Chương 246: Tiết Tiểu Tứ và Tiết Tiểu Ngưu (1)
Tương truyền vào thời thượng cổ có Luyện Khí Sĩ sáng chế ra dẫn đạo thuật, đã đạt tới tác dụng cường thân kiện thể.
Cho đến ngày nay, Luyện Khí Sĩ đã được bao trùm bởi một lớp áo khoác thần bí, mà dẫn đạo thuật càng được các gia tộc xem là tuyệt học quý giá.
Nhớ năm đó, Dương Đại Phương tốn rất nhiều tâm tư mới lấy được kim thiềm dẫn đạo thuật của Luyện Khí Sĩ trên núi Võ Đang.
Nghe nói đây là do Luyện Khí Sĩ nhìn thấy con ếch phun ra nuốt vào tinh hoa của trời đất ở trong núi mà sáng tạo ra, có thể cường kiện thần hồn, càng có thể tăng cường khí lực. Lúc trước, Dương Thủ Văn mắc chứng đần độn, Dương Đại Phương mới tìm cách trộm bí kíp kim thiềm dẫn đạo thuật, để chữa bệnh cho Dương Thủ Văn, tu bổ thần hồn. Nhưng thần hồn là thứ mờ ảo hư vô, rất khó giải thích rõ ràng. Đến nay Dương Thủ Văn cũng không biết, chứng đần độn kia rốt cuộc là sao? Tại sao lại đột nhiên khỏi hẳn.
Dù sao, sau một đêm hắn luyện Kim thiềm dẫn đạo thuật, sáng sớm thức dậy đã cảm thấy tinh lực tràn đầy.
Không cần trượng, dường như cũng có thể đi lại.
Có lẽ còn có chút bất tiện, nhưng không còn khó khăn như ngày hôm qua.
Bước ra khỏi phòng thì thấy A Bố Tư Cát Đạt đã luyện thương xong, thay quần áo rồi.
Nhìn thấy Dương Thủ Văn đi ra, Cát Đạt hơi sửng sốt. Lập tức, gã phát hiện khí sắc của Dương Thủ Văn thay đổi, không kìm nổi lộ ra một chút tươi cười, gật đầu với hắn, liền xoay người trở về phòng. Lúc này, mới vừa qua giờ Mão, binh lính ở bên ngoài đã thức dậy hết, nhưng Dương Thanh Nô và Trịnh Kiền còn đang ngủ say ở trong phòng, chắc là hôm qua đã quá mệt mỏi rồi.
Dương thị đã chạy tới phòng bếp của dịch quán chuẩn bị bữa sáng, Dương Mạt Lỵ cũng đi theo.
Dương Thủ Văn đứng ở cửa hiên, ngẩng mặt, một lát sau phát ra một tiếng huýt gió, chỉ thấy Đại Ngọc từ trên ngọn cây bay thấp xuống.
Nó dừng ở trên cánh tay của Dương Thủ Văn, cặp móng vuốt của Đại Ngọc nhẹ nhàng đáp xuống, không dùng lực.
Đại Ngọc rất rõ móng của nó sắc bén như thế nào.
Dương Thủ Văn không đeo da lót, nó cũng liền trở nên vô cùng cẩn thận.
Khẽ sờ đầu của Đại Ngọc, Dương Thủ Văn giơ tay, chải vuốt lông chim sáng bóng của Đại Ngọc, trên mặt toát ra nụ cười thản nhiên.
Không hổ là thần điểu, thực thông hiểu nhân tính.
Dương Thủ Văn cảm thấy, nếu hắn truyền dẫn đạo thuật cho Đại Ngọc, nói không chừng nó cũng có thể luyện thành.
Đương nhiên, điều kiện quan trọng nhất là Đại Ngọc có thể hiểu được ý tứ của hắn, còn phải có cấu tạo thân thể giống như hắn, nếu không thì cũng toi công.
- Để cho ta sờ sờ chim của ngươi nào.
Ngay khi Dương Thủ Văn chơi đùa với Đại Ngọc, bên ngoài truyền đến một thanh âm xa lạ, nhưng lại có chút quen thuộc.
Bốn con Ngộ Không đã đứng lên, vọt tới trước người Dương Thủ Văn, nhe răng, phát ra từng tiếng trầm thấp rít gào...
Dương Thủ Văn bị câu nói kia làm nghẹn thiếu chút nữa thì chết.
Cái gì gọi là sờ chim của ta? Chim của ta có thể sờ lung tung hay sao?
Hắn ngẩng đầu nhìn lại, đã thấy có hai người đang đứng ở cửa tiểu viện, hơn nữa hai người này cũng không xa lạ gì với Dương Thủ Văn.
- Tiết Tử Ngọc?
Dương Thủ Văn mở to hai mắt nhìn, nhìn vào tên luôn mồm muốn sờ chim của hắn. Trong lúc nhất thời cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Mà ở bên cạnh Tiết Tử Ngọc có một nam tử thấp đang đứng.
Gã đang cảnh giác nhìn chằm chằm đám Ngộ Không, thấy Dương Thủ Văn nhìn qua, liền quát:
- Dương Hủy Tử, phiền ngươi coi chừng chó của ngươi.
- Ngộ Không, trở về!
Dương Thủ Văn vội vàng gọi bốn con Ngộ Không lại, chầm chập từ cửa hiên đi xuống.
Lúc này, A Bố Tư Cát Đạt cũng từ trong phòng đi ra, sau khi nhìn thấy hai người Tiết Tử Ngọc, mí mắt rũ xuống, hờ hững đi tới bên người Dương Thủ Văn, sau đó ngoắc tay mang bốn con Ngộ Không đi.
Đậu Nhất Lang chính là nam tử thấp kia, thở ra nhẹ nhàng giống như trút được gánh nặng.
Mà Tiết Tử Ngọc kia chính là con trai nhỏ nhất của Tiết Nột - Tiết Sướng, vội vàng chạy tới, vẻ mặt hâm mộ nhìn Đại Ngọc trên cánh tay Dương Thủ Văn, dùng một loại giọng nói cầu xin:
- Dương Hủy Tử, để cho ta sờ chim của ngươi một chút được không?
Dương Thủ Văn nhìn ra được, Tiết Tử Ngọc là một người yêu ưng.
Kỳ thật từ khi ở bến sông Hô Đà, y đã nhớ mãi không quên với Đại Ngọc.
Chỉ là Dương Thủ Văn có thể hiểu được ý của y, nhưng đối với lời nói của y vẫn cảm thấy hết sức không được tự nhiên.
Hắn hít sâu một hơi, trầm giọng nói:
- Tiết Tử Ngọc, ta cho ngươi biết, đừng cứ gọi nó chim này chim nọ. Nó tên là Đại Ngọc, là chim ưng, là thần điêu. Ngươi cứ gọi nó chim này chim nọ, Đại Ngọc sẽ rất không vui đó.
Tiết Tử Ngọc nghe vậy, lập tức che miệng.
Y lộ ra vẻ xấu hổ, sau đó đôi mắt trông mong nói:
- Rất xin lỗi, ta không biết.
- Vậy để cho ta sờ Đại Ngọc một chút, được không?
Đúng thôi, nói như vậy dễ nghe hơn.
Dương Thủ Văn chậm rãi ngồi xổm xuống, vừa vuốt lại lông của Đại Ngọc, vừa nói:
- Tính tình của Đại Ngọc bướng bỉnh, trừ ta ra thì nó chỉ đậu ở trên người đại huynh ta. Ta ôm nó, ngươi sờ đi, nhưng đừng dùng sức nhiều quá.
- Được được!
Tiết Tử Ngọc lập tức gật đầu, lộ ra vẻ vui thích.
Y thật cẩn thận vươn tay, nhẹ nhàng chạm đến lông chim của Đại Ngọc.
Đại Ngọc lại cao ngạo nhìn y một cái, sau đó nhìn về phía Dương Thủ Văn, ánh mắt lộ ra vẻ trách cứ.
Dương Thủ Văn mỉm cười, giơ tay vuốt đầu của nó, bày tỏ xin lỗi. Mà Đậu Nhất Lang thấy tình hình như vậy, cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra, đi tới ngồi ở cửa hiên.
- Sau khi đứa bé này thấy được con thần điêu này liền nhớ mãi không quên.
- Cha của y nói sau khi đến U Châu sẽ bắt một con cho y, nhưng vấn đề là loại thần điêu này lại sống ở khu vực Bạch Sơn Hắc Thuỷ, sao có thể dễ dàng bắt được chứ? Hơn nữa, ở đó hiện tại bị Chấn Quốc chiếm cứ, cho dù Tiết lão đại có lòng thì cũng không thể chạy vào trong đó.
Dương Thủ Văn liếc mắt nhìn Đậu Nhất Lang, đứng lên.
- Ta không thiếu tiền.
- Hả?
- Ta sẽ không bán Đại Ngọc… Đại Ngọc rời khỏi ta, nhất định là bởi vì nó không muốn theo ta. Nhưng chỉ cần nó ở bên cạnh ta một ngày thì chính là người thân của ta. Ngươi có bán người thân của ngươi không? Dù sao thì ta sẽ không bán nó, ngươi hiểu không?
Một câu khiến cho Đậu Nhất Lang nghẹn nói không ra lời.
- Cữu phụ, ngươi làm gì vậy?
Tiết Tử Ngọc vốn đang vui sướng, nhưng hiện tại cũng bĩu môi.
Đậu Nhất Lang gãi đầu, lộ ra vẻ xấu hổ, gã há miệng thở dốc, muốn giải thích một phen, nhưng lời nói tới miệng rồi lại nói không ra lời.
Đúng lúc này, bên ngoài viện tử truyền đến một trận tiếng bước chân.
Tiết Sở Ngọc bước nhanh chạy vào viện tử, nhìn thấy Tiết Sướng ở, cuối cùng là nhẹ nhàng thở ra.
- Tử Ngọc, tại sao ngươi không nói một tiếng đã chạy đến nơi này?
Tiết Tử Ngọc bĩu môi, oan ức nói:
- Ngũ thúc, có cữu cữu ta đi theo ta, ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?
- Chính là vì gã đi theo cháu, ta mới lo lắng cháu gặp chuyện không may.
Tiết Sở Ngọc nói xong, trừng mắt nhìn Đậu Nhất Lang.
Nói đến thật kỳ lạ, tên Đậu Nhất Lang này ngay cả Tiết Nột còn không sợ, nhưng khi gặp Tiết Sở Ngọc lại vội vàng cúi đầu, không dám tranh luận.
- Thanh Chi, thật có lỗi, sớm như vậy lại quấy rầy ngươi.
Dương Thủ Văn cười nói:
- Ngọc Lang Quân sao lại nói vậy, ta đã sớm thức dậy, đang nói chuyện với Tứ Lang.
- Hừ, lại quấn quít ngươi xin chim ưng chứ gì?
Dương Thủ Văn vội vàng lắc đầu:
- Mặc dù Tứ Lang thích Đại Ngọc, nhưng lại biết quân tử không đoạt thứ yêu thích của người khác, càng sẽ không giống người nào đó.
- Ngươi có ý tứ gì?
Đậu Nhất Lang nghe vậy, giận tím mặt.
Nhưng Dương Thủ Văn không để ý đến gã, cười nói với Tiết Sở Ngọc:
- Ngọc Lang Quân ngươi tới khi nào vậy? Tại sao ta lại không biết?