Chương 252: Tình địch đột kích
Khi Dương Thủ Văn và Huyền Thạc đi vào tiền viện, thiết vệ Tiết gia và thích khách đã đánh thành một đoàn.
Thiết vệ Tiết gia là gia thần mà năm xưa Tiết Nhân Quý để lại. Sau này Tiết Nột ẩn cư ở nhà, trong lúc rảnh rỗi liền mỗi ngày thao luyện, sức chiến đấu rất kinh người. Nhưng đám thích khách này cũng không đơn giản. Bọn họ cũng không nghĩ đến gặp được thiết vệ Tiết gia ở chùa Hương Sơn, sau khi đánh với đối phương thì lập tức cảm thấy có chút không ổn, nhưng cũng không hoảng sợ.
Thân thủ của thích khách không kém, một chọi một, thiết vệ Tiết gia đều không phải là đối thủ.
Nhưng từ ba đến năm người thiết vệ Tiết gia tạo thành một đội, yểm trợ lẫn nhau, tiến lùi rất có kết cấu, khó khăn lắm mới ngăn cản được đám thích khách.
- Là ai?
Dương Thủ Văn cùng Huyền Thạc đi tới, trầm giọng hỏi.
Tiết Sở Ngọc lắc đầu:
- Không rõ lắm, nhưng nhìn thân thủ của đám người này có chút không tầm thường, hẳn là có chút lai lịch.
Địch Quang Viễn đứng ở một bên sắc mặt khó coi, không nói được một lời.
Ở ngoài thành Lạc Dương xảy ra chuyện như vậy, quả thực chính là đang vả vào mặt của gã.
Chuyện này không chỉ khiến Địch Quang Viễn cảm thấy mất mặt, thậm chí sẽ liên lụy đến Địch Nhân Kiệt. Dù sao lần này Địch Quang Viễn đi tới Huỳnh Dương mời Dương Thủ Văn đến Lạc Dương, là được Địch Nhân Kiệt phái tới. Nếu Dương Thủ Văn xảy ra chuyện gì ở nơi này, đây chẳng phải là nói Địch Quang Viễn gã vô dụng sao?
- Ngọc Lang Quân, tuyệt đối không thể để cho một người chạy.
Địch Quang Viễn tức giận nói, đồng thời nói với tôi tớ bên người:
- Lập tức phát tín hiệu, tìm Hữu giam môn vệ đến trợ giúp.
- Vâng!
Tôi tớ vội vàng đáp ứng, lắp tên giương cung, bắn ra ba mũi tên tín hiệu.
Ba mũi tên bắn lên trời, tiếng gió sắc bén quanh quẩn ở trên không thung lũng phía tây.
Trong đám thích khách có người lập tức biến sắc, tức giận quát:
- Địch Nhị Lang bắn tên cầu viện, tốc chiến tốc thắng, không cần nể tình nữa.
Nói xong, tên thích khách cầm đầu liền lấy ra một cây đao kim bối lớn, thả người nhảy vào chiến trường.
Gã vừa ra tay, hai ba mươi tên tùy tùng ở phía sau gã cũng theo đó rút đao ra khỏi vỏ, tham dự vào cuộc chiến.
Sau khi những người này ra tay, áp lực của thiết vệ Tiết gia lập tức tăng lên gấp đôi.
Tiết Sở Ngọc thấy vậy giận tím mặt, lớn tiếng quát:
- Nhất lang, kính xin ra tay giúp đỡ.
Đậu Nhất Lang cười lớn một tiếng, tay cầm lấy đao liền nhảy vào chiến trường. Gã cũng dùng một thanh Kim Bối đại đao, tính chất tốt hơn rất nhiều so với cây đao lần trước ở sông Hô Đà. Nặng hơn mười cân, đao chém qua gió, kim quang lưu chuyển, lập tức giết ba tên thích khách ở gần đó. Cùng lúc đó, Tiết Sở Ngọc cũng cầm cây thương lớn, quay đầu nói với Dương Thủ Văn:
- Thanh Chi, thích khách khá lợi hại, kính xin ngươi ra tay giúp đỡ.
- Không cần Ngọc Lang Quân phân phó, tiểu tử cũng sẽ không bàng quan đứng nhìn.
Dương Thủ Văn nói xong, liền nhìn sang A Bố Tư Cát Đạt.
Trên mặt Cát Đạt lộ ra một chút lạnh lẽo, cũng không nói gì, cầm thương liền nhảy vào chiến trường.
A Bố Tư Cát Đạt và Tiết Sở Ngọc vừa ra tay, cũng khiến cho tình hình chiến đấu lập tức thay đổi.
A Bố Tư Cát Đạt dũng mãnh vô cùng, hơn nữa gã ra tay tàn nhẫn. Thương ra không về, kỹ thuật giết người ác nghiệt. Hai thích khách trong chớp mắt gục trong vũng máu, cũng khiến cho tinh thần của thiết vệ Tiết gia lập tức phấn chấn, trong nháy mắt liền ổn định đội hình.
- Dương Thủ Văn ngươi có dám đánh với ta một trận?
Đúng lúc này, trong đám thích khách có người cao giọng thét lên:
- Đừng cứ học nữ nhân mà giấu đầu thụt đuôi, có dám tử chiến một trận với ta không?
Người nói chuyện là tên thích khách tay cầm đại đao Kim Bối.
Thân thể gã cao khoảng trên sáu thước, đao lớn tung bay, mơ hồ lộ ra tiếng sấm nổ mạnh. Nhìn cây đao lớn trong tay gã, nặng khoảng mười lăm cân, nhưng ở trong tay gã lại rất linh hoạt, hiển nhiên là khí lực kinh người.
Một thiết vệ cầm thuẫn ngăn người nọ lại, đã thấy gã hét lớn một tiếng, bổ ra một đao.
Keng!
Tấm khiên lớn trong tay thiết vệ bị cây đại đao Kim Bối kia bổ trúng, lập tức chia năm xẻ bảy. Cũng may, thích khách cũng không nhân cơ hội hạ độc thủ, mà đá văng thiết vệ, vọt tới đám người Dương Thủ Văn đang đứng yên, như vào chỗ không người.
Sắc mặt của Địch Quang Viễn lập tức xanh mét, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Quận Vương Cao Dương, ngươi thật to gan.
Dương Thủ Văn quay đầu nhìn Địch Quang Viễn:
- Địch công, ngươi nhận ra người này sao?
Không chờ Địch Quang Viễn trả lời, người áo đen kia đã giật khăn che mặt xuống, lạnh lùng nói:
- Địch Nhị Lang, ta không muốn làm khó ngươi, đừng ngăn cản chuyện của ta. Nếu thức thời thì lập tức ra lệnh thuộc hạ lui xuống, hôm nay ta đến đây là vì tên nhà quê này.
- Võ Sùng Huấn!
Huyền Thạc ở bên cạnh đột nhiên mỉm cười.
Ông ta nói với Dương Thủ Văn:
- A Súc Nô, làm phiền ngươi đến đây.
- Có ý gì?
Dương Thủ Văn lộ ra vẻ mờ mịt, lập tức không kịp phản ứng, tên Võ Sùng Huấn kia có lai lịch gì.
- Tên nhà quê kia, có giỏi thì ra đây đại chiến ba trăm trận với ta, nếu ngươi có thể thắng bảo đao trong tay ta thì ta liền nhường công chúa An Nhạc cho ngươi. Ta là Quận Vương Cao Dương Võ Sùng Huấn, ai còn dám ngăn cản ta, cũng đừng trách ta lòng lang dạ sói, ra tay vô tình.
Võ Sùng Huấn!
Lúc này Dương Thủ Văn cuối cùng nhớ ra Võ Sùng Huấn là người nào.
Đó không phải là trượng phu đầu tiên của công chúa An Nhạc sao?
Tiết Sở Ngọc nghe Võ Sùng Huấn tự giới thiệu, lập tức cũng bối rối.
Chuyện này dường như đã biến đổi theo chiều hướng khác, Tiết gia y tham dự vào rõ ràng có chút không thích hợp. Tình hình trước mắt rõ ràng là Võ Sùng Huấn tìm tình địch quyết đấu. Nếu y tiếp tục dính vào chuyện này thì sẽ đắc tội với Võ gia.
Nhưng y cứ như vậy dừng tay sao?
Dường như có chút không có tình nghĩa, Dương Thủ Văn đi cùng với y, nếu hắn xảy ra chuyện, Tiết Sở Ngọc cũng sẽ rất mất mặt.
Địch Quang Viễn cả giận nói:
- Quận Vương Cao Dương, ngươi đừng làm loạn.
- Dương Thanh Chi là phụng mệnh Thánh nhân đến thần đô yết kiến, ngươi làm như vậy sẽ rước lấy phiền toái cho Lương Vương đấy.
Lúc này Võ Sùng Huấn cũng nhìn thấy Dương Thủ Văn.
Tuy rằng gã chưa từng gặp qua Dương Thủ Văn, cũng không biết tướng mạo của Dương Thủ Văn như thế nào. Nhưng trong nhóm người đứng ở bậc thang trong bảo điện Đại Hùng chỉ có Dương Thủ Văn phù hợp với các đặc điểm. Còn lại mọi người, cả trai lẫn gái, già trẻ lớn bé, rất dễ dàng phân biệt.
- Việc này không quan hệ gì với cha ta, hôm nay ta đến chỉ vì Dương Thủ Văn, ngươi có gan thì đến đây đại chiến ba trăm hiệp với ta.
Vừa nói xong, Võ Sùng Huấn xách đao nhảy người tiến lên.
A Bố Tư Cát Đạt đang muốn tiến lên ngăn cản, không nghĩ tới vài tên tôi tớ bên người Võ Sùng Huấn lại bay người tiến lên, chặn gã lại.
Thương pháp của Cát Đạt cao siêu, sát pháp dũng mãnh.
Nhưng đối phương người đông thế mạnh, muốn trong khoảng thời gian ngắn giết ra ngoài quả thật là có chút khó khăn.
Tiết Sở Ngọc nhất thời đứng ở thế khó xử, muốn tiến lên ngăn cản, lại lo lắng đắc tội với Võ gia.
Khi tên Võ Sùng Huấn đã vọt tới quảng trường, từ trong đám người có một đứa bé chạy ra, cầm trong tay một bộ cung tên nhỏ, bắn một mũi tên về phía Võ Sùng Huấn.
- Cẩu tặc, chết đi.
Trong thanh âm đứa bé kia còn mang theo vài phần bập bẹ.
Võ Sùng Huấn nâng đao đập bay mũi tên, trên mặt chợt hiện ra sát khí.
- Quận Vương Cao Dương thủ hạ lưu tình.
Tiết Sở Ngọc vừa nhìn đã cảm thấy không ổn, vội vàng la lớn, đồng thời tiến lên muốn ngăn cản Võ Sùng Huấn. Nhưng y mới vừa nhấc chân, vài tên tôi tớ liền tiến lên ngăn cản y.
Võ Sùng Huấn tức giận mắng:
- Oắt con, muốn chết.
Vừa nói xong, gã vung đại đao Kim Bối lên, hung tợn bổ về phía Tiết Tung.