Chương 248: Nghỉ đêm ở chùa Hương Sơn (1)
- Ngọc Lang!
- Ừ?
- Cũng không biết có phải hay không là do nô suy nghĩ nhiều, vừa rồi ánh mắt của tên Dương Thanh Chi kia nhìn Thái Bảo có chút không đúng.
Dương Thủ Văn đã rời đi, Phàn thị để Tiết Tung lên xe ngựa trước.
Khi Tiết Sở Ngọc cũng chuẩn bị lên ngựa, nàng đột nhiên gọi Tiết Sở Ngọc lại.
Tiết Sở Ngọc nghe vậy sửng sốt, hạ giọng nói:
- Có gì không đúng?
Khuôn mặt trắng nõn của Phàn thị hiện lên một chút ửng đỏ, hạ giọng nói:
- Nô cảm thấy lúc Dương Thanh Chi nhìn Thái Bảo, ánh mắt đó… Ngọc Lang, nô cũng không phải nói là nhân phẩm của Dương Thanh Chi không tốt. Người đã viết ra được bài thơ “Ái liên thuyết” thì tính cách sẽ không quá kém. Chỉ là, chỉ là… Ngọc Lang từng nói, Dương Thanh Chi có phong thái của Ngụy Tấn. Nô là lo lắng, Ngụy Tấn kia có sở thích xấu không muốn để người khác biết, Thái Bảo còn nhỏ, Ngọc Lang cần phải để ý nhiều hơn mới được…
Tiết Sở Ngọc nhăn mày lại, hai đầu lông mày hiện lên một chút lo lắng.
- Có lẽ không phải đâu.
Y do dự một chút, hạ giọng nói:
- Dương Thanh Chi là người đại huynh coi trọng, hiện giờ hợp tác với nhà chúng ta, ta nghĩ hắn sẽ không làm chuyện khác người. Nhưng nương tử nói cũng đúng, sau này ta sẽ chú ý, sẽ không để cho Thái Bảo gặp chuyện không may.
Thái Bảo là nhũ danh của Tiết Tung.
Phàn thị nghe Tiết Sở Ngọc nói như vậy, cuối cùng yên tâm, xoay người trèo lên xe ngựa.
Tiết Sở Ngọc nhíu chặt mày, trở mình lên ngựa.
Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Dương Thủ Văn cách đó không xa đã ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt không khỏi híp lại, lộ ra vẻ cảnh giác.
Phàn thị nói rất mờ mịt, nhưng người sống ở thời đại này vẫn có thể hiểu được.
Cái gọi là phong thái của Nguỵ Tấn ở mặt ngoài là một từ ngữ tán thưởng, nhưng đôi khi cũng chưa chắc là như vậy. Hầu như danh sĩ Ngụy Tấn đều có một sở thích kì quái. Uống ngũ thạch tán, say rượu ca hát đều xem là việc nhỏ, cũng có người giải phóng tính cách bản thân, trần truồng ở trước mặt người khác, làm một vài chuyện cổ quái. Trong đó, lại càng không thiếu người có sở thích là thích nam nhân.
Dương Thủ Văn thật không ngờ, hắn chỉ là nhìn Tiết Tung vài lần, lại khiến cho Phàn thị hoài nghi.
Không có cách nào, đây là bản tính trời sinh của một người mẫu thân.
Hữu giam môn vệ vẫn dùng đội hình như hôm qua, xếp thành hai hàng đi ở phía trước, một hàng ở phía sau, một nhà của Dương Thủ Văn thì được vây ở giữa.
Nhưng bởi vì có một nhà Tiết Sở Ngọc gia nhập, đội ngũ lúc này trở nên đông hơn rất nhiều.
Gia đình của Tiết Sở Ngọc có bảy tám chiếc xe ngựa, hơn một trăm người đi theo, khiến cho thanh thế to lớn hơn rất nhiều.
Hôm nay Dương Thủ Văn không ngồi trên xe, mà đi song song với Cát Đạt.
Đại Ngọc bay lượn ở phía chân trời, bốn con Ngộ Không thì chạy xung quanh xe ngựa. Dương Thanh Nô ôm Tiểu Kim, ngồi trên xe cùng với Dương Mạt Lỵ, thường thường nói chuyện với Dương thị, phát ra tiếng cười giống như chuông đồng quanh quẩn trong đội ngũ.
Một nhà Tiết Sở Ngọc đi theo phía sau đoàn xe của Dương gia.
- Nhất lang, ngươi thấy Dương Thanh Chi người này như thế nào?
Tiến vào giữa đội ngũ, Tiết Sở Ngọc đột nhiên mở miệng hỏi.
Đậu Nhất Lang đang đi ở bên cạnh y hơi sửng sốt, chợt nói:
- Một tên tiểu tử khốn kiếp có miệng lưỡi ác độc.
- Hả?
- Tiểu tử này lần đầu tiên gặp ta, nhưng lại dám gọi ta là tên lùn, đinh ba tấc… Ta chẳng qua là thấp bé một chút, nhưng làm gì tệ như hắn nói chứ?
Tiết Sở Ngọc nghe vậy, cười khúc khích ra tiếng.
Đậu Nhất Lang lập tức quay đầu, trừng lớn đôi mắt nhìn Tiết Sở Ngọc:
- Ngọc lang ngươi đây là có ý gì?
- Không có gì, không có gì... Chỉ có điều không nghĩ tới Dương Thanh Chi lại độc miệng như vậy.
Tiết Sở Ngọc cố nén cười, liên tục nói xin lỗi.
Nhưng cặp mắt lại không kìm nổi nhìn Đậu Nhất Lang từ trên xuống dưới, trong lòng nói: Tên Dương Thanh Chi này so sánh rất đúng.
Nhưng Đậu Nhất Lang coi như là huynh trưởng của y, Tiết Sở Ngọc không thể tỏ vẻ đồng ý.
Y hít sâu một hơi, đè xuống ý cười trong lòng, rồi sau đó hạ giọng nói:
- Ngươi cảm thấy Dương Thanh Chi có thể có sở thích… xấu xa hay không?
- Cái này ta làm sao biết được?
Đậu Nhất Lang liếc y một phen:
- Ta cũng không thân thiết với tên tiểu tử khốn kiếp này.
- Vậy đại tẩu thì sao?
- Ngươi nói là muội tử Phàn gia à, nàng có chút thiện cảm với tên tiểu tử khốn kiếp này.
Nghe Đậu Nhất Lang trả lời, Tiết Sở Ngọc rốt cục thở phào nhẹ nhõm, tâm lý đề phòng với Dương Thanh Chi cũng giảm bớt một chút.
Tiết Nột là đại ca của y, nhưng Tiết Sở Ngọc lại càng kính trọng với đại tẩu Phàn thị.
Đây không chỉ là bởi vì Phàn thị là chị gái của vợ y, càng bởi vì ở Long Môn Tiết gia, uy vọng của Phàn thị thậm chí vượt qua Tiết Nột. Phàn thị rất khôn khéo, cũng rất tinh mắt. Nhớ ngày đó Tiết Nột đắc tội với Lai Tuấn Thần, Phàn thị trước tiên khuyên bảo Tiết Nột từ quan. Cũng chính là bởi vì Tiết Nột từ quan, Lai Tuấn Thần mới không dám truy cứu quá mức, sau đó chuyện này cũng không bị mặc kệ.
Sau khi Tiết Nhân Quý ốm chết, Tiết Nột ở ẩn ở Long Môn.
Cũng chính bởi vì có Phàn thị không ngừng khuyên bảo, Tiết Nột mới nhẫn nhịn, từ chối lời mời của Từ Kính Nghiệp.
Trên thực tế, kết quả cũng chứng minh phán đoán của Phàn thị, Kính Nghiệp căn bản không phải là đối thủ của Võ Tắc Thiên. Chẳng sợ ngay từ đầu gã tạo phản có thanh thế lớn, nhưng trong khoảng thời gian ngắn bị triều đình trấn áp, bản thân lại rơi vào kết cục chết không tử tế.
Từ sau đó, Tiết Nột có thể nói là nói gì nghe nấy đối với Phàn thị.
Mười sáu năm sau, Tiết Nột hồi phục, trở thành đô đốc U Châu.
Trong chuyện này, Phàn thị bày mưu nghĩ kế không ít, hơn mười năm mặc dù Tiết Nột không ra khỏi cửa, nhưng liên hệ giữa Tiết thị và triều đình lại chưa từng gián đoạn. Đây cũng là lí do vì sao sau khi Võ Tắc Thiên quyết định một lần nữa bắt đầu dùng con cháu quý tộc, người đầu tiên nghĩ đến là Tiết Nột.
Nếu Phàn thị cho rằng Dương Thanh Chi không tệ, vậy Dương Thanh Chi có lẽ không có vấn đề.
Tiết Sở Ngọc ngẫm nghĩ một chút, liền phóng ngựa đuổi theo Dương Thủ Văn, bắt đầu hàn huyên với Dương Thủ Văn.
Dù sao chỉ là nói chuyện phiếm, tự nhiên cũng không có chủ đề trọng điểm, nhớ tới gì thì nói đó.
Tiết Sở Ngọc lúc này mới phát hiện, Dương Thủ Văn có kiến thức uyên bác... Từ nhỏ hắn sống ở biên giới hoang vắng Xương Bình, nhưng lại rất rõ về các phong tục tập quán của các dân tộc. Hắn có thể bàn về danh thắng ở Trung Nguyên với Tiết Sở Ngọc, cũng có thể nói được phong tục tập quán ở Ba Thục. Rõ ràng là sống ở đông bắc nhưng lại rất quen thuộc với Tây Vực, giống như đã từng đến đó.
Không chỉ có như thế, bao gồm Ba Tư ở phía tây Tây Vực, Đại Thực, Thổ Phiên…
Hai người nói chủ đề càng lúc càng xa, đề tài đủ loại trên đời. Tiết Sở Ngọc phát hiện, Dương Thủ Văn có quan điểm rất độc đáo, ví dụ như quan điểm của hắn về Phật học, ví dụ như quan điểm của hắn về đạo gia, bao gồm quan điểm của hắn về Nho gia kinh điển, thường xuyên sẽ có giải thích rất mới mẻ.
Dần dần, tâm lý đề phòng của Tiết Sở Ngọc với Dương Thủ Văn lại giảm bớt vài phần.
Thời tiết tháng ba hay thay đổi.
Buổi sáng xuất phát, thời tiết còn vô cùng tốt, ánh nắng tươi sáng.
Nhưng đến giữa trưa lại thay đổi, trời u ám.
Qua chính ngọ, mưa to tầm tã, mưa như trút nước.
Đường chợt trở nên lầy lội, xe ngựa đi trên đường, thường xuyên sẽ xuất hiện tình trạng ngã ngựa hoặc bánh xe lâm vào vũng bùn.
- Hủy Tử, xe ngựa của ngươi khá vững đó.
Một chiếc xe ngựa của Tiết gia ngã lật ở trên đường, đội ngũ không thể không tạm thời dừng lại.
Mưa càng lúc càng lớn, giống như ngân hà úp ngược, đám người Dương Thủ Văn, Địch Quang Viễn rơi vào đường cùng, chỉ đành tạm thời dừng lại, tránh mưa ở ven đường.
Tiết Sở Ngọc nhìn xe ngựa của Dương Thủ Văn, không kìm nổi tò mò hỏi.
Nhưng không đợi Dương Thủ Văn trả lời, chỉ thấy Dương Thanh Nô đoạt trước mở miệng nói:
- Đó là đương nhiên, xe ngựa nhà ta được đại huynh đặc biệt cải tạo lại.
- Hả?
Địch Quang Viễn và Tiết Sở Ngọc nghe vậy lập tức tò mò, liền cầm dù giấy đi tới, đánh giá từ trên xuống dưới.