Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 250: Chuyện bí mật ở Phật môn (1)

Chương 250: Chuyện bí mật ở Phật môn (1)
Lúc này Dương Thủ Văn đang ở bên cạnh xe ngựa, đỡ Dương thị xuống xe.
Xóc nảy một đường, tuy rằng hiệu quả giảm xóc của xe ngựa không tệ, nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi. Dương thị ôm Nhất Nguyệt xuống xe, đang muốn nói chuyện với Dương Thủ Văn, lại chợt nghe có người gọi Dương Thủ Văn, không khỏi kinh ngạc quay đầu nhìn lại.
- A?
Dương thị thấy rõ ràng bộ dáng của lão tăng, không kìm nổi phát ra một tiếng thở nhẹ.
Mà Dương Thanh Nô lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, giống như một chú chim nhỏ vui mừng, chạy về phía lão tăng.
- Sư phụ Huyền Thạc, còn nhớ Nô Nô không?
Nụ cười trên mặt trụ trì càng đậm, thấy Dương Thanh Nô chạy tới, liền ngồi xổm người xuống.
- Thanh Nô, đã lâu không gặp.
Sư phụ Huyền Thạc?
Dương Thủ Văn không nhận ra lão tăng kia, hoặc là nói cảm giác có chút quen mắt, lại không nhớ nổi thân phận của đối phương.
Nhưng sau khi nghe Dương Thanh Nô hô lên pháp danh của lão tăng, hắn ngay lập tức biết lão tăng này là ai! Huyền Thạc, sư đệ trong truyền thuyết của pháp sư Huyền Trang, từng trụ trì chùa Đại Di Lặc ở Xương Bình, cũng là thầy dạo cờ vây cho Dương Thanh Nô. Hôm qua trên đường, Dương Thanh Nô còn nhắc đến Huyền Thạc, còn nói không biết có thể gặp Huyền Thạc ở Lạc Dương hay không.
Không nghĩ tới...
- Thẩm nương, là pháp sư Huyền Thạc à?
- Đúng vậy!
Dương thị ôm Nhất Nguyệt, ra hiệu Dương Thủ Văn đỡ bà ấy qua đó.
- Pháp sư, còn nhớ ta không?
- Phong thái Dương nương tử vẫn như trước, bần tăng sao lại không nhớ rõ chứ.
Pháp sư Huyền Thạc nói xong, chắp tay hình chữ thập với Dương thị nói:
- Từ khi từ biệt cho đến khi gặp lại, Dương nương tử lại càng rực rỡ, thật đáng mừng.
Nói xong, pháp sư Huyền Thạc liền nhìn về phía Dương Thủ Văn.
- A Súc Nô cũng càng khỏe mạnh rồi.
A, ông ta lại biết phật danh của ta sao?
Phật giáo có A Súc phật, là tượng trưng của Phật tổ Đông Phương. Nhớ ngày đó Dương Thủ Văn đần độn, si ngốc, Dương Đại Phương vì để cho hắn sớm ngày bình phục, bảo hắn chọn một vị Phật tổ trong nhà Phật cung phụng, vì thế liền có cái tên A Súc Nô này. Tên này có ý nghĩa là nô bộc của Phật tổ Đông Phương, nghe nói có thể được Phật tổ phù hộ, sống lâu trăm tuổi.
Trên thực tế, người xưa có phong tục như vậy.
Cho con cái làm đệ tử của Phật tổ để cầu bình an.
Dương Thủ Văn vội vàng chắp tay trước ngực nói:
- Đệ tử bái kiến pháp sư… Hôm qua nói chuyện với Nô Nô còn nhắc tới tên huý của pháp sư. Không nghĩ tới hôm nay liền gặp được pháp sư ở chùa Hương Sơn, đây không phải là có duyên lớn với pháp sư hay sao?
Huyền Thạc nghe vậy, không kìm nổi cười ha ha.
- A súc nô, ngươi cũng không phải là có duyên với bần tăng, mà là có duyên với Phật.
- A Di Đà Phật.
Dương Thủ Văn nghe vậy, vội vàng đọc một câu kinh Phật.
Địch Quang Viễn ở ngoài cửa núi đang chỉ huy Hữu giam môn vệ sĩ binh cắm trại, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
- Dương Thanh Chi này thật có duyên rất lớn.
- Hả?
Tiết Sở Ngọc đi lên trước, tò mò nhìn Huyền Thạc đang hàn huyên với Dương Thủ Văn ở cách đó không xa, nhẹ giọng hỏi:
- Ý của Địch công là sao?
- Vị pháp sư Huyền Thạc kia là trụ trì của chùa Hương Sơn.
Năm trước thánh nhân du ngoạn chùa Hương Sơn, từng bàn luận Phật pháp với pháp sư, sau đó rất sùng bái ông ta, nói Phật hiệu của pháp sư cao minh.
- Thanh danh của pháp sư Huyền Thạc ở Lạc Dương không nhỏ, chẳng những Phật hiệu ông ta cao minh, tinh thông y thuật, được nhiều hậu duệ quý tộc khen ngợi và tôn sùng. Không nghĩ tới Dương Thanh Chi còn có duyên Phật pháp với pháp sư, thật khiến ta cảm thấy kinh ngạc. Có Phật môn bảo vệ, nếu hắn ở Lạc Dương gặp phải phiền toái, cũng sẽ không có gì uy hiếp. Pháp sư kia là một nhân vật rất được thánh nhân tin tưởng.
Tiết Sở Ngọc nghe vậy, ánh mắt không khỏi híp lại thành một đường nhỏ.
Y phát hiện sau lưng của Dương Thủ Văn dường như cất giấu một lực lượng khổng lồ, nhưng không ai nhìn ra manh mối.
Thú vị, thật sự là thú vị!
Đúng lúc này, Phàn thị mang theo Tiết Tung xuống xe ngựa. Nhìn thấy Dương Thủ Văn ở xa xa đang trò chuyện vui vẻ với pháp sư Huyền Thạc, trong lòng không khỏi cảm thấy kỳ quái. Nàng đi lên trước, nhẹ giọng hỏi:
- Ngọc Lang, tăng nhân nói chuyện với Dương Thanh Chi là ai vậy?
Khoé miệng Tiết Sở Ngọc hơi hơi nhếch lên, hạ giọng nói:
- Pháp sư trụ trì chùa Hương Sơn này, chúng ta cũng qua đó bái kiến một phen đi.
Giờ Tý, mưa phùn rơi lả lướt ở Lạc Dương.
Chùa Hương Sơn bao phủ ở trong màn mưa, ở trong bóng đêm trở nên mông lung làm cho người ta có một loại cảm giác thần bí mơ hồ không rõ.
Hữu giam môn vệ không có đóng quân ở thung lũng tây, mà cắm trại ở ngoài thung lũng tây.
Sau khi Chùa Hương Sơn đón đoàn người Dương Thủ Văn liền đóng cửa núi, sau đó dập tắt ngọn đèn dầu trong chùa.
Gia đình của Địch Quang Viễn và Tiết Sở Ngọc đã trở về thiện phòng nghỉ ngơi. Sau khi Dương thị tán gẫu chuyện xưa với Huyền Thạc trong chốc lát, cũng không chống nổi cơn mệt mỏi, mang theo Dương Thanh Nô và Nhất Nguyệt rời khỏi. Ở trong thiền đường của chùa Hương Sơn chỉ còn lại hai người Dương Thủ Văn và Huyền Thạc.
- Thật không nghĩ tới!
Huyền Thạc nhìn Dương Thủ Văn, đột nhiên phát ra một tiếng cảm thán:
- Lúc trước ta nghe người ta nói đến tên của ngươi, còn có chút hoài nghi, có phải là người trùng tên trùng họ hay không. Thật không nghĩ đến, Dương Thủ Văn kia lại chính là đứa bé ngốc năm xưa gặp được ở Xương Bình.
Dương Thủ Văn uống một ngụm nước trà mặn chát, chậm rãi thưởng thức mùi vị của trà.
Ngoài uống trà thì trong sĩ phu và dân gian, lá trà còn dùng để làm thuốc. Nhưng ở trong Phật môn lại là vật dụng sử dụng hằng ngày. Huyền Thạc cũng là người vào Nam ra Bắc, đương nhiên cũng thích ăn nước trà… chỉ là phương pháp uống trà kia…
Trong trà đưa vào rất nhiều gia vị, cảm giác giống như nấu ăn, mùi vị vô cùng quái dị.
Dương Thủ Văn chỉ uống một ngụm, cũng có chút uống không vô nữa.
Hắn buông chén trà xuống, nhẹ giọng hỏi:
- Tiểu tử từng nghe người ta nói, pháp sư là sư đệ của pháp sư Huyền Trang phải không?
Không thể bởi vì trong pháp danh của bọn họ đều có chữ “Huyền” thì cho rằng hai người là sư huynh đệ. Ở trong trí nhớ của Dương Thủ Văn, Huyền Trang dường như không có sư đệ, nổi tiếng nhất hẳn là đồ đệ của Huyền Trang, tên là Biện Cơ. Nhưng Biện Cơ kia hình như cũng không phải là bởi vì Phật hiệu mà nổi tiếng, là bởi vì gã tư thông với công chúa Cao Dương, cuối cùng bị Thái tử Lý Thừa Càn tố cáo, bị Thái Tông Lý Thế Dân xử tử. Huyền Thạc này lại từ đâu ra? Tại sao lại chạy tới thị trấn Xương Bình?
Huyền Thạc nghe vậy cười nói:
- A Súc Nô có cảm thấy tuổi ta không thích hợp không?
Bộ dáng của ông ta nhìn qua hơn sáu mươi tuổi, mà pháp sư Huyền Trang nếu sống đến hiện tại, ít nhất cũng là một trăm tuổi rồi. Tuổi tác hai người kém hơn bốn mươi tuổi, điều này làm cho Dương Thủ Văn rất khó tin tưởng, Huyền Thạc và Huyền Trang là sư huynh đệ.
Huyền Thạc giải thích nói:
- Ta cùng với pháp sư trở thành sư huynh đệ, nhắc tới cũng là ngẫu nhiên.
- Năm nay ta đã hơn bảy mươi, là cô nhi. Khi sư huynh học ở Thành Đô đã thu dưỡng ta, vốn định thu ta vào cửa. Năm đầu Trinh Quán, sư huynh thấy Trung thổ không có phật pháp thật sự, vì thế quyết định đi tới Thiên Trúc cầu chân kinh. Khi đó ta còn là một tiểu đồng tử, không thể cùng sư huynh đi về phía tây thỉnh kinh. Rơi vào đường cùng, sư huynh liền gửi gắm ta cho bạn tốt của y, nhờ pháp sư Ba La Pha Ca La Mật Đa La chăm sóc.
Sau đó, sư huynh đi thỉnh kinh mười chín năm.
Pháp sư Ba Pha thấy ta tuổi càng lớn, vì thế liền có ý định truyền y bát lại cho ta.
Kết quả đợi sư huynh trở lại Trường An thì ta đã trở thành đệ tử của pháp sư Ba Pha. Sư huynh rất tức giận, nhưng ân sư cũng đã mất, y cũng không thể thay đổi địa vị của ta. Lúc trước sư huynh từng học phật pháp của pháp sư Ba Pha, kết quả là y bảo ta sửa pháp danh là Huyền Thạc, chính thức bái nhập sư môn pháp sư Ba Pha, với người ngoài cũng xưng ta là “sư đệ”.
Sở Ngọc nghe vậy lập tức tò mò, liền cầm dù giấy đi tới, đánh giá từ trên xuống dưới.

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất