương Thủ Văn lại thấy được một tia dã tính, càng làm cho hắn không kìm lòng nổi mà tán thưởng trong lòng.
Không có cơ hội gặp gỡ Tiết Nhân Quý, lại gặp được Tiết Đinh Sơn, cũng là Tiết Nột.
Hiện giờ, hắn lại gặp được nhân vật quan trọng đời thứ ba của Tiết gia, là tên tiểu tử Tiết Tung trước mắt này.
Nhắc tới Tiết Tung, rất nhiều người sẽ cảm thấy xa lạ.
Nhưng trên thực tế, Tiết Tung chính là hình mẫu nhân vật Tiết Cương trong tiểu thuyết Diễn nghĩa đời sau.
Ai có thể tưởng được, tên tiểu tử trước mắt đang ở bên người mẫu thân Phàn thị, ra vẻ con ngoan, ngày sau sẽ trở thành nhân vật hùng bá một phương chứ? Nghĩ đến đây, ánh mắt Dương Thủ Văn nhìn Tiết Tung cũng trở nên có chút khác biệt.