Chương 253: Nữ tài tử
Tiết Tung đột nhiên xuất hiện, khiến tất cả mọi người chấn động.
Tiết Thái Bảo quả nhiên là Tiết Thái Bảo, việc gì cũng dám làm, lá gan lớn kinh người.
Thân thể Dương Thủ Văn vẫn chưa bình phục, vốn không có ý định ra tay. Nhưng Tiết Thái Bảo này lại đột nhiên chạy ra, khiến hắn theo bản năng mà lấy ra hai quả thiết hoàn, ném ra ngoài. Chiêu thức này của Dương Thủ Văn đã đến tình trạng xuất thần nhập hóa. Chân của hắn bị thương, nhưng lực đạo lại kinh người, thiết hoàn ra khỏi tay, phát ra tiếng gầm sắc bén.
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh.
Nếu Võ Sùng Huấn không thèm để ý mà đánh tới, chắc chắn sẽ bị thiết hoàn đánh trúng.
Nhưng gã không chút hoang mang, mắt thấy thiết hoàn đánh úp lại, đao lớn nặng hơn mười cân quay tít một vòng trong tay, chỉ nghe keng keng hai tiếng giòn vang. Dưới ánh sáng mờ mờ, đao lớn của gã lại có thể bổ trúng hai quả thiết hoàn kia.
Sau đó, Võ Sùng Huấn nhấc chân gạt ngã Tiết Tung, nhe răng cười độc ác đánh tới Dương Thủ Văn.
Dương Thủ Văn đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, thật giống như sợ đến mức choáng váng đầu.
- Tên nhà quê kia, đi chết đi.
Võ Sùng Huấn nhào tới trước người Dương Thủ Văn, cầm đao bổ đến.
Sắc mặt Dương Thủ Văn lại như thường, khi đao của Võ Sùng Huấn bổ tới, lại không nhúc nhích tí nào, đứng chắp tay.
- Thanh Chi, cẩn thận.
Tiết Sở Ngọc thấy tình hình như vậy, cũng biết không thể bỏ mặc được.
Vừa rồi, Dương Thủ Văn đã cứu Tiết Tung. Mặc kệ tên Võ Sùng Huấn kia có thật sự muốn chém Tiết Tung hay không, Dương Thủ Văn đều đã ra tay.
Nếu hôm nay Dương Thủ Văn bị chút thương tích ở nơi này, Tiết Sở Ngọc y sẽ không còn mặt mũi nữa.
Thương trong tay rung lên, thương ảnh lóe ra, phù một tiếng đã đánh cho đám tôi tớ của Võ Sùng Huấn ngã xuống đất. Mặc kệ như thế nào, y đã biết được lai lịch của Võ Sùng Huấn, mặc kệ ý đồ của Võ Sùng Huấn là gì thì Tiết Sở Ngọc đều khó có khả năng hạ độc thủ.
Trước mắt lưu lại một đường, ngày sau còn gặp lại.
Dù sao Tiết Sở Ngọc cũng phải vào triều làm quan, cũng sẽ trở thành đồng nghiệp với Võ Tam Tư, sao có thể đắc tội với Võ gia được?
Nhưng Tiết Sở Ngọc hạ thủ lưu tình cũng không có nghĩa là A Bố Tư Cát Đạt sẽ nhân từ nương tay.
Nhìn thấy Võ Sùng Huấn đã vọt tới trước người Dương Thủ Văn, Cát Đạt nổi giận, trường thương trong tay lập tức hóa thành một con mãng xà độc, trong chớp mắt đâm chết vài tên tùy tùng. Chỉ là những tên tùy tùng này cố ý muốn cuốn lấy Cát Đạt, mặc dù có ba tên đồng bọn bị giết chết, nhưng những người khác vẫn vây quanh Cát Đạt, khiến gã không thể đi cứu viện Dương Thủ Văn.
Vẻ mặt Võ Sùng Huấn dữ tợn, hung tợn bổ về phía Dương Thủ Văn.
Khi đao sắp bổ vào trên người Dương Thủ Văn, Địch Quang Viễn không kìm nổi cả giận nói:
- Quận Vương Cao Dương, nếu hôm nay Dương Thanh Chi mất nửa sợi lông thì chúng ta sau này sẽ gặp nhau ở trước mặt Thánh nhân.
Cảnh cáo của Địch Quang Viễn không có chút tác dụng nào với Võ Sùng Huấn.
Hôm nay gã đến chính là ôm tâm tư giết chết Dương Thủ Văn. Nhìn thấy Dương Thủ Văn không tránh không né, trong lòng Võ Sùng Huấn nhất thời mừng như điên.
Đúng lúc này, từ phía sau Dương Thủ Văn truyền đến một tiếng gầm nhẹ.
- Đừng làm bị thương A Lang của ta.
Một bóng dáng khôi ngô cường tráng từ phía sau Dương Thủ Văn thoát ra, giơ chùy thiếtlên, keng một tiếng liền chặn đại đao Kim Bối kia lại.
Võ Sùng Huấn chỉ cảm thấy một lực cực lớn đánh úp lại, đao lớn trong tay suýt nữa tuột khỏi tay.
Chỉ có điều không đợi gã kịp phản ứng, Dương Thủ Văn đột nhiên tiến lên một bước, đưa tay đánh vào ngực Võ Sùng Huấn.
- Mãnh hổ ngạnh ba sơn.
Kèm theo một tiếng quát khẽ của Dương Thủ Văn, thân thể Võ Sùng Huấn lập tức bị đánh bay ra ngoài.
Đừng nhìn chân của Dương Thủ Văn bị thương, nhưng công phu của tay không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
Võ Sùng Huấn oành một tiếng té lăn trên đất, không đợi gã đứng lên, Dương Mạt Lỵ đã đến bên cạnh gã, song chùy vút qua gió, đánh tới Võ Sùng Huấn. Võ Sùng Huấn sợ tới mức cố nén đau đớn ở ngực, liên tục lăn ở trên mặt đất như con lật đật.
Chỉ nghe oành một tiếng, tảng đá trên quảng trường lập tức bị nện thành đá vụn bắn tung tóe.
- Đừng làm bị thương Quận vương chúng ta.
Vài tên tùy tùng thấy Võ Sùng Huấn rơi vào nguy hiểm, vội bổ nhào người tiến lên.
Mà lúc này, Tiết Sở Ngọc đã ôm Tiết Tung đi từ trên quảng trường, vẫn chưa hoàn hồn nhìn cuộc ẩu đả trên quảng trường.
- Muốn thương tổn A Lang ta thì phải chết.
Dương Mạt Lỵ phẫn nộ gầm rú, chùy lớn tung bay.
Chỉ thấy gã vung chùy đánh văng cương đao trong tay một tên thích khách, thân thể vừa chuyển, nện bước tiến lên. Một chùy liền đập vào đầu tên thích khách kia. Trong phút chốc, máu tươi phun ra. Tên thích khách kêu thảm một tiếng, té ngã xuống mặt đất, đứt khí bỏ mình.
Mà lúc này, Võ Sùng Huấn mới chật vật đứng lên.
Gã vừa muốn nhặt đao lớn ở trên mặt đấtlên, khóe mắt đột nhiên hiện lên một tia lạnh lẽo.
Võ Sùng Huấn cũng không phải là kẻ ăn chơi không học vấn không nghề nghiệp. Ít nhất từ thân thủ của gã thì cũng được xem là cao thủ. Trong lòng gã cả kinh, vội nhặt đao lớn ở trên mặt đấtlên, vọt người lui về phía sau. A Bố Tư Cát Đạt giờ phút này đã giết ra khỏi vòng vây, đi đến trước người Võ Sùng Huấn, cầm thương đâm tới. Võ Sùng Huấn đã bị thương khi Dương Thủ Văn đánh vào ngực. Mắt thấy Cát Đạt lại đây, trong tay gã không có binh khí, vì thế cũng không dám đánh với Cát Đạt, quay đầu muốn chạy trốn.
Nhưng Dương Thủ Văn sẽ không cho gã có cơ hội chạy trốn.
Thiết hoàn trong tay bắn ra hàng loạt, đánh cho Võ Sùng Huấn tránh trái tránh phải, không cẩn thận bị thương của Cát Đạt đâm trở mình trên mặt đất.
- Thanh Chi, thủ hạ lưu tình.
Địch Quang Viễn thấy tình hình như vậy, cũng quá sợ hãi, vội vàng hét lên.
- Đại huynh, dừng tay!
Thương trong tay Cát Đạt hiểm hóc mà đâm ở trước ngực Võ Sùng Huấn.
Gia thần bên cạnh vội lớn tiếng quát lên:
- Cuồng đồ to gan, mau buông A Lang ra.
- Thanh Chi, gã là Quận Vương Cao Dương.
Dương Thủ Văn quay đầu, nhìn chằm chằm Địch Quang Viễn, âm thanh lạnh lùng nói:
- Địch công, ta hỏi ngươi, là ai muốn ta đến Lạc Dương?
- Chuyện này...
- Nhiệm vụ của ngươi, là bảo vệ ta an toàn.
- Kết quả hiện tại ta lại dựa vào sức lực của mình mới bắt được tặc nhân. Ta không quan tâm gã là Quận Vương Cao Dương gì đó, chẳng lẽ xem thường ý chỉ của Thánh nhân hay sao? Nếu Thánh nhân nói muốn giết ta thì cứ ra tay, cần gì phải dùng loại trò chơi trẻ con này chứ.
Nói xong, Dương Thủ Văn cất bước đi về phía trước, từ trên mặt đất nhặt đại đao Kim Bối của tên Võ Sùng Huấn kialên.
- Thanh Chi, nếu như ngươi làm gã bị thương thì khó có thể ăn nói với Thánh nhân đấy.
- Ngươi khó ăn nói với Thánh nhân thì có thể hy sinh ta sao?
Trên mặt của Dương Thủ Văn bao phủ một tầng sát khí dày đặc. Hắn đẩy Địch Quang Viễn ra:
- Ta chỉ biết là ai muốn giết ta thì ta phải giết gã trước.
Nói xong, hắn bước đi về phía Võ Sùng Huấn.
Địch Quang Viễn thấy như vậy thật sự nóng nảy, vội vàng nhìn về Tiết Sở Ngọc, hy vọng Tiết Sở Ngọc ra mặt ngăn cản.
Nào biết được Tiết Sở Ngọc lại lắc lư cái đầu, căn bản cũng không nhìn gã.
Tên Võ Sùng Huấn này quá hống hách!
- Tên nhà quê kia, ngươi dám giết ta?
Võ Sùng Huấn thấy Dương Thủ Văn nổi giận đùng đùng đi tới, cũng rối loạn, lớn tiếng quát lên.
Đúng lúc này, lại nghe từ ngoài cửa núi truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập, sau đó là một thanh âm lạnh lẽo truyền đến:
- Quận Vương Cao Dương, cho dù hắn giết ngươi thì Thánh nhân cũng không thể nói gì. Dù sao thì hôm nay là ngươi tự chui đầu vô lưới.
Còn chưa dứt lời, chỉ thấy từng đội quân tinh nhuệ vọt vào chùa Hương Sơn.
Cầm đầu đám người là một nữ tử mặc đồ trong cung được vây quanh bởi đám người mặc áo đen, nàng ta chậm rãi đi đến.
Trong chùa Hương Sơn lập tức đèn đuốc sáng trưng.
Nữ tử mặc đồ trong cung vừa xuất hiện, Võ Sùng Huấn lập tức tỉnh táo tinh thần, la lớn:
- Thượng Quan tài tử, mau tới cứu ta...
Nhưng nữ tử mặc đồ trong cung kia lại không để ý đến Võ Sùng Huấn, mà nhìn Dương Thủ Văn, có chút thất thần.
Nhưng nàng chợt lộ ra một chút tươi cười.
Nụ cười kia có vẻ hiền lành, hạ giọng nói:
- Dương Đại Lang, đây là Phật môn thanh tĩnh, ngươi thật muốn giết người sao?