Thịnh Đường Quật Khởi

Chương 251: Chuyện bí mật ở Phật môn (2)

Chương 251: Chuyện bí mật ở Phật môn (2)
Quan hệ của Huyền Thạc và pháp sư Huyền Trang rất kịch tính.
Dương Thủ Văn vốn cho rằng Huyền Thạc giả danh hiệu “sư đệ của Huyền Trang”, lại thật không ngờ đúng là như vậy.
Một cô nhi được pháp sư Huyền Trang thu dưỡng, vốn định bồi dưỡng ông ta thành người nối dõi y bát.
Không nghĩ tới đi thỉnh kinh mười chín năm, sau khi trở về, cô nhi năm đó đã trở thành đệ tử của người khác. Nói vậy lúc ấy pháp sư Huyền Trang cũng là vô cùng tức giận, vì thế sửa lại pháp danh cho Huyền Thạc, coi như là hoàn thành một đoạn duyên trước kia.
Nhưng cũng may mắn Huyền Thạc không trở thành đệ tử của Huyền Trang.
Nói cách khác, kết cục của ông ta rất có thể giống với tên “Biện Cơ” kia, trở thành vật hy sinh của chính trị.
- A Súc Nô, năm đó ta ở Xương Bình, tổ phụ người từng nhờ cậy ta dẫn ngươi vào môn hạ.
- Mà theo ta thấy thì ngươi cũng không hợp ở trong phật môn, vì thế liền giao hẹn với tổ phụ ngươi, ngày khác sẽ hoàn thành duyên phật pháp cho ngươi.
- Hả?
Sau khi Dương Thủ Văn nghe xong, không khỏi há to miệng.
Hoàn thành duyên phật pháp?
Chớ không phải là muốn ta làm hoà thượng chứ?
Hắn đang muốn mở miệng cự tuyệt, Huyền Thạc lại nói:
- Ngươi yên tâm, ta nói rồi, ngươi cũng không phải là người trong Phật môn, càng sẽ không miễn cưỡng ngươi quy y tu hành. Duyên phật pháp trong lời ta nói… đợi đến thời điểm thích hợp ngươi sẽ biết, không có hại gì với ngươi cả.
- Pháp sư, tiểu tử không rõ.
- Cơ duyên này chưa đến, ngươi cũng đừng nóng lòng biết.
Pháp sư Huyền Thạc tươi cười bí hiểm, khiến cho tim Dương Thủ Văn nhảy loạn bùm bùm. Miệng hắn ngập ngừng, muốn tiếp tục hỏi. Nhưng nói đến bên miệng, hắn lại nuốt trở vào. Hòa thượng thích nhất là nói dựa vào cơ duyên, Dương Thủ Văn không thích! Nếu Huyền Thạc nói thời cơ chưa tới thì dù có hỏi ông ta, ông ta cũng sẽ không trả lời.
- Pháp sư, ngài đã là sư đệ của pháp sư Huyền Trang, vì sao lại lưu lạc ở Xương Bình?
Huyền Thạc nghe vậy, cười ha ha.
- A Súc Nô, ta cũng không phải lưu lạc ở Xương Bình, mà là vì lánh nạn.
- Lánh nạn?
Huyền Thạc lộ ra vẻ mặt hồi tưởng, sau một lúc lâu hạ giọng nói:
- Năm đầu Lân Đức, sau khi sư huynh dịch xong “Đại Bàn nhược kinh”, lưu lại bí truyền “ngũ chú” thì viên tịch ở chùa Ngọc Hoa. Sau khi sư huynh viên tịch vốn là trời yên biển lặng, nhưng không biết tại sao bên ngoài lại lưu truyền bí truyền “Ngũ chú” của sư huynh giấu một bí mật rất lớn. Bí mật đó thậm chí liên luỵ đến bảo tàng của triều trước. Sau khi ta nghe tin tức này liền suốt đêm chạy khỏi Trường An, du lịch tứ xứ.
- Có chuyện này sao?
Sau khi Dương Thủ Văn nghe xong, lập tức tò mò:
- Vậy rốt cuộc có bảo tàng thật sự hay không?
Huyền Thạc cười khổ nói:
- Làm gì có bảo tàng chứ, chẳng qua là có người có mưu đồ xấu bịa đặt sinh chuyện thôi. Ngươi cũng biết, từ lúc Thái Tông còn sống vẫn khuyên bảo sư huynh hoàn tục, cũng hứa ban thưởng quyền cao chức trọng, hy vọng sư huynh giúp triều đình thôn tính Tây Vực. Việc này đủ để thấy địa vị của sư huynh trong lòng Thái Tông. Thậm chí ở thời Hoàng đế Cao Tông cũng từng nhắc lại chuyện này, sư huynh lấy lý do tuổi già sức yếu từ chối… A Súc Nô, ngươi biết chuyện này đại biểu cho cái gì không?
Dương Thủ Văn đầu tiên là lộ ra vẻ mờ mịt, chợt lập tức tỉnh ngộ lại, hạ giọng nói:
- Có phải là lo lắng pháp sư chặt đứt đạo Nho chính thống của bọn họ đúng không?
Trong mắt của Huyền Thạc hiện lên một chút tia sáng kỳ dị.
Ông ta nhẹ nhàng gật đầu nói:
- Trước đây ta nghe người ta nói lệnh đường dạy dỗ A Súc Nô trong cõi u minh, ta vốn không tin tưởng lắm.
- Nhưng hiện tại xem ra…
Huyền Thạc nói xong liền thở dài một tiếng.
Ánh mắt ông ta nhìn Dương Thủ Văn càng phát ra dịu dàng, hạ giọng nói:
- A Súc Nô cũng biết đấy, khi Thái Tông còn tại vị cũng không thích Phật môn. Khi đó, thiên hạ vừa chấm dứt chiến loạn, có rất nhiều việc cần phải làm. Nhưng lại có một số thành phần Phật môn cặn bã loạn giảng phật hiệu, thậm chí xung đột với luật pháp của triều đình. Vì thế Hoàng Đế Thái Tông có chút bất mãn và oán hận với Phật môn.
- Sư huynh cũng vì việc này mà quyết định dịch lại kinh Phật.
- Đồng thời y còn cần căn cứ luật pháp của triều đình, lập ra hạn chế cho đệ tử cửa Phật gia, vì thế chiếm được sự đồng ý của Hoàng Đế Thái Tông.
Dương Thủ Văn càng nghe càng cảm thấy kinh hãi.
Hắn mơ hồ cảm giác được, đoạn chuyện xưa này trong lời Huyền Thạc dường như liên lụy đến một bí mật to lớn trong Phật môn.
Huyền Thạc nói tiếp:
- Sư huynh vốn có chút coi trọng Biện Cơ, vì thế để gã nhập thế truyền pháp.
- Ai có thể lường trước được, Biện Cơ vừa mới nhập thế thì bị liên lụy vào chuyện của Thái tử Lý Thừa Càn, rơi vào kết cục chuyển thế luân hồi. Mà trong chuyện đó lại có thấp thoáng hình bóng của các chi nhánh Phật môn. Sư huynh vì vậy mà cũng không dám nhập thế, mà dốc lòng phiên dịch kinh văn ở chùa Ngọc Hoa, chế định luật pháp Phật tông, để thi hành trong Phật môn.
- Vậy…
Dương Thủ Văn dường như đoán được cái gì đó.
Huyền Thạc cười gật đầu:
- Ngũ chú là luật phật căn bản, một khi thi hành thì chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của Phật môn Trung thổ.
- Vì thế, bọn họ liền loan truyền “Ngũ chú” có quan hệ với bảo tàng của triều trước, khiến ta không thể không tạm lánh nạn, lưu vong tứ xứ để trốn tránh. Cho đến hai năm trước, ta nhận được lời mời của Võ đại gia, lúc này mới trở về Lạc Dương, đặt chân ở chùa Hương Sơn.
Sau khi Dương Thủ Văn nghe xong, không khỏi thở phào một cái.
Thật lâu sau, hắn đột nhiên hỏi:
- Vậy pháp sư trở về lần này không sợ gặp phải nguy hiểm sao?
Huyền Thạc cười nói:
- Từ khi ta đặt chân đến chùa Hường Sơn thì đã gặp ba lần tập kích. Nhưng cũng may chùa Hương Sơn này là nơi du ngoạn của Võ đại gia, vì thế ta mới được bảo vệ an toàn. Việc này ta chỉ nói cho ngươi biết, về phần duyên Phật pháp thì có liên quan đến việc này.
Dương Thủ Văn cực kỳ hoảng sợ:
- Pháp sư, ngài không phải là muốn ta thi hành luật phật chứ?
Huyền Thạc mỉm cười:
- Cho dù ta muốn ngươi đi thi hành thì cũng phải có đầy đủ sức thuyết phục mới được. Trừ khi ngươi có thể xuất gia tu hành, nếu không thì sao có thể thi hành luật Phật được?
Lúc này Dương Thủ Văn mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng lòng hiếu kỳ lại tăng thêm vài phần với duyên Phật pháp trong lời của Huyền Thạc.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, vừa định mở miệng hỏi tiếp, lại chợt nghe phía ngoài thiền đường truyền đến một trận thanh âm ồn ào và rối loạn.
- Chuyện gì thế nhỉ?
Dương Thủ Văn thay đổi sắc mặt, lập tức đứng dậy.
Huyền Thạc cũng lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng sắc mặt bình tĩnh nói:
- A Súc Nô, không cần kinh hoảng, chúng ta cùng đi ra xem.
Thoạt nhìn, Huyền Thạc giống như đã tập mãi thành quen.
Dương Thủ Văn cũng không lo lắng, cùng Huyền Thạc từ trong phật đường đi ra.
Lúc này, trong chùa Hương Sơn loạn thành một đoàn.
Hơn trăm tên áo đen vọt vào trong chùa, bị hộ vệ của Tiết gia phát hiện. Những hộ vệ kia vừa thấy có người lạ xông tới, liền vội vàng tiến lên ngăn cản. Song phương vừa tiếp xúc, thậm chí không nói với nhau bất kỳ câu nào liền nhào vào đánh nhau, trong phút chốc tiếng kêu rung trời.
Đám người Tiết Sở Ngọc, Địch Quang Viễn vốn đang nghỉ ngơi ở trong thiện phòng, nghe thấy tiếng kêu, vội đi ra xem xét.
Địch Quang Viễn lại cảm thấy vô cùng giật mình, gã thật không ngờ ở ngoài thành Lạc Dương lại có thể xảy ra chuyện như vậy. Nhưng binh mã của Hữu giam môn vệ lại không có ở trong chùa, gã hoảng hồn, vội vàng nói với Tiết Sở Ngọc:
- Ngọc Lang Quân, có thích khách!
Tiết Sở Ngọc hơi nhăn mày lại, chỉ hừ một tiếng, trên mặt bao phủ sự giận dữ.
- Người đâu, ngăn thích khách lại cho ta, bắt hết tất cả lại!

Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất