Chương 249: Nghỉ đêm ở chùa Hương Sơn (2)
Kết cấu của xe ngựa Dương gia có chút khác với xe ngựa của y.
Đầu tiên, bên ngoài bánh xe của xe ngựa Dương gia bao gồm một tầng da rất dày, có thể giảm xóc trên đường đi.
Không giống với xe ngựa của thời đại này, bánh xe của xe ngựa Dương gia không phải trực tiếp trang bị ở hai bên xe ngựa, mà là một cá thể độc lập. Giữa hai bánh xe dùng thép tôi chế tạo thành côn thiết xuyên lại, sau đó ở đáy xe ngựa có mấy cái giá ba chân, đặt bánh xe ở trên giá ba chân. Làm như vậy, bánh xe sẽ không dễ dàng bị tróc ra, đồng thời còn có hiệu quả giảm xóc.
Hai người Địch Quang Viễn và Tiết Sở Ngọc tấm tắc kêu kỳ lạ, không kìm nổi tán thưởng:
- Thanh Chi thật có nhiều ý nghĩ kỳ lạ, đích thật là làm người ta kính nể.
Dương Thủ Văn ở bên cạnh nghe vậy, chỉ cười nhạt một tiếng.
Trên thực tế, hắn cũng không hiểu được cấu tạo của loại xe ngựa này, chỉ là thiết kế cải tiến hai bánh xe giống đời sau, sau đó đưa cho thợ thủ công cải tạo. Nhưng xe ngựa sau khi trải qua cải tạo, đích thật là trở nên thoải mái hơn rất nhiều.
Nhưng bí mật chân chính của hắn cũng không bị Tiết Sở Ngọc và Địch Quang Viễn phát hiện.
Móng ngựa bằng sắt!
Ngựa của Dương gia đều được bọc móng ngựa bằng sắt, cũng khiến cho ngựa đi đường càng thêm an toàn.
Đây cũng là một át chủ bài trong tay Dương Thủ Văn, sau khi tới Lạc Dương, hắn sẽ hiến móng ngựa bằng sắt cho Võ Tắc Thiên vào lúc cần thiết.
Mưa to giằng co hơn nửa giờ, dần dần nhỏ đi.
Đám người Dương Thủ Văn lại tiếp tục đi về phía tây, nhưng tốc độ đã chậm lại.
Không có cách nào, thời đại này phần lớn quan đạo đều đắp đất mà thành, cũng không có cái gì nhựa đường, càng sẽ không trải xi măng.
Lúc không mưa, quan đạo coi như bằng phẳng.
Nhưng sau khi trời mưa, đường ngay lập tức trở nên lầy lội, cũng khiến cho việc đi lại trở nên khó khăn.
Đi bộ còn được, nếu là đi xe ngựa thì ngược lại sẽ tăng thêm rất nhiều nguy hiểm. Điều này cũng khiến cho đội ngũ không dám đi quá nhanh, để tránh ngựa mất khống chế hoặc là bị lật xe.
- Xem ra trước khi trời tối căn bản không đến được Lạc Dương.
Địch Quang Viễn thật không ngờ gặp phải một trận mưa lớn như vậy, không khỏi có chút nóng nẩy.
Tiết Sở Ngọc nhìn gã, đột nhiên hiểu được vì sao Địch Nhân Kiệt giữ Địch Quang Viễn ở bên người, lại phái hai huynh đệ Địch Quang Tự và Địch Quang Chiêu đi ra ngoài làm việc. Địch Quang Viễn rất nôn nóng! Chẳng qua là một cơn mưa khiến cho kế hoạch phải thay đổi, gã lại vì chuyện này mà nóng nảy, lộ ra ngoài. Nếu ở trong quan trường thì chắc chắn sẽ bị người nghiền thành cặn bã.
Người làm quan, Thái Sơn có đè xuống cũng không thay đổi sắc mặt, đây là yêu cầu cơ bản.
Từ điểm này mà nói, Địch Nhân Kiệt đích thật rất hiểu rõ con trai của mình. Không để Địch Quang Viễn ra ngoài, chỉ làm một tán quan giữ ở bên người, từ mức độ nào đó thì cũng là sự bảo vệ tối đa của Địch Nhân Kiệt dành cho Địch Quang Viễn.
- Nhị Lang, không cần gấp gáp, thời tiết như vậy cũng không thể thay đổi được.
Tiết Sở Ngọc ở bên cạnh Địch Quang Viễn thấp giọng khuyên giải an ủi:
- Ngươi chịu sự sai khiến của Quốc lão, chẳng những đại biểu cho triều đình, càng đại biểu cho Quốc lão. Ngươi nôn nóng như vậy sẽ làm các huynh đệ cũng trở nên nôn nóng theo. Không bằng yên tĩnh một chút, nghĩ ra đối sách.
Nói xong, y nhìn thoáng qua Dương Thủ Văn.
Địch Quang Viễn lập tức hiểu được ý tứ của Tiết Sở Ngọc: Ngươi cũng đừng làm cho Dương Thanh Chi xem thường ngươi!
Dương Thủ Văn khoác áo tơi, thể hiện ra vô cùng thong dong.
Hắn đi theo xe ngựa, không nhanh không chậm tiến lên, thỉnh thoảng giỡn vài câu với A Bố Tư Cát Đạt, hoặc là cách màn xe chuyện trò vui vẻ với Dương thị.
Không chỉ có Dương Thủ Văn bình tĩnh, thậm chí ngay cả tên đánh xe là Dương Mạt Lỵ, nhìn qua cũng rất thong dong.
Gã vừa điều khiển xe ngựa vừa lấy ra các loại đồ ăn vặt ở trong túi da bên người, miệng ăn lép nhép không ngừng.
Địch Quang Viễn lập tức lộ ra vẻ xấu hổ, vội hít sâu một hơi, làm cho mình bình tĩnh trở lại.
Mình đi theo phụ thân nhiều năm, vẫn không thể luyện được phẩm chất dù cho Thái Sơn đè xuống cũng không thay đổi sắc mặt của phụ thân. Nhìn vào một nhà của Dương Thủ Văn khiến cho hắn cảm thấy vô cùng xấu hổ. Một tên tiểu tử mới hai mươi tuổi mà có được phẩm chất này, còn mình thì đã qua tuổi bốn mươi. Thua kém Dương Thủ Văn, điều này sao có thể không khiến gã cảm thấy hổ thẹn chứ?
- Ngọc Lang Quân nói rất đúng, ta quả thật có chút nóng nảy.
Địch Quang Viễn ngẫm nghĩ một chút, liền giục ngựa tiến lên, đi tới bên người Dương Thủ Văn.
- Thanh Chi, nhìn sắc trời sợ là hôm nay chúng ta không kịp tiến vào thần đô rồi.
- Không bằng như vậy, đêm nay chúng ta nghỉ đêm ở chùa Hương Sơn, ngươi thấy thế nào? Sáng sớm ngày mai, chúng ta liền trực tiếp tiến vào thần đô.
Chùa Hương Sơn?
Dương Thủ Văn ngẫm nghĩ một chút, gật đầu cười nói:
- Địch công không cần hỏi ý kiến của ta, cứ tự quyết định là được.
- Đúng rồi, ta nghe nói chùa Hương Sơn cách hang đá Long Môn không xa lắm, không biết có cơ hội đi thưởng thức phong cảnh ở Long Môn hay không.
Hang đá Long Môn cũng là một nỗi đau trong lòng Dương Thủ Văn.
Đời sau hắn sinh sống, hang đá Long Môn gần như bị phá huỷ không còn chút gì, chỉ còn lại một cái tên.
Địch Quang Viễn cười nói:
- Lần này chỉ sợ là không còn kịp rồi, dựa theo tốc độ hiện tại, trước giờ Hợi chúng ta có thể đến chùa Hương Sơn là còn may mắn. Với thời tiết như vậy chỉ sợ Thanh Chi cũng không ngắm được phong cảnh. Không bằng chờ ngươi thu dọn ổn thỏa ở Lạc Dương rồi đi du ngoạn Long Môn. Lúc đó cũng chính là lúc Long Môn có cảnh sắc đẹp nhất.
Dương Thủ Văn gật đầu, không đưa ra bất cứ yêu cầu gì.
Đúng vậy, sau khi đến Lạc Dương có rất nhiều thời gian, cần gì phải nhất thời nóng lòng chứ?
Địch Quang Viễn phái du kỵ, đi trước lên chùa Hương Sơn chuẩn bị.
Nhiều người như vậy lập tức tới chùa Hương Sơn, chẳng sợ chùa Hương Sơn từng được Võ Tắc Thiên trùng tù, quy mô trở nên lớn hơn rất nhiều, nhưng cũng có chút phiền phức. Nếu không thông báo trước cho chùa thì sợ rằng phòng xá sẽ không được chuẩn bị thỏa đáng.
Sau khi gã sắp xếp xong, liền thúc giục xe ngựa tăng thêm tốc độ.
Chẳng qua đường đi rất lầy lội, thật sự là không thể đi nhanh. Tuy rằng mưa đã nhỏ lại, nhưng mưa nhỏ tí tách lại càng khiến người ta chán ghét. Đi không được bao lâu thì lại có hai con ngựa mắc kẹt vào trong bùn, gãy xương ngón chân.
Rơi vào đường cùng, Địch Quang Viễn lại hạ lệnh, lệnh cho kỵ binh xuống ngựa đi bộ.
Cứ đi rồi ngừng lại, mãi cho đến khi ra khỏi địa giới Yển Sư, tình hình mới bắt đầu chuyển biến tốt đẹp, đường cũng trở nên thuận lợi.
Nhưng nhìn thời gian thì cũng đã gần đến giờ Dậu.
Chùa Hương Sơn ở thung lũng phía tây Hương Sơn cách thành nam Lạc Dương hai mươi dặm, cách một con sông đối diện với hang đá Long Môn.
Người Hương Sơn nổi tiếng vì có nhiều chùa chiền, mà chùa Hương Sơn lại nằm trên đỉnh Hương Sơn, là công trình kiến trúc vô cùng có tính biểu trưng…
Chùa được xây dựng vào thời Bắc Ngụy.
Năm Thùy Củng thứ ba, cao tăng Thiên Trúc Địa Bà Ha La được chôn cất ở nơi này, vì vậy đã tiến hành xây dựng lại chùa.
Năm đầu Thiên Thụ, Võ Tắc Thiên xưng đế ở Lạc Dương.
Lương Vương Võ Tam Tư dâng tấu xin đặt tên “'Chùa Hương Sơn”, cũng tiến hành trùng tu và xây dựng thêm.
Sau này, Võ Tắc Thiên từng đến đây du ngoạn, cũng ở chùa Hương Sơn tổ chức hội thi thơ Long Môn, để lại giai thoại làm thơ ở Hương Sơn đoạt áo bào gấm, cũng khiến cho hội thi thơ Long Môn trở thành hội thi thơ lớn sánh ngang với hội thi thơ Khúc Giang Trường An.
Khi Dương Thủ Văn đến chùa Hương Sơn thì đã sắp đến giờ Hợi.
Trụ trì chùa Hương Sơn mang theo tăng nhân trong chùa nghênh đón ở cửa núi, khi ông ta nhìn thấy Dương Thủ Văn xuống ngựa thì không khỏi sửng sốt, khuôn mặt gầy gò lại hiện ra một chút ý cười thản nhiên, cao giọng hô:
- Dương gia Đại Lang, còn nhớ cố nhân ở Xương Bình không?
Địch Quang Viễn và Tiết Sở Ngọc nghe vậy lập tức tò mò, liền cầm dù giấy đi tới, đánh giá từ trên xuống dưới.